Tên đại ca cực kỳ sợ hãi, há mồm không dám nói gì khi hắn thấy Trương Ngạn Thanh chặt đứt thanh tiểu đao của hắn. Hắn vốn nghĩ mình biết võ công, mang theo mấy đàn em là có thể hù dọa được công ty bảo vệ này, để
chúng ngoan ngoãn nộp phí bảo vệ, hắn có thể quay về báo công cùng lão
đại nhưng chuyện lại không dễ dàng như hắn nghĩ.
Trương Ngạn Thanh không những đánh ngã chúng mà còn bẻ gãy tiểu đao.
Hắn biết với khả năng đó của Trương Ngạn Thanh thì đã học khí công. Mà
khí công ở Hoa Hắc bang của chúng chỉ có Đại ca và đồ đệ mới học được nên hắn rất sợ Trương Ngạn Thanh.
“Thế nào? Chúng ta có khả năng tự bảo vệ mình không?”
Trương Ngạn Thanh nhìn vẻ mặt sợ hãi của tên đại ca cười hỏi. Xem ra cường đại chính là đạo lý!
“Bảo vệ được mình thì sao? Đại ca của chúng tao sẽ không bỏ qua cho bọn bay” Tên đại ca hung hăng nói.
Hắn không thể tỏ ra mềm yếu trước mặt đàn em của mình.
“Vậy bọn ngươi đến đây đi. Ta nói cho ngươi biết, bọn ta không phải là người yếu đuối, đừng động vào bọn ta. Nếu không thì ngay cả ăn bọn ngươi cũng không ăn được nữa” Trương Ngạn Thanh gằn giọng nói với tên đại ca.
“Đi, chúng ta đi”
Tên đại ca vội vàng mang theo đàn em lủi thủi như chó cụp đuôi chuồn nhanh ra cửa.
“Ngạn Thanh, được lắm. Xử lý rất hay. Xem ra ta yên tâm để cậu độc lập xử lý công việc. Nhưng mấy cậu phải chú ý có thể Hoa Hắc bang sẽ tới nữa và cũng không đơn giản như lần này” Trần Thiên Minh lo lắng nói
Trương Ngạn Thanh nói :
“Bọn em không sợ, đại ca. Chúng có quay lại với mười mấy tên như những
tên vừa rồi em cũng không sợ” Trương Ngạn Thanh tự tin nói.
“Dù không sợ cũng phải cẩn thận” Trần Thiên Minh dặn dò.
“Em biết rồi, đại ca” Trương Ngạn Thanh gật đầu nói.
Xế chiều Trần Thiên Minh bảo một huynh đệ lái xe đưa hắn quay lại trường học. Tới gần trường Trần Thiên Minh xuống xe sau đó hắn đi bộ về trường. Khi hắn về tới phòng làm viên của Đoàn ủy, Lý Hân Di đã ở đó.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu tím, bó sát ngực của nàg làm nổi lên bộ
ngực đầy đặn và những đường cong gợi cảm. Nhìn dáng vẻ gợi cảm của Lý
Hân Di, Trần Thiên Minh nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Hân Di. Chào em” Trần Thiên Minh ra vẻ lich sự bắt chuyện với Lý Hân Di.
“Chào anh, Thiên Minh” Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh tới nàng cũng vui vẻ bắt chuyện với hắn.
“Hân Di, hôm nay em mặc váy đẹp quá”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn
hai gò núi nhỏ trước ngực Lý Hân Di. Hắn ao ước nếu nàng không mặc gì
để hắn ngắm nhìn thì sẽ tuyệt hơn rất nhiều.
“Đẹp hả? Hì, hì”
Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh tán dương nàng làm nàng rất vui vẻ. Nàng không biết được ý nghĩ xấu của Trần Thiên Minh với nàng. Nàng còn tưởng Trần Thiên Minh tán thưởng cái váy đẹp của nàng:
“Được rồi, Thiên Minh. Sáng nay chủ nhiệm chuyên môn tìm anh. Ông ấy
bảo em nói cuối buổi chiều ông ấy lại tới gặp anh nói chuyện”.
“Ông ấy không nói với em. Em không biết’ Lý Hân Di lắc đầu nói.
Lý Hân Di vừa nói xong, chủ nhiêm chuyên môn đi tới: “Thiên Minh, cậu
tới rồi” Ông ta rất vui vẻ nói khi nhìn thấy Trần Thiên Minh.
“Có việc gì thế, chủ nhiêm?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Thiên Minh, chuyện là thế này. Chủ nhiệm lớp nhất của trường sức khỏe có vấn đề. Hôm qua hắn xin nhà trường cho nghỉ một tháng. Bộ môn của hắn đã tìm được người dạy thay. Vấn đề chính là chủ nhiêm lớp của hắn vẫn chưa có người thay. Sau khi suy nghĩ tôi nghĩ cậu là người thích hợp nhất. Bởi vì chỉ chủ nhiệm thay một tháng nên các giáo viên khác không muốn làm. Cậu lại chỉ làm việc ở phòng Đoàn ủy, không phải lên lớp, làm chủ nhiêm thay một tháng là hợp lý nhất” Chủ nhiệm chuyên môn nói.
“Cái này, cái này……”
Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát. Hắn quay sang hỏi Lý Hân Di:
“Lý thư ký, cô thấy thế nào?”
Kỳ thật hắn thì không có vấn đề gì, hắn cũng quen thuộc với công việc chủ nhiệm lớp. Hắn chỉ băn khoăn một điểm, hắn mới tới trường sao lãnh đạo như trường lại bố trí hắn việc đó?
“Anh quyết định đi. Làm chủ nhiệm lớp không phiền hà lắm”
Lý Hân Di cười nói với Trần Thiên Minh. Làm chủ nhiệm ở trường số 9 không khó, đặc biệt làm chủ nhiệm lớp cao trung lại càng dễ, không mất nhiều thời
gian, lại được nhận nhiều trợ cấp vì vậy nàng thúc giục Trần Thiên Minh quyết định.
“Được, tôi đồng ý làm thay chủ nhiệm lớp một tháng” Trần Thiên Minh gật đầu đồng ý.
“Vậy tốt quá. Sáng mai thầy Đặng tổ trưởng tới tìm cậu, dẫn cậu tới lớp
nhất giới thiệu cậu với lớp” Chủ nhiêm chuyên môn vui vẻ nói: “Thiên
Minh, cậu cứ tự nhiên nhé, tôi phải đi đây” Ông ta thấy mình đã hoàn
thành nhiệm vụ liền vui vẻ bước đi.
“Ôi, có người không muốn ở lại đây. Người ta chỉ nghĩ đến lớp học”
Lý Hân Di cố nghiêm mặt nhìn Trần Thiên Minh, nói với giọng buồn bã.
“Trời ơi, anh bị oan quá, anh còn oan hơn so với Đậu Nga. Anh hỏi ý kiến của em, em lại bảo anh nhận” Trần Thiên Minh cười ảo não.
“Em bảo chính anh tự quyết định, không bắt anh phải nhận. Anh đừng có nói linh tinh” Lý Hân Di vừa cười vừa nói.
“Cũng thế thôi. Em thấy anh không vừa mắt, không đẹp trai nên em muốn
đá anh ra khỏi đây rồi đi tìm người khác hả”
Bây giờ mối quan hệ của Trần Thiên Minh và Lý Hân Di thân thiết hơn nhiều nên hai người thường trêu chọc, nói giỡn với nhau.
“Đúng vậy, em muốn tìm một anh chàng đẹp trai, đẹp trai hơn anh, thế
nào?”
Lý Hân Di cố ý nghiêm mặt, nàng cố ý chọc Trần Thiên Minh.
“Ôi, anh sợ em sẽ thất vọng. Ở trường số 9 này, nói thật nếu em có thể tìm được ai đẹp trai hơn Trần Thiên Minh anh. Anh sẽ tự động rời bỏ chỗ này, nhường em cho người khác. Nếu không có, em vẫn là người của anh”
Bản tính của Trần Thiên Minh bắt đầu lộ ra, nói chuyện không úp mở nữa.
“Anh cút đi, ai là người của anh. Trần Thiên Minh, anh nghe rõ chưa”
Lý Hân Di hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Thiên Minh. Khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng đỏ lên, nàng giận dữ cầm sách bên cạnh ném lên đầu Trần Thiên
Minh.
“Trời ạ, có người muốn giết người, giết người. Mau, ai cứu với”
Trần Thiên Minh cố ý hoảng sợ kêu lên. Hắn vừa dùng tay che đầu vừa kêu cứu mạng.
“Vứt cái đẹp trai của anh đi. Trường số 9 lớn như vậy. Em chỉ cần thả mồi, bọn họ sẽ tới liền”
Lý Hân Di cười ngặt cười nghẽo, nàng cảm thấy rất vui khi tán dóc cùng Trần Thiên Minh nên nàng cười rất thoải mái.
“Hân Di, anh tới rồi” Một giọng đàn ông truyền từ ngoài cửa vào.
Trần Thiên Minh nghe thấy hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Lý Hân Di thật sự lợi
hại như vậy ư, nói gọi là có người đến ngay? Trần Thiên Minh tò mò muốn
xem người đến là ai. Tâm trạng của Lý Hân Di cũng giống như Trần Thiên
Minh, nàng nhìn ra cửa xem ai đến.
Ngay lúc đó Ngô Thanh từ bên ngoài đi vào. Trần Thiên Minh vừa nhìn Ngô Thanh hắn không nhịn được phá lên cười.
Lý Hân Di trừng mắt nhìn vẻ cười cợt của Trần Thiên Minh. Nàng cau có nói với Ngô Thanh:
“Thầy Ngô, có việc gì sao?”
Bởi vì hôm trước Ngô Thanh đến phòng làm việc của nàng. Nàng không muốn nói chuyện với hắn nhưng cũng không có cớ gì để đuổi hắn đi. Bây giờ vừa nhìn thấy Ngô Thanh đến, Lý Hân Di cảm thấy rất buồn bực.
“Không có gì. Anh chỉ muốn đến gặp em thôi” Ngô Thanh vừa nói vừa ra vẻ
không coi ai ra gì, không nhìn thấy Trần Thiên Minh. Hắn đến ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh và mỉm cười với Lý Hân Di.
Mẹ kiếp, ngồi cùng ghế với mình mà không thèm nói chuyện với mình. Hắn
thật không coi ai ra gì. Trần Thiên Minh tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Thanh.
“Ôi chao, Thiên Minh, Sao cậu không giữ vệ sinh, sao cậu lại ném nhiều sách xuống đất thế? Ôi, nếu đây là phòng làm việc của tôi, ngày nào tôi cũng sẽ quét đến không còn một hạt bụi nào”
“Thì ra đây là người em muốn câu dẫn” Nói xong hắn lại cười ha hả.
Lý Hân Di nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Thiên Minh, nàng tức không thể đánh hắn được. Nàng không để ý đến Ngô Thanh nữa nàng cầm một quyển sách bên cạnh ném vào đầu Trần Thiên Minh.
“Hân Di, anh nhặt xong rồi. Sau này những chuyện nhỏ như này em cứ tìm
anh nhé”
Nhặt sách xong, Ngô Thanh vừa đứng lên vừa nói. Hắn muốn lập công với Lý Hân Di, để nàng càng có hảo cảm với hắn.
“Ôi chao!”
Ngô Thanh vội vàng buông rơi quyển sách hắn đang cầm trong tay, tay hắn ôm mắt trái, thảm thiết kêu lên, bởi vì hắn vừa đứng lên thì quyển sách do Lý Hân Di ném bay tới đập trúng mắt trái của hắn.
“Ôi, Ngô Thanh gặp vận rủi rồi. Bị người mắt lèm nhèm đó đập bể hai
mắt. Ha, ha”
Trần Thiên Minh không nén được cười ha hả khi nhìn bộ dáng đó của Ngô Thanh.
''Tên Ngô Thanh này cũng thiệt là hay'',
Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng, bị sách ném trúng sưng cả mắt, chắc chắn hắn cũng không kêu ca gì đâu.