Lưu Manh Lão Sư

Chương 362: Chương 362: Muôn màu muôn vẻ






Nguyên nhân khiến Trần Thiên Minh không dám nhìn không phải là những học sinh nữ này đang thay quần áo, mà là trên thành giường của túc xá cơ bản đều treo quần lót áo lót, mà những đồ lót này đều treo lên một cái mắc áo rồi treo ở đầu giường, trông rất bắt mắt.

Giường dưới thứ nhất treo áo lót màu lam và quần lót màu trắng, giường trên thì áo lót màu đỏ và quần lót màu đen, giường dưới thứ hai thì treo áo lót màu xanh lục và quần lót màu tím, giường trên thì áo lót màu vàng và quần lót màu xanh đậm....

Nội y treo trên giường có thể nói là muôn màu muôn vẻ, nhìn những "chiếc cờ" màu sắc sặc sỡ này, Trần Thiên Minh còn tưởng rằng mình đã vào phòng làm việc của Liên Hiệp quốc, những thứ trên giường chính là quốc kỳ của nước mình. Có điều, Trần Thiên Minh không quen thuộc với những cái được gọi là "quốc kỳ" này lắm, không thể nhìn nội y nào là biết của học sinh nào.

"Trần lão sư tới rồi." Không biết là học sinh nữ nào hét lên một tiếng.

"A!" Ngay sau đó mấy học sinh nữ khác cũng không hẹn mà cùng hét to, sau đó là tiếng giẫm lên giường bình bịch, giống như là có người đang thu dọn gì đó. Một lát sau thì không nghe thấy tiếng gì nữa, chỉ nghe thấy có một học sinh nữ nói:

"Trần lão sư, mời thầy vào!"

Trần Thiên Minh nghe thấy có thể tiến vào, liền ngượng ngùng mỉm cười sau đó bước vào. Chỉ thấy "quốc kỳ của các quốc gia" giờ đã biến đi đằng nào, chăn gối cũng được người ta thu dọn một cách qua loa, xem ra là vừa mới được gặp.

Mọi người vừa thấy Trần Thiên Minh bước vào, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào. Bởi vì từ lúc lão sư trẻ tuổi anh tuấn này làm chủ nhiệm lớp của lớp mình, mọi người đều vô cùng cao hứng.

Một lão sư không nghiêm khắc, lại trông rất đẹp trai, có nữ sinh nào mà không thích, cho nên, mọi người đều ở trong túc xá nhao nhao nghị luận, nếu bạn trai của mình mà đẹp trai như Trần lão sư thì tốt biết mấy.

Có điều, bình thường Trần Thiên Minh và lớp trưởng Trịnh Tiểu Hồng nói chuyện khá nhiều, nhìn tiểu Hồng, mọi người đều không có ý định cạnh tranh ở trong đầu, người ta xinh đẹp, thành thích lại tốt, còn là trạng nguyên trung khảo của thành phố, mình lấy gì để so với người ta đây? Có điều, hiện tại tiểu Hồng không ở đây, tinh thần của mọi người cũng phấn chấn hơn.

"Trần lão sư, thầy ăn cơm chưa?" Một nữ sinh nói với Trần Thiên Minh.

Nữ sinh này tên là Tiếu Thanh Thiến, để tóc đuôi ngựa, trên mặt có hai núm đồng tiền, khiến cho nó tăng thêm mấy phần sắc thái.

"Chưa ăn, muốn tới thăm các em trước." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Thanh Thiến, nghe thấy chưa, Trần lão sư là đến thăm cậu, lần này, cậu

ngủ cũng có thể ngủ ngon rồi!"

Nữ sinh tên là Bành Sương ở bên cạnh trêu Tiếu Thanh Thiến, bởi vì Tiếu Thiến Thanh lúc trước cứ nói đùa rằng, cứ nghĩ đến Trần Thiên Minh là không ngủ ngon được. Cho nên, hiện tại Bành Sương mượn cớ này để trêu con bé.

"Bành Sương, cậu nói bậy gì đó? Lão sư nói là đến thăm mọi người mà!" Tiếu Thiến Thanh lườm Bành Sương,

Bành Sương này luôn thích đấu võ miệng với Tiếu Thiến Thanh, thế nhưng, điều này cũng khiến cho quan hệ của bọn họ rất tốt, bình thường đều cùng ăn cùng chơi.

Trần Thiên Minh nhìn hai nữ sinh trông rất thanh tú và đáng yêu này, cười nói:

"Qua hai ngày nữa trường học sẽ tiến hành kiểm tra vệ sinh ký túc xá, thầy tới túc xá xem xét tình hình, trong ký túc xá của các em sắp xếp không được ngăn nắp lắm!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn giường trong ký túc xá, phát hiện phần lớn chăn không dược gấp, đồng thời màn cũng không gập, giống như là một lát nữa sẽ ngủ vậy.

Nhìn đến đây, Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày lại, đây giống ký túc

xá mà nữ sinh sống ư? Nếu nói là nam sinh sống thì còn được.

Mọi người thấy Trần Thiên Minh nhíu mày, mặt không khỏi đỏ lên, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh, các cô cho rằng Trần Thiên Minh bắt đầu muốn phê bình mình.

Trần Thiên Minh dừng một chút rồi nói với mọi người:

"Thầy thấy trong lớp mọi người đều ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, thầy trong lòng đều luôn nghĩ như vậy, thầy nghĩ, bạn học nữ trong lớp chúng ta đều là người thích sạch sẽ ưa vệ sinh lại cần cù chịu khó, nhưng, thầy hiện tại nhìn túc xá của các em, hình như không phải như vậy, chăn màn không được gấp gọn gàng, tuy có gấp, nhưng gấp kiểu đậu hủ không ra đậu hủ, tảng đá không ra tảng đá, hơn nữa quần áo còn treo loạn ở trên giường, chẳng có chút mỹ quan nào cả."

Mọi người nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, đặc biệt là câu "quần áo treo loạn trên giường", mặt lại đỏ rực lên.

"Có điều, thầy nghĩ các em trước đây không phải như vậy, có thể là hôm nay chuẩn bị muốn làm vệ sinh nên mới thế này, đúng không?"

Trần Thiên Minh biết da mặt của nữ sinh rất mỏng, không thể nói quá nặng, gõ trống thì không được dùng chùy nặng, đặc biệt là chùy nhẹ như thế này thì càng không thể dùng lực mạnh.

"Đúng, lão sư, bọn em thường ngày không phải như thế này đâu, nếu lần sau thầy tới, nhất định sẽ thấy túc xá của chúng em so với túc xá khác thì sạch sẽ chỉnh tề và mỹ quan hơn nhiều, mọi người nói đúng không?" Tiếu Thiến Thanh vội vàng tiếp lời Trần Thiên Minh.

Cô bé thông minh nên nghe ra đây là Trần Thiên Minh giúp mọi người xuống thang, cho nên, cô bé lập tức bảo mọi người thay đổi cái bệnh bừa bộn trước đây. Hơn nữa, cô bé cũng là có tư tâm của mình, muốn biểu hiện thật tốt trước mắt Trần Thiên Minh.

"Đúng, lão sư, sau này thầy tới sẽ thấy tuyệt đối không giống như hôm nay đâu." Bành Sương vội vàng tiếp lời Tiếu Thiến Thiến,

Trần Thiên Minh đã không phê bình mọi người, thì mọi người phải vệ sinh cho thật tốt.

"Đúng!" Các nữ sinh khác cũng lớn tiếng nói.

"Nếu tôi muốn trong cuộc bình xét vệ sinh ký túc xá trường học hai ngày nữa mà túc xá nữ sinh của chúng ta giành được thứ bậc cao, không biết có được không?"

Trần Thiên Minh rèn sắt khi còn nóng, muốn thừa thắng truy kích.

"Chúng em sẽ nỗ lực, sẽ không để thầy phải thất vọng đâu." Tiếu Thiến Thanh cao hứng nói.

Ngày hôm nay cô bé rất cao hứng, gộp tất những cuộc nói chuyện trước đây với Trần Thiên Minh lại cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay, cô bé có thể không cao hứng ư?

"Vậy tốt, thầy biết các em đều là những cô bé ngoan mà."

Trần Thiên Minh nghe thấy các cô bé tỏ thái đổ, bản thân cũng rất cao hứng. Khi hắn nhìn thấy giường trên của chiếc giường số sáu, không khỏi kinh ngạc nói:

"Đây là giường của ai vậy, thu dọn rất tốt, chăn màn cũng gấp giống như đậu hủ, gọn gàng sạch sẽ và mỹ quan."

"Lão sư, đó là giường của tiểu Hồng, bạn ấy bình thường đều như vậy, thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp." Tiếu Thiến Thanh vội vàng nói.

"Ai đang nói tớ thế?" Một giọng nói từ ngoài cửa bay vào, thì ra là tiểu Hồng đã về.

"Tiểu Hồng, Trần lão sư tới thăm chúng ta này." Một nữ sinh nói...

"Thật ư? Lão sư, chào thầy." Tiểu Hồng nháy mắt với Trần Thiên Minh, cười nói.

Trần Thiên Minh nhìn bộ dạng nghiêm trang của tiểu Hồng, không ngờ tiểu Hồng lại rất biết diễn kịch, trưa này còn quấn lấy mình đòi mình hôn nó, khiến mình không thể không chế nổi bản thân, sờ ngực nó, nhưng hiện tại nó lại có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.

"Tiểu Hồng, giường của em rất gọn gàng, em có thể dạy mọi người thu dọn giống như em."

Trần Thiên Minh cũng nháy mắt với tiểu Hồng, nói.

"Đúng, tiểu Hồng, bọn tớ sau này cũng thu dọn giường ngủ giống như cậu, còn nữa, cậu viết cho chúng tớ bảng trực nhật mỗi ngày đi, để mọi người ngày nào cũng phải vệ sinh túc xá, cố gắng đạt lấy danh hiệu trong cuộc bình xét vệ sinh ký túc xá trường."

Tiếu Thanh Thiến nói

"Được, chúng ta cố gắng đạt danh hiệu."

Tiểu Hồng có chút không dám tin, cô bé không ngờ Trần Thiên Minh chỉ tới đây một lúc đã có thể khiến cho tư tưởng của mọi người trở nên khẩn trương rồi.

"Vậy các em làm đi, ta tới ký túc xá nam sinh ở bên cạnh."

Trần Thiên Minh chào mọi người rồi sau đó bước đi.

Tới ký túc xá nam sinh, Trần Thiên Minh không khách khí, dẫu sao thì mọi người cũng đều là con trai cả, cho dù thấy thứ gì cũng không cần phải ngạc nhiên. Vì thế, hắn đứng ở cửa hô một tiếng:

"Các bạn học, chào các em." Nói xong liền bước vào.

"Trần lão sư, chào thầy."

Một số bạn học nam phát hiện Trần Thiên Minh đến, đều nhao nhao chào hỏi Trần Thiên Minh. Tuy rằng mọi người đều là con trai, nhưng Trần Thiên Minh bình thường đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, thái độ luôn hòa ái và thân thiện, không giống một số nam lão sư đối với học sinh nữ thì đặc biệt ôn nhu, đối với học sinh nam thì đặc biệt nghiêm khắc.

"Các em đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?" Trần Thiên Minh cười hỏi.

"Chúng em đều ăn rồi, chúng em dang ngòi nói chuyện." Những học sinh nam này trả lời Trần Thiên Minh.

Đột nhiên, Trần Thiên Minh nhíu mày, nói với mọi người: "Ký túc xá của

bọn em có chuột à?"

Thì ra, Trần Thiên Minh ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng, giống như là mùi chuột chết vậy.

"Không thể nào! Chúng em ở tầng sáu, bình thường đều không nhìn thấy chuột." Một học sinh nam lắc đầu, nói.

"Các em có ngửi thấy một mùi rất hôi thối không?" Trần Thiên Minh hỏi

Mấy nam sinh dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lắc đầu, nói:

"Không có mà, lão sư, không phải là thần ngửi nhầm chứ?"

Mấy nam sinh khác cũng ngửi một cái, sau đó nói không có.

Trần Thiên Minh lấy làm lạ, mình không thể ngửi nhầm, rõ ràng là có mùi

thối. Vì thế, hắn ngồi xổm xuống, tìm dưới gầm giường.

"Ấy, các em xem xem đây là cái gì?"

Trần Thiên Minh chỉ vào một thứ đen đen dưới gầm giường, thứ đó có chút giống như chuột, mình đã nói mà, có mùi thối của chuột chết mà.

Một nam sinh chạy ra ban công lấy một cái gậy chọc quần áo, nó quỳ xuống đất, sau đó dùng gậy từ từ khều thứ đen đen đó ra.

"Ặc, là bít tất, trời ơi, thối quá."

Trần Thiên Minh thấy thứ được khều ra là bít tất, có điều, ngửi thấy mùi thối vừa rồi càng nồng hơn, xem ra, mùi chuột chết đó chính là từ chiếc tất này.

"HÌnh như hơi thối thì phải." Nam sinh vừa khều bít tất ra gật đầu nói.

"Bít tất của ai vậy, bao lâu chưa giặt rồi?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Hình như là của em." Một nam sinh đứng ra, nói:

"Em cũng không biết là bao lâu rồi chưa giặt, em cứ đi nói, rồi quên mất nó ở đâu, cho nên cũng chẳng để ý tới nó nữa."

"Các em bao lâu rồi chưa dọn ký túc xá? Một tháng à?" Trần Thiên Minh hỏi,

Nếu như mỗi ngày mọi người đều quét dọn, nhất định sẽ quét ra được chiếc tất thối này, nhìn tất thối đến mức này, xem ra bọn nó đã rất lâu rồi chưa quét dọn.

"Lão sư, không tới một tháng đâu, có thể là hai tuần thôi." Chủ nhân của chiếc tất ngượng ngùng nói.

"Không, là mười hai ngày chưa quét, lần trước là tớ quét mà." Một nam sinh nói,

Trần Thiên Minh nhìn nó, hình như nó là cán bộ lớp thì phải, cán bộ lớp đúng là cán bộ lớp, ý thức tương đối cao. Trần Thiên Minh thầm nói trong lòng.

"Nó cũng chỉ giả bộ quét mà thôi, chỉ quẹt qua một cái, không có quẹt dưới giường." Một nam sinh phản đối.

Trời a, chỉ quẹt qua một cái, không quét dưới giường, quét như vậy thì có tác dụng gì?

Trần Thiên Minh ngớ người, những nam sinh này lười quá đi mất.

"Tớ quét chỗ các cậu rồi, chỉ là các cậu suốt ngày vứt rác xuống gầm giường thôi." Học sinh cán bộ tức giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.