“Đúng vậy đó, Tiểu Ngả Tiểu Ny tốt với em lắm, còn thân hơn cả chị ruột nữa, anh Thiên Minh, em cảnh cáo anh, anh không được ăn hiếp chị Tiểu Ny.” Chung Oánh nói với Trần Thiên Minh.
“Anh đâu có, lần trước là do hiểu lầm, anh thật sự cho rằng cái cử động trong bụi cỏ là con thỏ, thật không ngờ ở bên trong là Tiểu Ny, anh oan uổng quá.” Trần Thiên Minh cười khổ. Xem ra, lần này danh tiếng tại Huyền Môn đã mất sạch rồi, ai cũng coi mình là dâm tặc rồi. Ôi, không ngờ thanh danh một đời, lại bị phá hủy ở ngọn đại sơn này. Cũng còn may người ở đây không nhiều, ra ngoài chưa chắc đã có ai biết về chuyện này.
“Em cũng nghĩ vậy, anh Thiên Minh của em sao có thể làm được chuyện như vậy chứ? Cho nên, em cũng nói với chị Tiểu Ny, hôm đó chúng ta đi săn thú rừng, anh không thể cố ý nhìn lén chị ấy được.” Chung Oánh vừa nói vừa gật đầu.
“Đúng, đúng, anh Thiên Minh của em sao có thể là người như vậy chứ?”Trần Thiên Minh để chứng tỏ là mình trong sạch, cố sức vỗ vỗ ngực mình.
“Anh Thiên Minh ơi, chúng ta không từ mà biệt, anh chưa nói cho em biết, lần trước anh giấu cái gì ở phía dưới?” Chung Oánh đột nhiên trở lại chuyện chính, lại hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh đã nói rồi, không có cái gì cả, em đừng có hỏi mãi thế có được hay không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lén nhìn phía dưới của mình, may quá, phía dưới vẫn bình thường, vẫn nghe lời.
“Hừm, anh còn gạt em nữa, nếu như hôm nay anh không nói cho em biết, em sẽ không đi.” Chung Oánh ngồi trên giường Trần Thiên Minh, cố ý không đi.
“Được rồi, anh thành thật nói với em, anh có một thứ..” Trần Thiên Minh thất tiểu ma nữ ngồi lỳ trên giường mình, đành phải nói ra.
“Hi hi, em đã nói mà, nhanh đem vật ấy ra cho em xem mau” Chung Oánh vui vẻ vô cùng nói. Cô nàng vừa nói vừa vươn bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Trần Thiên Minh.
“Cái gì? Đem vật ấy ra cho em xem?” Trần Thiên Minh ngây người, sao có thể đưa vật ấy cho Tiểu Oánh nhìn chứ? Cô bé thực biết đùa quá đi, thứ nhất, vật này cũng mình không thể đưa được, thứ hai, vật này của mình sao có thể để cho Tiểu Oánh thấy chứ?
“Đúng vậy, nhanh đưa cho em xem đi!”: Chung Oánh vui vẻ xoay xoay tay mình, hình như nhìn thấy cái gì đó của Trần Thiên Minh là một chuyện vô cùng tốt.
“Cái đó tìm không thấy” Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, cương quyết nói. Để gạt tiểu ma nữ này, mình phải bất chấp một chút.
“Không thể nào? Sao lại tìm không thấy chứ? Anh có gạt em hay không?
Chung Oánh nói.
“Không, sẽ không đâu, anh sao dám gạt em? Anh gạt ai cũng đâu dám gạt em?” Trần Thiên Minh vô ngực mình khẳng định. Cái đó của mình sẽ tìm không ra, đó là bảo bối của mình mà! Trần Thiên Minh thầm nói trong lòng.
“Hừm, lừa gạt” Chung Oánh đánh vào cánh tay Trần Thiên Minh.
Thế nhưng, không biết vì sao, cái đó của Trần Thiên Minh dường như có chút phản ứng. Trần Thiên Minh hoảng sợ, vội che giấu quân tình. Nếu để Chung Oánh phát hiện ra, vật nhất định là thiên hạ đại loạn rồi. Hắn vội nói với Chung Oánh rằng: “Thực mà, Tiểu Oánh, nếu không sau khi trở lại thành phố, anh đãi em một bữa tiệc lớn, được không?” Trần Thiên Minh không còn cách nào nữa, đành phải dùng bữa tiệc lớn.
“Thật vậy chứ? Anh đừng có mà gạt em đó!” Chung Oánh lộ ra ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Thiên Minh, cứ như không tin hắn.
“Thực mà, anh sao dám gạt em chứ?” Trần Thiên Minh vội vàng nói.
“Vậy được, tha cho anh đó, anh nghỉ ngơi đi, em đi luyện công đây” Chung Oánh nhìn Trần Thiên Minh cười duyên, sau đó vừa nhảy vừa chạy ra ngoài.
“Con nhóc quỷ, làm mình sợ muốn chết” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa xoa phía dưới đã bình thường trở lại. May mà tiểu ma nữ không quá chú ý phía dưới, nếu không thì thảm rồi. Ôi, mình nghỉ ngơi một chút đã, cả tuần nay đã không ngủ một giấc nào, tuy không biết, nhưng vẫn muốn nằm một chút. Nghĩ tới đay, Trần Thiên Minh nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu sư thúc, sư phụ cho gọi anh” Lý Quân vừa nói vừa kéo Trần Thiên Minh ra khỏi giấc ngủ say.
“Ồ, kêu anh bây giờ sao?” Trần Thiên Minh bị Lý Quân kêu dậy, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn Lý Quân, sau đó nhìn ra bên ngoài, hỏi.
“Đúng vậy, bảo anh phải đi bây giờ. Em cũng không muốn kêu anh dậy, nhìn anh mệt mỏi như vậy, nhưng… nhưng sư phụ gọi anh, em không còn cách nào khác” Lý Quân nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh, hình như rất thiếu ngủ, không đành lòng nói.
Trần Thiên Minh vươn vai, cười nói. Đã ngủ đẫy giấc, hắn cảm thấy tinh thần nhanh nhẹn, không cần phải ngủ thêm nữa. “Không sao, anh ngủ đủ rồi. Đi, chúng ta đi tìm chưởng môn sư huynh” Trần Thiên Minh nói xong, liền nhảy xuống giường, kéo Lý Quân đi.
Vừa vào phòng của Trí Hải, Trần Thiên Minh liền thấy khuôn mặt tươi cười của Trí Hải. Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, ngực không khỏi cảm kích. Nếu như không phải anh ấy một mực ám chỉ mình, còn bắt mình phải tĩnh tu một tuần trong Huyền quan, không biết đến bao giờ mình mới có tiến bộ thần tốc như vậy.
Nghĩ tới đay, Trần Thiên Minh đi tới trước mặt Trí Hải, cung kính cúi chào thật thấp, cảm kích nói: “Chưởng môn sư huynh, cảm ơn anh”.
“Ha ha, Thiên Minh, em cảm ơn anh làm gì chứ?” Trần Thiên Minh cười, khoát tay với Lý Quân, ý bảo hắn nên đi ra ngoài. Lý Quân cúi mình chào Trí Hải, xong liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Không có anh chỉ điểm, bảy ngày nay em đã không có tiến bộ” Trần Thiên Minh thành tâm nói.
Trí Hải nhìn Trần Thiên Minh, cười với Trần Thiên Minh nói: “Ồ, nói như vậy, bảy ngày bị giam hãm em có tiến bộ sao?”
“Đúng vậy, có tiến bộ một chút” Hiện giờ Trần Thiên Minh đã không còn kiêu căng tự mãn như xưa, cao mà không kiêu, ẩn giấu không lộ, học không có giới hạn, đã khắc thật sâu trong đầu, làm hắn nhớ thật kỹ.
“Tốt lắm, em sang đây để anh thử một lần” Trí Hải vẫy tay với Trần Thiên Minh, nói. Trí Hải chờ Trần Thiên Minh đến bên cạnh hắn, sau đó cầm lấy tay Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, em phải cẩn thận, hiện giờ em hãy vận công chống lại công lực của anh.” Nói xong, bắt đầu truyền công lực lên tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cảm thấy được một cổ nhiệt lưu cường đại từ tay của Trí Hải đang đè ép lên tay hắn, vì thế, hắn vội vận công chống lại.
Trí Hải cũng cảm thấy Trần Thiên Minh bắt đầu vận công, hắn phát hiện nhiệt lưu trên tay Trần Thiên Minh cũng ngày càng mạnh. Vì vậy, hắn cũng bắt đầu gia tăng công lực, muốn thử xem công lực Trần Thiên Minh rốt cục đạt mức nào, tiến bộ nhiều cỡ nào.
Từ từ, vẻ mặt của Trí Hải càng ngày càng ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, công lực của Trần Thiên Minh càng ngày càng mạnh, mỗi khi công lực hắn ép tới, đều bị một lực mềm nhẹ cản trở về. Loại mềm nhẹ này, không phải mềm yếu, mà công lực này vô cùng mạnh, chia ra thành nhiều hướng.
“Tốt, tốt, Thiên Minh, em phải cẩn thận đấy” Trí Hải cũng bị Trần Thiên Minh làm cho khơi dật ý chí chiến đấu, hắn biết công lực hiện giờ của Trần Thiên Minh đã không kém hắn. Vì vậy, hắn cũng không lo nữa, hắn phải cùng Trần Thiên Minh đấu một trận cho đã, đã lâu cũng không đấu với ai một trận thật thỏa sức, hiện giờ Trần Thiên Minh xuất hiện, làm hắn có ý chí chiến đấu. Bởi vậy, hắn bắt đầu dùng công lực toàn thân, đấu cùng công lực của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cũng cảm thấy Trần Thiên Minh ngày càng phát công mạnh hơn vào hắn, cứ như muốn đánh bại mình. Hắn cũng không dám lơ là, vội vận Hương Ba Công. Dùng bốn đạo chân khí trong cơ thể chống lại công kích từ bàn tay của Trí Hải.
Vẻ mặt của Trần Thiên Minh càng lúc càng nghiêm túc, mà trán của Trí Hải cũng đổ một ít mồ hôi hôt, xem ra, bọn họ đều đang rất tập trung, công lực của cả hai là tám lạng nửa cân, lực lượng ngang nhau.
“Thình thịch” một tiếng, Trần Thiên Minh và bàn tay của Trí Hải phát sinh ra một nguồn khí lưu rất mạnh, đẩy bọn họ ra một bước.
“Ha ha ha” Trần Thiên Minh nhìn Trần Thiên Minh cười to.
Trần Thiên Minh nhìn thái độ của Trần Thiên Minh, có chút lo lắng, hắn vừa cùng Trí Hải đấu nội công, ai cũng không ăn ai, chẳng lẽ Trần Thiên Minh còn muốn đấu sao? Không thể nào, thế chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao? Mình bị cầm cố đã một tuần không được nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không, chỉ có mấy cái bánh bao.
“Thiên Minh, hậu sinh khả úy, em làm anh vui quá, Huyền Môn của chúng ta thật có phúc! Ha ha” Trí Hải lại cười một trận to, hắn vừa thử công lực của Trần Thiên Minh, phát hiện trong thời gian ngắn chỉ có bảy ngày, mà võ công của hắn lại tăng chóng mặt, hiện giờ Trần Thiên Minh ở trong Huyền Môn, có thể nói ngoài trừ Không Vô sư thúc cùng mình ra, không có ai là đối thủ của hắn. Nghĩ tới đây, sao hắn có thể không vui cho được?
“Em cũng chỉ may mắn luyện được thiên địa hợp nhất” Trần Thiên Minh vuốt đầu mình, ngượng ngùng nói.
“Em đã luyện đến thiên địa hợp nhất? Trách không được, em có thể chỉ trong bảy ngày tăng nội lực nhanh đến như vậy” Trí Hải vừa nói vừa gật đầu. “Được rồi, Thiên Minh, anh cảm thấy trong cơ thể em có bốn loại chân khí bất đồng, cứ coi như em có thể thiên địa hợp nhất, cũng chỉ là thiên khí, địa khí, cùng thực khí của bản thân, sao còn có một loại chân khí nữa chứ?” Trí Hải ngạc nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
“Trước đây em có ăn một thức, đó là thực khí của vật đó” Trần Thiên Minh giải thích với Trí Hải.
“Đừng, vậy là được rồi, có được bốn đạo chân khí là được” Trí Hải vui vẻ nói. Trí Hải cũng không khỏi Trần Thiên Minh ăn vật gì, dù sao có một số việc, người ta không muốn nói với mình, mình cũng không nên hỏi quá nhiều.
“Thiên Minh, công lực của em như vậy, ngàn vạn lần không nên ỷ mạnh mà khinh khi người khác, anh vẫn là câu nói kia, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (người mạnh còn có người mạnh hơn), bên ngoài người bản lĩnh gì đều có” Trần Thiên Minh ân cần nói với tiểu sư đệ, hắn phát hiện ra, mình càng ngày càng thích vị tiểu sư đệ này.
“Em biết, mạnh mà không kiêu, ẩn giấu không lộ, học không có giới hạn” Trần Thiên Minh gật đầu, rất biết học hỏi.
“Tốt, Thiên Minh, xem ra nội dung trong Huyền học em đã hiểu cả rồi, một người có thể đạt được thắng không kiêu, bại không nản, làm một người quan trọng phải thể hiện tâm lý hài hòa. Nhớ cho kỹ, nhớ cho kỹ. Hiện giờ em đã tiến bộ như vậy, còn không có giới hạn, sau này em còn tiến bộ rất lơn nữa, mong em sau này tiếp tục nỗ lực.” Trần Thiên Minh nói thâm sâu.
“Vâng” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Ngày kia, là thời gian luyện võ của Huyền Môn, em cũng đi thử xem, tăng một ít kinh nghiệm đối chiến, còn nữa, ngày đó luận võ phải đến đúng giờ, về phần em đạt được vị trí gì, còn phải tùy vào em rồi. Hôm nay em không luyện công, hãy ở phòng tĩnh dưỡng” Trí Hải nói với Trần Thiên Minh: “Đúng rồi, giờ là giờ ăn, em nhanh đi ăn cơm đi, Lý Quân nói em đã năm ngày không ăn rồi”
“Vâng, chưởng môn sư huynh, em đi.” Trần Thiên Minh gật đầu chào Trí Hải xong, liền bước ra.