Lưu Manh Lão Sư

Chương 392: Chương 392: Muốn Tôi Giúp Cô Chữa Thương Không






Nam bác sĩ thấy Trần Thiên Minh chỉ điểm mấy cái mà máu ngừng chảy thì sợ ngây cả người, không ngờ thế giới còn có chuyện thần kỳ như vậy, không cần dược vật, chỉ điểm nhẹ một cái, vậy mà tay không chảy máu nữa, thật sự là đáng kinh ngạc.

“Này, bác sĩ, anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, tôi là nam nhân anh cũng là nam, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó hình như là không tốt đâu, anh nhanh băng bó vết thương cho tôi đi!” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói với bác sĩ kia.

Xem ra, bác sĩ này bị thủ pháp điểm huyệt cầm máu của mình làm kinh ngạc ngây người rồi.

“Vâng, vâng.” Nam bác sĩ thấy minh thất thố như vậy, anh ta vội vàng lấy băng gạc băng bó tay cho Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cũng giải ma huyệt của mình, sau đó nhẹ nhàng vung tay cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, xem ra, độc kia cũng không thương tổn được

mình.

“Tiên sinh, anh mới rồi cầm máu gọi là gì vậy?” Bác sĩ hâm một hỏi Trần Thiên Minh.

“Tôi dùng chính là thủ pháp điểm huyệt từ xưa của Z quốc chúng ta, tôi mới rồi vừa điểm ma huyệt và huyệt cầm máu. Chẳng qua, bác sĩ nè, anh đừng nói cho người khác, nếu anh nói, tôi không khách khí với anh đâu.”

Trần Thiên Minh cố ý ra vẻ hung tợn nói với bác sĩ. Hiện giờ thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

“Yên tâm, không đâu, tôi nhất định không nói.” Bác sĩ vội vàng lắc đầu, nói.

Anh ta nhìn bốn người bên trong, biết những người này đều là Trần Thiên Minh giết chết, cho nên, anh ta không dám trêu vào sát thần này!

“Được rồi, cám ơn anh nhiều, bác sĩ, canh ba nửa đêm mà bắt anh chạy đến đây, thật là xấu hổ quá. Anh về tiếp tục giấc mộng đẹp của mình đi!”

Trần Thiên Minh nói xong, liền khoanh chân ngồi xuống, luyện Hương ba công. Bời vì Trần Thiên Minh nghĩ đến mình không biết trúng độc gì, sợ là có vấn đề gì đó, thế nên hắn nghĩ vận công một chút thì đỡ hơn.

Trần Thiên Minh sau khi luyện xong ba mười sáu chu thiên của Hương ba công hắn cảm thấy thân thể mình không có vấn đề gì, cảm giác tê dại trên tay cũng không còn nữa, hơn nữa chỗ dùng dao rạch chắc cũng đã khép miệng.

Hừ, tiểu độc nhỉ này làm sao so với Huyết Nghĩ Hoàng được. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm cao hứng nghĩ.

Hắn mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tất cả đám huynh đệ đều nhìn mình

chằm chằm, Trần Thiên Minh liền cười, nói:

“Mọi người đứng lo, anh không có chuyện gì. Các chú cho đám cảnh sát bên ngoài về đi, bọn họ cũng khổ cực rồi!”

“Trần Thiên Minh, độc của anh không sao chứ? Anh đừng thổi phòng quá.”

Dương Quế Nguyệt mặc dù có điểm lo lắng cho Trần Thiên Minh, nhưng mà

nàng vẫn nói trái với lòng.

“Thổi cái gì? Tôi không sao thì nói không sao, phụ nữ đúng là, tóc dài kiến thức ngắn.” Trần Thiên Minh liếc Dương Quế Nguyệt, tức giận nói.

“Anh…” Dương Quế Nguyệt nhìn thấy Trần Thiên Minh không mặc áo khuôn

mặt nhỏ đỏ bừng, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân để lộ ngực trong lòng có cảm giác rất khác thường.

“Tôi cái gì?”

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt nhìn ngực mình chằm chằm, hắn tức cũng không phát ra được.

“Cô nhìn chỗ nào vậy hả? Cô không thấy trên người tôi đang không mặc áo sao? Cô thế nào còn cứ nhìn hả, tôi biết, tôi lớn lên đẹp trai có một số sửu nữ(nữ nhân xấu) đặc biệt thích nhìn, nhưng mà cô cũng đừng nhìn mà không chớp mắt thế chứ?”

“Ai nhìn anh chứ hả? Con mắt nào của anh thấy tôi nhìn anh?”

Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh trước mặt mọi người nói mình, nàng tức giận, khuôn mặt càng đỏ hơn.

“Cả hai mắt tôi đều nhìn thấy, chẳng qua, con người của tôi cũng rộng lượng không hẹp hòi như người nào đó, nhưng mà lần sau cũng không nên như vậy, cô cứ nhìn tôi như vậy tôi chịu thiệt lớn rồi.” Trần Thiên Minh vốn muốn nói:

“Cô xem tôi không mặc áo tôi cũng không được nhìn lại cô , tôi thật khổ mà.”

Nhưng mà nghĩ đến nhiều người đang ở đây như vậy mình phải cố giữ hình tượng chói sáng.

Dương Quế Nguyệt tức giận nói với Trần Thiên Minh: “Tại sao ám khí vừa rồi không độc chết anh đi chứ?”

Nói xong, nàng còn oán hận nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt hình như thật sự là tức giận, hắn không muốn đấu võ mồm với nàng nữa. Nói thật, nếu như tối nay Dương Quế

Nguyệt không có ở đây, giúp mình cản lại hai tên, vậy có khi là tối nay toàn quân bị diệt rồi. Cho nên, Trần Thiên Minh cũng không ầm ĩ cùng nàng nữa.

“Này, buổi tối hôm nay cảm ơn cô, cô có bị thương không có tôi giúp cô trị thương?”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa dâm đãng nhìn hai ngọn núi cao ngất trước ngực Dương Quế Nguyệt.

Nếu nàng thật sự bị thương ở chỗ đó, mình có thể tranh thủ mà sờ vuốt một chút, vân vê một chút, cam đoan là lành vết thương còn hoàn toàn miễn phí nữa.

“Hừ, lời này mới giống lời người nói chứ. Nếu như không phải tối nay có tôi ở đây, các người đã gặp nạn rồi.”

Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh rút cục cấp cho nàng chút mặt mũi, vì thế vừa cười vừa nói:

“Trần Thiên Minh, anh nghĩ rằng tôi vô dụng đến nỗi bị thương như anh sao?”

“Đúng rồi, tôi biết là cô lợi hại, nếu sớm như vậy, mới rồi tôi đã để cô ứng phó bốn cao thủ, xem cô còn cười được không.”

Trần Thiên Minh rất tức, mới rồi mình đối phó là bốn cao thủ thật, bất cứ người nào trong số đó đều có thể đánh bại Dương Quế Nguyệt, nàng ta còn tưởng là đối phó được hai tiểu binh đã giỏi sao.

Ôi, nữ nhân này, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Chẳng qua, đạo tặc này là tới từ nơi nào? Là người Ma Môn hay của Mộc Nhật quốc? Trong lòng Trần Thiên Minh nghĩ mãi, đám người đến trộm Kính Tây Thi tối nay, ai cũng đều là cao thủ, đặc biệt là bốn tên vây công mình, võ công lại càng cao, võ công của Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô còn kém chúng một chút. Đám người này rút cục là ai? Trần Thiên Minh nghĩ mãi không ra.

Dương Quế Nguyệt vừa nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng cũng không nói

gì cả. Trần Thiên Minh nói đúng, bốn người kia vây công Trần Thiên Minh, đến cả Trương Ngạn Thanh cũng không phải đối thủ của một người trong đó, nàng nhất định cũng không đánh lại họ. Trần Thiên Minh sau lại lấy một địch ba, cuối cùng thì đả thương được hai người.

“Dương Quế Nguyệt, đã muốn rồi, cô về đi, nơi này chúng tôi canh cho, sáng ngày mai cô còn phải đến đó!” Trần Thiên Minh nói với Dương Quế Nguyệt.

“Được rồi, tôi đi trước. Cảnh sáy bên ngoài thì cứ để họ ở đây, như vậy các anh có thể nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra, ngày mai bọn họ lấy khẩu cung đơn giản của các anh là được.”

Dương Quế Nguyệt nói xong, cùng đám Trương Ngạn Thanh chào hỏi rồi về.

“Tiểu Ngũ, bả vai bị thương sao rồi?” Trần Thiên Minh quan tâm hỏi Tiểu Ngũ.

“Lão đại, không có việc gì đâu, bác sĩ vừa rồi đã khử độc cho em rồi.” Tiểu Ngũ thoải mái nói.

“Như vậy đi, anh gọi huynh đệ khác đưa cậu đến bệnh viện xem một chút dù sao cậu ở lại cũng không giúp được gì.

“Tiểu Kiệt, thương thế ra sao rồi?” Trần Thiên Minh thấy Ngô Tổ Kiệt tỉnh lại, vội vàng hỏi.

Ngô Tổ Kiệt cười cười với Trần Thiên Minh, lắc đầu nói: “Lão đại, em không sao, đa tạ anh vừa rồi giúp em trị thương, em cảm thấy so với lúc không bị thương cũng như nhau rồi. M, đám vương bát đản kia, không biết sống chết dám trộm Kính Tây Thi.”

“Không sao là tốt rồi, các huynh đệ không cần tức giận.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:

“Tiểu Tô, chú ra đóng cửa lại, còn các anh em ngủ đi. Anh thấy, trải qua một hồi đánh nhau, anh em cũng mệt mọi rồi.”

“Lão đại, anh ngủ đi, em canh cho.” Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.

“Không sao, anh cũng không giống các chú, Hương ba công của anh vừa luyện vừa canh được. Như vậy đi, các chú ngủ trước, lát nữa có hai huynh đệ thay ca cho anh.” Trần Thiên Minh chỉ vào bốn huynh đệ nói.

Dù sao cả ngày bọn họ đã không ngủ rồi, ngày mai ngủ tiếp cũng được.

“Được rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi. Có lẽ sau này còn có người trộm Kính Tây Thi đó.”

Trương Ngạn Thanh gật đầu, nằm trên một cái bàn mà ngủ.

.......................

Diệp Đại Vĩ ôm Phương Thúy Ngọc nhanh chóng chạy trốn, hắn thừa dịp đêm

tối không bao lâu đã lén về đến chỗ ở của Ma Vương. Ngôi nhà này nhìn bên ngoài cũng chẳng khác gì những nhà khác, nhưng mà bên trong lại khác hoàn toàn, có cơ quan còn có hệ thống giám sát, nếu không phải người của bọn chúng căn bản là không đến gần được. Cho nên, Chung Hướng Lượng muốn phái người tra chỗ ở của Ma Vương nhưng mà chưa tra được.

“Ngươi đi gọi sư phụ xuống đây, nói chúng ta đã về.”

Diệp Đại Vĩ đặt Phương Thúy Ngọc lên trên salon, nói với một tên đệ tử Ma Môn đang ở đại sảnh.

Tên Ma Môn kia gật đầu, sau đó vội lên lầu.

Diệp Đại Vĩ nhìn thấy Phương Thúy Ngọc còn đang hôn mê, hắn có chút động tâm, đặc biệt là bộ ngực căng tròn kiêu ngạo của ả ta, khiến hắn sắc tâm đại khởi. Chẳng qua, phía dưới hắn không còn, phản ứng bằng niềm tin.

Nếu không phải hiện giờ hắn không thể làm được chuyện nam nhân, hắn cũng không nhanh mang Phương Thúy Ngọc về như vậy, hắn nhất định là đã mang Phương Thúy Ngọc đến chỗ khác, chơi ả ta rồi.

“Đại Vĩ, chuyện thế nào rồi?” Ma Vương khoác ái, đi xuống cầu thang, sốt ruột hỏi Diệp Đại Vĩ.

Diệp Đại Vĩ thấy Ma Vương đi xuống, vẻ mặt đầy cầu khẩn nói:

“Sư phụ, không tốt lắm, chúng con đã thất bại, Thúy Ngọc sư tỷ còn đang hôn mê bất tỉnh, Phong sư thục và Vân sư thúc còn chưa về, sáu cao thủ Ma Môn của chúng ta, toàn bộ đã bị giết.”

“Cái gì, tại sao lại như vậy?” Ma Vương tức giận nói.

Chẳng qua, Ma Vương giờ cũng không quản, bởi vì lão thấy Phương Thúy Ngọc đang hôn mê trên salon, vì thế, lão vội vàng bắt mạch cho Phương Thúy Ngọc, một lát sau, lão hỏi Diệp Đại Vĩ:

“Là ai đánh Tiểu Thúy thành thế này?”

“Là Trần Thiên Minh.” Diệp Đại Vĩ oán hận nói.

“Con mẹ nó, lại là hắn.”

Ma Vương vội vàng vận công, chữa thương cho Phương Thúy Ngọc. Một hồi sau, Ma Vương thu hồi công lực, thu tay mình lại.

Trong chốc lát, Phương Thúy Ngọc chậm rãi mở mắt, nhìn bốn phía, nói: “Cha, con sao lại ở chỗ này?”

“Là tôi mang sư tỷ trở về.” Diệp Đại Vĩ vội nói với Phương Thúy Ngọc.

“Tiểu Thúy, ta vừa mới chữa thương cho con, con bây giờ đứng nói chuyện, chỉ cần bên cạnh nghe là được. Đại Vĩ, nói lại tình huống lúc đó cho ta nghe.”

Ma Vương muốn Phương Thúy Ngọc ở bên cạnh nghe, để Diệp Đại Vĩ không dám nói láo.

Diệp Đại Vĩ dừng lại một chút, rồi kẻ lại chi tiết câu chuyện một lần.

“Con sau khi cảm thấy chuyện có chút không đúng, vì thế vội vàng liều chết cứu Thúy Ngọc sư tỷ chạy đi, hai người Phong sư thúc thì giờ còn chưa có về?”

Diệp Đại Vĩ vừa dứt lời, Vân Ma đã dìu Phong Ma trở về.

“Phong sư thúc, Vân sư thúc, các vị sao hiện giờ mới về?” Diệp Đại Vĩ ra vẻ quan tâm hỏi.

Kỳ thật, Phong Ma và Vân Ma sống chết hắn cũng chẳng quan tâm, nói không dễ nghe một chút, chính là Diệp Đại Vĩ đáng ra còn muốn Trần Thiên Minh cùng Phong Vân nhị ma đánh nhau chết luôn đi, như vậy địa vị hắn trong Ma Môn sẽ càng nặng hơn.

“Lúc chúng ta quay về thì trễ một chút, trên đường xuất hiện cảnh sát, cho nên cần tránh một hồi, hiện giờ mới về đến.”

Vân Ma đưa Phong Ma đang bị thương đến bên ghế rồi ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.