Lưu Manh Lão Sư

Chương 758: Chương 758: mặt tái xanh






Mao khoa trưởng vừa cười vừa nói "Hân Di, ngươi đừng khóc, lát nữa anh sẽ hảo hảo thương khiến em sung sướng phát điên." Nói xong Mao khoa trưởng liền lấy từ trong ví ra một viên Viagra ném vào miệng. Tiếp đó hắn liền đi đến phía Lý Hân Di, hiện tại hắn muốn thưởng thức bông hoa hồng có gai này. Lý Hân Di càng cự tuyệt lại càng câu dẫn hắn đến chinh phục bông hoa này.

"BA!!!" Bỗng có âm thanh vang lên từ phía bên ngoài.

"Ngươi là ai?" Bên ngoài Ngưu phó cục trưởng lớn tiếng hỏi. Vừa rồi hình như là tiếng cái gì đó bị đánh ngã xuống đất, có khả năng bên ngoài đã xảy ra đánh nhau.

Vốn đang muốn sờ tới Lý Hân Di, nhưng nghe thấy bên ngoài có vẻ khác thường, hắn lập tức ngừng tay rồi quay đầu lại, ai ngờ lại thấy một thanh niên đang lao như bay tới.

"Ngươi là ai? Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Dạo này Mao khoa trưởng thường xuyên qua lại với một ít cán bộ trung tầng có quyền lực trong thành phố nên hắn đối với Trần Thiên Minh cũng không khách khí.

Người thanh niên kia không thèm đếm xỉa gì tới tiếng thét của Mao khoa trưởng rồi đẩy hắn qua một bên rồi vọt tới bên cạnh Lý Hân Di, hắn tỉ mỉ quan sát thì thấy y phục của Lý Hân Di vẫn còn lành lặn không có dấu hiệu bị người chiếm tiện nghi thì hắn cũng yên lòng. Hắn lớn tiếng kêu lên "Hân Di, cô có sao không?"

Lý Hân Di uống phải loại rượu trắng đặc biệt của bọn họ đã bất tỉnh nhân sự, làm sao nghe thấy thanh âm của hắn.

"Ngươi là ai? Mau đi ra ngoài nếu không ta sẽ gọi bảo an!" Mao khoa trưởng đã gọi điện thoại bảo lão bản của khách sạn mang theo bảo an tới. Cũng may chính mình chưa có cởi quần áo nếu không thật là mất mặt - Mao khoa trưởng thầm nghĩ.

Thanh niên kia quay đầu lại trừng mắt rồi không thèm để ý tới Mao khoa trưởng. Hắn đặt tay lên tay Lý Hân Di rồi truyền một ít nội lực vào. Đối với việc giải rượu thì hắn đã quá quen thuộc rồi.

Một lát sau Lý Hân Di mới chậm rãi mở mắt ra, nàng chỉ kịp nhìn thanh niên trước mặt rồi nói "Thiên Minh, ngươi mau cứu ta." Nói xong, có thể do say rượu quá nặng nên nàng lại nhắm mắt lại.

Nguyên lai thanh niên xông tới này chính là Trần Thiên Minh. Sau khi tan việc thì hắn nhận được điện thoại của bọn Lâm Quốc rủ tới quán cơm này ăn, vì vậy hắn liền qua đây cùng anh em uống rượu. Lúc Trần Thiên Minh tới nhà hàng vào phòng của bọn Lâm Quốc thì vừa vặn thấy Lý Hân Di đi vào gian phòng sát vách với Mao khoa trưởng.

Lúc đầu Trần Thiên Minh cho rằng Lý Hân Di đi ăn cơm cùng bằng hữu nhưng lúc hắn tiếp điện thoại lại thấy cửa phòng Lý Hân Di bước ra một nam nhân cao lớn, người này chính là Ngưu phó cục trưởng. Ngưu phó cục trưởng nhỏ giọng nói với người phục vụ rằng lát nữa không cần phải tiến vào, bên trong không có vấn đề gì. Sau khi nói xong Ngưu phó cục trưởng lại còn thần thần bí bí mà đem then cửa chốt lại.

Chính là vì động tác cùng biểu hiện dâm đãng của Ngưu phó cục trưởng làm Trần Thiên Minh đem lòng sinh nghi, vì vậy sau khi trở lại phòng mình, Thiên Minh liền áp tai vào tường, dùng nội lực nghe trộm một chút, được một lúc thì thấy vấn đề xảy ra. Hai nam nhân không ngừng mời rượu Lý Hân Di, sau đó lúc cô đi toilet lại nghe thấy bọn chúng phân chia nhau xem ai lên trước. Trần Thiên Minh nghe bọn chúng dâm đãng nói chuyện thì lập tức muốn sang cắt tiểu JJ(tiểu đệ đệ) của bọn chúng.

Nhưng Trần Thiên Minh nghĩ lại thì bản thân vẫn chưa có chứng cứ, bởi vậy hắn vẫn tiếp tục nghe lén tới lúc bọn chúng bắt đầu hành động. Trần Thiên Minh liền lao tới cửa phòng của Mao khoa trưởng nhưng phát hiện cánh cửa đã khóa bên trong.

Hắn gọi nhân viên phục vụ tới nhưng người phục vụ nhất định không chịu mở cửa vì vị khách ở bên trong đang thương lượng sự tình và hắn không thể mở ra vì chỉ có lão bản mới có chìa khóa, muốn mở cửa thì phải đợi lão bản tới. Trần Thiên Minh nghe thấy phải đợi lão bản qua mới mở được thì hắn thì gấp đến độ một chưởng đánh bay cửa phòng.

Cửa phòng bình thường không thể chống lại nội lực của Trần Thiên Minh. Ngưu phó cục trưởng đang ngồi trên ghế, vừa là xem TV vừa chờ tới lượt của mình (DG: chẹp chẹp, thiện tai thiện tai...) thì cánh cửa vang lên "BA!!" một tiếng, cửa mở ra và phía sau còn có vài người nhân viên phục vụ.

Người phục vụ thấy Trần Thiên Minh phá cửa liền hô to đòi bồi thường. Trần Thiên Minh lòng như lửa đốt mặc kệ hắn cùng đám Lâm Quốc lý luận rồi vọt vào bên trong phòng, thấy Lý Hân Di không bị làm sao rồi hắn mới yên lòng.

Trần Thiên Minh một tay ôm lấy Lý Hân Di đưa ra ngoài. Hắn cũng biết Lý Hân Di không bị chiếm tiện nghi nên cũng chẳng buồn động đến Mao khoa trưởng và Ngưu phó cục trưởng.

"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi ôm bằng hữu của ta làm gì? Ai đó mau đem tên này bắt lại." Mao khoa trưởng há miệng kêu lên. Nhìn thấy con vịt bị nấu chín còn bay đi mất, sao hắn có thể không nóng nảy được? Mẹ tên lão bản không phải nói lập tức dẫn bảo an tới nơi này sao? Thế nào mà vẫn chưa thấy đâu?

"Mao khoa trưởng ngươi không nên chọc ta bằng không chỉ với ý định của ngươi và Ngưu phó cục trưởng đối với Lý Hân Di thì ta sẽ không bỏ qua đâu." Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.

"Ngươi không nên nói lung tung, Lý Hân di mời chúng ta uống rượu nhưng do tửu lượng kém nên ngất đi, chúng ta chỉ đưa nàng vào đây nghỉ ngơi một chút. Ta cho ngươi biết chúng ta cũng là người có danh có tiếng(có chức quyền) không thể để cho một người không rõ thân phận như ngươi ôm cô ấy đi." Mao khoa trưởng cố ý nhấn mạnh từ "có danh tiếng" để cảnh cáo Trần Thiên Minh rằng bản thân mình tuy thế nhưng có lai lịch lớn như vậy mà Trần Thiên Minh dám trêu chọc tới mình vậy hắn sẽ thảm.

Trần Thiên Minh chẳng buồn cùng Mao khoa trưởng nhiều lời, hắn ôm Lý Hân Di đi ra phía ngoài thì phát hiện trong phòng trừ Lâm Quốc còn có mấy người cầm gậy của bảo an. Gian phòng đặc biệt lớn nên tuy rằng có tới tám mười người cũng không có cảm giác chen chúc.

"Hân Di, ngươi thế nào?" Ngưu phó cục trưởng thấy Trần Thiên Minh ôm Lý Hân Di liền lo lắng nói "Ngươi là ai? Ngươi ôm bằng hữu của chúng ta làm gì? Bảo an mau gọi điện tới đồn cảnh sát để xem tên lưu manh kia có bản lĩnh gì?"

"Mau bắt hắn lại!" Mao khoa trưởng cũng phát hiện bên ngoài có lão bản và mấy tên bảo an nên dũng khí cũng tăng lên. "Lão bản ngươi ở đây mà bảo an cũng không làm được việc, tùy tiện để người xấu đến đây à?" Mao khoa trưởng trừng mắt nhìn Ngưu phó cục trưởng, tên chết tiệt này đóng cửa tùy tiện làm kẻ khác có thể xông vào.

"Mao khoa trưởng, bọn họ đập hư cửa rồi xông tới." Ngưu phó cục trưởng cũng nhìn ra Mao khoa trưởng đang trách cứ mình nên hắn vội hướng Mao khoa trưởng giải thích.

"Trời ạ, thế giới này còn có thiên lý không a, lão bản ngươi mau trói hắn đến đồn cảnh sát và thêm cho hắn cái tội hủy hoại tài sản nhà hàng đi!" Mao khoa trưởng mắt sáng lên, hiện tại hắn đang nghĩ xem nên thêm tội gì để Trần Thiên Minh bị bắt lại, xem ra bây giờ lại có cơ hội.

Trần Thiên Minh nhìn cái ghế trước mặt thấy cái túi nhỏ của Lý Hân Di ở trên đó, vì vậy hắn nói với Lâm Quốc "A Quốc, ngươi đem chiếc túi kia cầm theo đi, đó là của Lý bí thư." Nói xong hắn muốn đi ra ngoài, cái tên Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng kia, ta sẽ cho các ngươi biết tay. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.

"Các ngươi không nên đi" Lão bản thấy bọn Trần Thiên Minh còn muốn chạy lập tức kêu lên. Hắn biết Mao khoa trưởng tại thành phố M là kẻ hô phong hoán vũ, nếu như mình đắc tội thì quán này cũng gặp phiền phức. Hắn thấy bên phía Trần Thiên Minh chỉ có bốn người trong khi bên mình có tới sáu tên bảo an mang gậy, hẳn là đang chiếm thượng phong.

"Ta vì sao không thể đi? Đây là bạn gái của ta bị Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng muốn chuốc rượu quá chén rồi làm việc thương thiên hại lý. Ngươi là lão bản quán ăn này sao? Ta muốn hỏi ngươi là hiện tại ta nên để nàng lại để Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng hưởng dụng hay mang về nhà?" Trần Thiên Minh Trừng mắt nhìn lão bản quán ăn mà nói.

"Cái này, cái này..." Tên lão bản ấp a ấp úng nói không ra lời.

"Nếu như ngươi cho rằng ta có thể đi vậy ngươi mau bảo họ tránh ra cho ta, nếu như không thể đi vậy ngươi thì nói rõ ràng là ngươi dẫn người mạnh hơn đòi nàng ở lại, đến lúc đó ta tố cáo Mao khoa trưởng bọn họ thì thuận tiện đem các ngươi cũng tố cáo theo, không biết ngươi muốn bị phán bao nhiêu năm?" Trần Thiên Minh nghiến răng nói. Bởi vì tửu điếm bên này là vô tội, bọn họ không biết rõ sự tình đối với Mao khoa trưởng cho nên Trần Thiên Minh cũng không muốn đánh nhau với bọn họ.

Ngươi bảo rằng ta nói bậy thế nhưng người thị ủy chúng ta giống với những tên lưu manh các ngươi sao?" Mao khoa trưởng lớn tiếng nói."Ta vừa mới nói rằng Lý Hân Di mời chúng ta uống rượu, nàng uống say thì chúng ta đỡ nàng vào phòng ngủ, mới vừa vào đi hắn thì tiến đến." Mao khoa trưởng thấy bản thân thật may mắn vì chưa có làm gì với Lý Hân Di nếu không thì chẳng biết giải thích thế nào.

Nhưng bây giờ bọn Trần Thiên Minh lại không có chứng cớ gì, mình nhất định không bỏ qua cho bọn họ. Nghĩ tới đây hắn lập tực lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

"Thế nào? Mao khoa trưởng ngươi còn muốn lưu bạn gái ta ở lại giúp mi khoái hoạt?"

"Ý của ta là ngươi không nên hiểu lầm." Mao khoa trưởng nói.

"Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể đi rồi!" Trần Thiên Minh ôm Lý Hân Di muốn đi.

"Đợi một chút!" Mao khoa trưởng lớn tiếng nói. Hắn không muốn Trần Thiên Minh đi nhanh như vậy vì người hắn gọi đã đến đâu?

Trần Thiên Minh nói "Mao khoa trưởng, ngươi còn chuyện gì để nói sao?"

"Ngươi đạp hỏng cửa phòng mà không định bồi thường sao?" Mao khoa trưởng liều mạng hướng phía lão bản nhà hàng nháy mắt.

Lão bản làm sao không rõ được ý tứ của Mao khoa trưởng, hắn vội vàng nói "Các ngươi có vài người không nên đi, cho nên tất cả phải ở lại giải quyết sự việc này."

"Lão bản, như vậy đi, của này bao nhiêu tiền thì ngươi nói ra để ta bồi thường." Trần Thiên Minh nói.

"Cái, cái này..." Lão bản thấy cánh cửa cũng không có hỏng mà chỉ là cái then cài cửa bị hỏng, nếu khiến Trần Thiên Minh bồi thường cũng chả đáng tiền. Hắn sợ Trần Thiên Minh xuất ra mười đồng tiền rồi nghêng ngang rời đi thì tên Mao khoa trưởng sẽ tìm mình gây phiền phức.

"Lão bản, cái cửa này cũng chỉ hỏng cái then mà thôi, chỉ tốn có mười đồng" Lâm Quốc nhìn ra sắc mặt của lão bản, hắn đưa mười đồng cho lão bản rồi hung ác nghiêm mặt nói "Lão bản à, có một số việc các ngươi không nên quá mức nếu không các người sẽ ăn không tiêu đâu!"

Lão bản nghe xong lời Lâm Quốc thì mặt tái xanh, nghe bọn họ nói vậy cũng có nghĩa là họ không sợ tên Mao khoa trưởng và mấy tên bảo an. Chính Mình vừa mới mở cửa buôn bán mà bên nào cũng không đắc tội nổi a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.