Tiểu Ny cầm lấy túi của mình rồi gật đầu nói: “đúng, đó là túi của tôi, cảm ơn anh”. Nàng những tưởng tên tứ đầu là người xấu nhưng hóa ra nàng đã trách nhầm hắn! Hắn rõ ràng có lấy túi của nàng đâu mà nhặt nó để trả lại cho nàng đấy chứ.
“Mấy tên lưu manh vừa rồi đúng là đáng ghê tởm. Tôi còn đang định chuẩn bị ra tay giúp cô, ngờ đâu cô một chưởng đánh cho chúng chạy tôin tác. Cô nương, võ công của cô quả là lợi hại”, Tứ đầu tỏ vẻ hâm mộ nói.
Tiểu Ny xấu hổ mà nói: “Võ công của tôi không lợi hại như anh tưởng đâu, đại ca. Cám ơn hảo ý của anh”, Tiểu Ny nói xong định bước đi luôn.
“Ôi, bây giờ tôi còn có việc phải làm. Tôi phải đi tìm bằng hữu Trần Thiên Minh có việc, nếu không tôi rất muốn nói chuyện với cô một chút”, tứ đầu cố ý khoát khoát tay hướng về Tiểu Ny cáo từ. Kỳ thật, hắn không hề hay biết Trần Thiên Minh là người lúc trước từng giáo huấn mấy đệ tử của hắn, nếu như hắn biết thì chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nói vậy.
Tiểu Ny vừa nghe những lời mà tên tứ đầu nói thì bỗng như sét đánh ngang tai. Nàng chưa từng tưởng tượng được rằng vị đại ca đang đứng trước mặt mình đây lại biết Tiểu sư thúc Trần Thiên Minh của nàng. Nàng vội lên tiếng hỏi lại: “Đại ca, anh vừa mới nói gì hả?”
“Tôi vừa nói tôi giờ phải đi gặp bằng hữu Trần Thiên Minh”, tứ đầu thấy Tiểu Ny đã mắc bẫy của mình bèn cao hứng mà cười.
“Anh biết Tiểu sư thúc Trần Thiên Minh của tôi sao?” Tiểu Ny hỏi.
Tứ đầu gật gù mà nói: “Tôi có biết hắn. Cô gọi Trần Thiên Minh là Tiểu sư thúc, chẳng lẽ cô là Tiểu Ny sao?” tứ đầu cố ý tỏ vẻ vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Kỳ thật lúc nãy khi nghe Tiểu Ny nói chuyện với ba tên đồng bọn, hắn đã biết tên cô rồi.
“Đúng vậy. Tên tôi là Tiểu Ny. Sao đại ca lại biết tên tôi vậy?” Tiểu Ny cảm thấy kỳ lạ, nàng không nghĩ ra là lúc trước chính nàng đã nói ra điều đó.
“Tôi nghe Tiểu sư thúc Trần Thiên Minh của cô nói. Hắn vẫn hay nhắc đến cô lắm”, tứ đầu nói.
Nghe tứ đầu nói vậy, Tiểu Ny thẹn thùng mà đưa tay chạm vào cái vòng đang đeo trên cổ tay kia của nàng. Cái vòng đấy là do Trần Thiên Minh tặng cho nàng. “Tôi lần này xuống núi là muốn đi tìm Tiểu sư thúc của tôi”.
Tứ đầu nhìn thấy cái vòng trên cổ tay Tiểu Ny thì cao hứng mà đoán đó chắc hắn là một vật đáng giá.
“Thật là trùng hợp quá. Hay cô đi cùng tôi đến gặp tiểu sư thúc của cô luôn”, tứ đầu thấy mọi chuyện đang diễn ra theo đúng như kế hoạch mình đã nghĩ ra thì không khỏi cảm thấy vui mừng.
“Tốt quá. Vậy thì tôi sẽ đi theo anh”. Một cô gái ngây thơ trong sáng như Tiểu Ny thì làm sao có thể biết được là mình đang bị lừa.
“Tốt lắm, cô đi theo tôi, Tiểu Ny. Để tôi giúp cô xách cái túi kia”, tứ đầu nhìn thân hình hấp dẫn của Tiểu Ny mà không khỏi nuốt nướt bọt.
Tiểu Ny lắc đầu nói: “không cần đâu, tôi cầm được rồi. Đại ca, anh dẫn tôi đi thôi. Tôi phải xưng hô với anh như thế nào nhỉ?”
Tứ đầu nhanh chóng nghĩ ra một cái tên giả, nói: “cô cứ gọi tôi là Hoa ca, mọi người khác đều gọi tôi như vậy”. Tứ đầu lấy luôn chữ đầu trong cái tên Hoa hắc bang cho dễ nhớ.
“Hoa ca, lần này tôi thật sự cảm ơn anh. Trên người tôi lúc này không có chút tiền nào cả. Nếu như tôi không sớm tìm được Tiểu sư thúc thì tôi thật không biết phải làm sao bây giờ nữa”, Tiểu Ny cảm kích mà nói.
Tứ đầu khoát tay nói: “cô không cần phải khách khí như vậy. Tiểu sư thúc của cô là bằng hữu của tôi, tôi với cô cũng có thể coi là người một nhà rồi”. Đến lúc đó cô sẽ là người của tôi, hắc hắc, tứ đầu cười đầy dâm đãng.
Tứ đầu dẫn Tiểu Ny đến một lữ điếm không cao cấp lắm. Thuê một phòng ở đó thường chẳng mất bao nhiêu tiền.
“Hoa ca, chỗ này là chỗ nào vậy? Hình như là một lữ điếm đúng không?” Tiểu Ny có chút kỳ quái.
“Đúng vậy, chúng tôi đã hẹn nhau là sẽ gặp ở chỗ này”, tứ đầu trả lời.
Thấy tứ đầu nói như vậy, Tiểu Ny không còn nghi ngờ thêm nữa. Dù sao hắn ta cũng là bằng hữu của Trần Thiên Minh, sao mà phải lo lắng cơ chứ.
Tứ đầu lấy điện thoại ra gọi một cú, rồi quay sang Tiểu Ny nói: “Tiểu sư thúc của cô một lát nữa sẽ tới, chúng ta ngồi chờ hắn một lúc”. Nói xong hắn đưa Tiểu Ny đi lên lầu, đến phòng 206 thì dừng lại mở cửa phòng ra.
Vào phòng 206 rồi, tứ đầu lập tức mở TV rồi nói với Tiểu Ny: “Tiểu Ny, cô ngồi xem TV một lúc đi. Cô thích xem chương trình gì vậy?”
“Đây là TV sao?” Tiểu Ny ngạc nhiên chỉ vào TV hỏi.
“Đúng vậy. Cô chưa xem TV bao giờ sao?” Tứ đầu hơi chút ngạc nhiên. Cô gái này quả là ngây thơ, thuần phác. Cái gì cũng không biết, không hiểu. Vậy càng tốt, xem ra mình càng dễ bề lừa gạt.
“Chưa, chúng tôi trên núi không có TV. Tôi không tưởng tượng ra nó lại hấp dẫn đến thế! Hoa ca, anh xem này, oa, võ công của người kia thật là lợi hại”, Tiểu Ny chỉ vào một tiết mục trên TV cao hứng nói. Lúc đó trên TV đang chiếu phim Lộc Đỉnh Ký, cảnh Vi Tiểu Bảo đang đánh nhau với Phùng Nhất Phàm tại Hoàng lăng.
“Bọn họ đánh nhau giả ý mà, võ công của cô mới là thật”, tứ đầu nói.
Mặc dù tứ đầu đã giải thích như vậy nhưng Tiểu Ny vẫn xem phim một cách hăng say. Nàng chưa từng được xem TV nên giờ thấy vô cùng thích thú.
Tứ đầu thấy Tiểu Ny mê mẩn như vạy thì len lén cầm lấy cái chén, rồi xoay người đi chỗ khác, lấy từ trong túi ra một bao dược phấn, lấy ra một ít cho vào chén. Sau khi làm xong, hắn quay lại, đi đến cái bàn bên cạnh cầm lấy bình nước rót một ít nước vào trong chén rồi nhẹ nhàng khuấy lên. Sau đó hắn đi đến bên cạnh Tiểu Ny nói: “Tiểu Ny, cô uống chút nước đi”.
Tiểu Ny lúc đó quả thật đang rất khát. Vừa rồi khi ăn cơm xong nàng chưa có được uống nước. Do đó nàng cầm lấy chén nước mà tứ đầu đưa, vừa xem TV vừa uống sạch chén nước.
Nhìn Tiểu Ny uống nước, tứ đầu thấy vô cùng cao hứng. Càng nhìn Tiểu Ny hắn càng thấy số mình may mắn, bỗng nhiên lại gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngay cả những ngôi sao trên TV chắc cũng không sánh được với nàng. Đã vậy nàng lại có một thân hình tuyệt vời, chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm có lõm, khiến cho người khác ngắm mà không biết chán.
“Tiểu Ny, cô đi đường chắc gặp nhiều khổ cực”, tứ đầu cố ý nói chuyện với Tiểu Ny để trì hoãn thời gian. Thứ thuốc mà vừa rồi hắn đã cho Tiểu Ny uống chính là mê hồn dược, chỉ sau một lúc là dược tính sẽ phát tác. Loại mê hồn dược này sẽ khiến con người tôi ngủ say mấy giờ liền, và hắn sẽ có thể làm gì tùy thích trong khoảng thời gian đó.
“Có khổ gì đâu”, Tiểu Ny lắc đầu nói. “Chỉ cần tìm được Tiểu sư thúc là được rồi”, nàng không muốn đem chuyện tình của Huyền Môn nói cho tứ đầu biết.
“Ôi, một nữ hài tử như cô vội vàng chạy từ trên núi xuống đây thật chẳng dễ dàng gì. Cũng may cô có võ công cao cường, cứ nhìn cô khiến ba tên lưu manh kia phải thục mạng mà chạy để đoạt lại túi…” tứ đầu cố ý nói liền một tràng.
Tiểu Ny nói: “Tôi thật may vì gặp được người tốt như Hoa ca, bằng không tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa”.
Tứ đầu ước tính thời gian, cảm giác được đã sắp đến lúc thuốc phát huy tác dụng bèn nói với Tiểu Ny: “Tiểu Ny, tiểu sư thúc của cô còn chưa đến. Hay cô nằm xuống đó mà ngủ một lúc cho đỡ mệt”, tứ đầu chỉ vào cái giường mà Tiểu Ny đang ngồi trên đó.
“Tôi không muốn ngủ. Tôi còn phải đợi Tiểu sư thúc đến”, Tiểu Ny lắc đầu.
“Cô không cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ chút nào sao?” tứ đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ thuốc của mình lại bị mất tác dụng nên Tiểu Ny không hề cảm thấy buồn ngủ?
Tiểu Ny cố gắng dùng chút sức lực lắc đầu, mơ hồ mà nói: “Hoa ca, anh nói đúng. Thật là tôi cảm thấy mệt quá. Đáng trách! Sao tôi lại có thể như thế này nhỉ?”. Tiểu Ny khi ngồi trên xe đến đây đã luyện công. Mà sau khi luyện như vậy, nàng có thể không ngủ hai, ba ngày cũng không sao. Vậy sao lúc này nàng lại thấy buồn ngủ vậy? Tiểu Ny chợt như bừng tỉnh, nàng lập tức nghĩ đến việc vừa rồi tứ đầu đã cho gì đó vào chén nước của mình. “Là ngươi?” Tiểu Ny chỉ vào tứ đầu tức giận nói.
“Đúng, là tôi đó, ha ha. Tôi vừa cho cô uống mê hồn dược. Giờ cô cứ yên tâm ngủ một giấc đi, Tiểu Ny. Cô thật xinh đẹp quá. Con bà nó, trước kia tôi từng thượng qua bao nhiêu phụ nữ mà chưa có ai xinh đẹp được như cô”, tứ đầu dâm đãng nói. Lúc này dược tính đã bắt đầu phác tác, do đó hắn không cần phải vất vả giả bộ thêm nữa. Mẹ kiếp, giả bộ được với ngươi cũng khó khăn ra phết!
Tiểu Ny giơ tay muốn tung một chưởng đánh lại tên tứ đầu, nhưng rồi nàng chợt phát hiện ra tứ chi của chính mình đã vô lực. Nàng cũng cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Cuối cùng, nàng đành nhắm mắt ngã xuống giường.
“Ha ha, cô định đánh tôi sao? Cô thua tôi một điểm rồi”, tứ đầu cười nói. Tiểu Ny đẹp thật, hắn ngắm nàng mà chỉ muốn ôm lấy nàng rồi thỏa mãn dục vọng của hắn mà thôi. Nhưng hắn lại có một thói quen khó bỏ, đó là trước khi làm những việc thế này thì phải tắm rửa sạch sẽ trước. Do vậy, hắn vào phòng tắm rồi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Hắn biết mê hồn dược sẽ có tác dụng trong vào giờ liền, bỏ chút thời gian làm sạch sẽ cơ thể cũng không ảnh hưởng gì đến mục đích của hắn cả.
Tắm táp xong xuôi, tứ đầu lấy một chiếc khăn trắng quấn ngang hông rồi đi tới đầu giường ngắm Tiểu Ny đang say ngủ. Trông nàng thật tuyệt vời. Hắn di chuyển dần đến phía ngực nàng, dự định sẽ cởi những chiếc khuy áo ở chỗ đó ra trước.
“Ba”, đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, mấy người cảnh sát cầm súng tiến vào. “Giơ tay đặt sau gáy, không được nhúc nhích, nếu không tôi nổ súng”, một người nói. Cầm đầu nhóm cảnh sát đó là đội trưởng đội cảnh nhị Chu Lực Quyền. Nguyên lữ điếm này với hắn có mối quan hệ giao hảo. Vừa rồi, hắn nhận được tin tức nói có một người khách mang theo một cô gái đến thuê phòng, do đó hắn dẫn theo người đến kiểm tra hòng kiếm ít tiền. Thường việc này cũng đem lại cho hắn thu nhập kha khá. Nếu gặp đúng trường hợp phi pháp, hắn có thể phạt họ 3000 đồng. Nhiều lúc người bị bắt là ai đó làm chức to to một chút hắn thậm chí kiếm được đến 10,000 đồng. Bọn họ thà ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận chi tiền chứ không muốn chuyện này bị phanh phui ra.
Như lần trước có hiệu trưởng một trường học cũng mang một cô gái đến thuê phòng. Nhận được tin báo, Chu Lực Quyền vội mang quân đến bắt quả tang. Khi hắn kiểm tra ví ông ta thấy giấy tờ ghi ông ta là hiệu trưởng, hắn đã đe dọa sẽ báo chuyện này cho trường học và Bộ Giáo dục.
Ông hiệu trưởng nọ sợ run cả người, vội vàng kéo cánh tay Chu Lực Quyền muốn thương lượng. Hắn bèn đòi ông ta ba vạn đồng, ông hiệu trưởng cũng không có cách nào hơn là tự nhận mình xui xẻo rồi chi tiền cho hắn. Khi đó, hắn sẽ cho lão chủ lữ điếm 300 đồng. Đó chính là giao ước giữa Chu Lực Quyền với lão chủ lữ điếm, rằng với mỗi lần bắt được một trường hợp như vậy hắn sẽ cho lão ta ba trăm đồng.
Cho nên lần này khi vừa nghe tin tức có người mang theo phụ nữ đến thuê phòng, Chu Lực Quyền vội mang theo thuộc hạ đến xem xét xem có kiếm được thêm chút nào không.
“Đừng, đừng có nổ súng”, tứ đầu thấy vài nòng súng đang chĩa vào đầu mình thì sợ đến xanh mắt, vội giơ hai tay lên. Cái khăn đang được quấn hờ ngang hông do đó bị rơi xuống.
“Mẹ kiếp, ngươi có muốn chết hay không hả?” Ta dùng súng chĩa vào ngươi, ngươi cũng dùng thứ “súng” bẩn thỉu của ngươi chĩa vào ta?” Chu Lực Quyền thấy cái ấy của tứ đầu đang dựng lên chĩa vào hắn thì tức giận vô cùng. Hắn chĩa súng vào bộ phận phía dưới của tứ đầu lớn tiếng mà nói: “ngươi có tin ta sẽ bắn tung cái đó của ngươi lên không?”
Tứ đầu sợ hãi mà nói: “Tôi tin, đại ca, ngươi đừng quá kích động. Tôi không phải muốn cố tình. Là cái khăn đó tự dưng rơi xuống, mà tôi thì chưa kịp mặc đồ”. Tứ đầu sau khi tắm xong muốn làm luôn chuyện ấy với Tiểu Ny nên hắn chưa có mặc quần gì bên trong cái khăn quấn đó. Hắn nào có thể tưởng tượng được tự dưng lại bị cảnh sát xông vào phá ngang như vậy, lại còn dùng súng mà uy hiếp mình.
“Thế sao không mau mặc quần vào che cái đồ vật xấu xa đó đi”, Chu Lực Quyền cả giận.
“Đại ca, vừa rồi anh bảo tôi không được nhúc nhích, làm sao tôi dám trái lời mà động đậy hả?” tứ đầu cười khổ.
“Ta ra lệnh cho ngươi nhặt cái khăn đó lên quấn cho chặt vào, rồi lại giơ tay lên đầu ngay”, Chu Lực Quyền nói. Nói xong, hắn quay sang một tên cảnh sát nói: “ngươi kiểm tra xem có điều gì bất chính đang diễn ra không?”
Tên cảnh sát đó vội gật đầu rồi kiểm tra quần áo của tứ đầu. Bọn họ đã quen làm việc này nên rất nhanh. Nói là xem xét nhưng thật ra chỉ muốn xem tứ đầu có bao tiền hay thứ gì quý giá không, cũng như tìm giấy tờ kiểm tra thân phận hắn.
“Đội trưởng, tất cả ở đây”, tên cảnh sát kia cầm lấy cái túi đưa cho Chu Lực Quyền.