Lưu Manh Lão Sư

Chương 337: Chương 337: Nam Nhân Trúng Đạn.






Trần Thiên Minh tức giận bừng bừng nhìn mỹ nữ 90 điểm kia, làm sao mà nữ cảnh sát này ăn nói khó nghe như vậy chứ, mình không phải đã nói với nàng ta rồi sao? Nàng ta sao vẫn còn cứ nói móc như vậy chứ? Chẳng qua, người ta cũng là cảnh sát, còn mình chỉ là một tiểu thị dân, chỉ có thể khai chi tiết cho nàng mà thôi. Vì thế, Trần Thiên Minh đem chuyện tối qua ra nói lại một lần.

Nếu như cảnh sát không đến, Trần Thiên Minh cũng không biết nói thế nào, nhưng mà giờ cảnh sát đã tới, Trần Thiên Minh cũng không sợ gì cả, dù sao thì giờ mình cũng không sợ Thái Đông Phong, hắn có bản lĩnh thì tự mình giải quyết đi, hơn nữa giờ có chung hướng lượng đứng sau, cho nên Trần Thiên Minh lại càng không sợ.

“Anh là nói Thái Đông Phong bắt cóc bạn gái anh, lại còn đả thương một người bạn của anh?” Mỹ nữ 90 điểm cau mày nói.

“Đúng, bạn của tôi giờ còn đang ở phòng bệnh bên cạnh, nghe nói là còn chưa tỉnh lại.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

“Anh thật sự là không nhìn rõ mặt hai người nổ súng bắn anh sao?” Mỹ nữ 90 điểm tiếp tục hỏi.

“Không, bọn họ đều đeo mặt nạ, mà ở bên tôi giờ là bạn gái tôi, cô có thể hỏi lại cô ấy.” Trần Thiên Minh chỉ chỉ vào Tiểu Trữ đang mặc áo của mình ở bên cạnh nói.

Mỹ nữ 90 lại bắt đầu quay sang hỏi Tiểu Trữ, Tiểu Trữ cũng đem tình huống ngày hôm qua ra nói lại. Mỹ nữ 90 suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như lời hai người nói là thật, vậy thì hành vi của anh là hành vi chính nghĩa.”

“Tôi chỉ là vì muốn cứu bạn mà,” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Hắn thấy mỹ nữ 90 này có vẻ không thoải mái, hình như là mỹ nữ này có kỳ thị chủng tộc với mình thì phải.

“Được, chúng ta lần này nói chuyện đến đây thôi, chúng tôi sẽ chứng thực những chuyện này, chúng tôi sẽ còn đến tìm anh.” Mỹ nữ 90 lạnh lùng nói, sau đó cũng mỹ nữ 80 kia rời đi.

Đây là loại người gì chứ? Cao ngạo cứ như là một con gà mái vậy, M, cô ta thì có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải cũng chỉ biết ‘đẻ trứng’ thôi sao? Trong lòng Trần Thiên Minh mắng.

Trần Thiên Minh nhìn lại đồng hồ một chút, cũng đến 9 giờ rồi, chính hắn cũng nên gọi điện thoại cho Lý Hân Di để nói mình đang ở bệnh viện, cần xin nghỉ một phen. Vì thế, hắn vội vàng gọi điện cho Lý Hân Di, nói tình huống của mình xong, sau đó nhớ nàng xin nghỉ giúp hắn. Lý Hân Di nói nàng lát nữa cò chuyện, chiều sẽ dến thăm hắn.

Gọi điện thoại cho Lý Hân Di xong, Trần Thiên Minh vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Hồng, nói là mình có việc, ngày mai mới tới trường, để nàng lên báo với lớp.

Trần Thiên Minh ném điện thoại qua bên cạnh, hắn vừa cười vừa nói với Tiểu Trữ: “Tiểu Trữ, em ngủ thêm một lát đi.”

“Em không ngủ nữa, cũng đến 9 giờ rồi,em nghĩ nên về nhà rồi tắm rửa thay quần áo khác.” Tiểu Trữ đỏ mặt nói, bên trong giờ nàng đang ‘trống trơn’, hơn nữa còn cảm thấy toàn thân rất bẩn.

“Được rồi, anh cho Ngạn Thanh lái xe đưa em về.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Như vậy cũng tốt, nếu Tiểu Trữ cứ ở mãi đây, hắn cũng thấy lo lắng, hay là cứ để nàng về thay quần áo trước đã.

“Em lát nữa sẽ lại tới.” Tiểu Trữ nhìn Trần Thiên Minh, thẹn thùng mà nói. Hiện giờ, nàng ngày càng ỷ lại vào Trần Thiên Minh.

“Được.” Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền gọi điện cho Trương Ngạn Thanh đưa Tiểu Trữ về nhà. Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Trữ rời đi, hắn cũng liền ngồi xuống giường, vận khỏi Hương Ba Công lên, hắn muốn nhanh chóng khôi phục lại thể lực, sau đó đi tìm thằng khốn Thái Đông Phong tính sổ.

Luyện xong Hương Ba Công, Trần Thiên Minh cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, hắn biết mình đã không có chuyện gì rồi.

“Thiên Minh,” Một người phụ nữ đi tới, Trần Thiên Minh nhìn ra, hóa ra đó là Yến.

“Chị, chị đến rồi à.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

“Chị vừa mới ở chỗ trực ban nhìn thấy Ngạn Thanh, lúc đó mới biết là em bị thương, hóa ra là vì cứu cô bạn gái kia mà trúng 3 viên đạn hả?” Yến lo lắng nói. Lúc mới ở chỗ trực ban nàng nghe cảm thấy rất cảm động, một nam nhân vì bạn gái mà chịu 3 viên đạn, hơn nữa còn nhất quyết để khám cho bạn gái trước, không ngờ, người đó lại là Trần Thiên Minh.

“Không có chuyện gì đâu, chị, em cũng không phải là lần đầu trúng đạn, thân thể em tốt, hiện giờ cũng không có chuyện gì rồi.” Trần Thiên Minh cười cười, Yến mặc trang phục bác sĩ thật đẹp, áo không tay, làm nổi bật làn da mê người của nàng, hắn thật muốn sờ một cái.

Mà trên cổ nàng còn đeo một cái ống nghe, cái ống nghe này lại đang ở giữa hai ‘quả núi’ của nàng, cứ như là đang phân chia cao thấp vậy, làm trái tim người khác đập loạn lên, cảm giác đúng là mới mẻ thật. Nếu nàng chỉ cần hơi động, cái ống nghe này sẽ lúc nghe bên này, lúc chẩn đoán bên kia.

“Nào, để cho chị xem một chút.” Yến không ton, nàng dùng ống nghe áp lên ngực Trần Thiên Minh, sau đó lại nhẹ nhàng mở băng ở vết thương trên tay hắn, lo lắng nhìn xem. Yến tất nhiên là biết thể chất Trần Thiên Minh không giống người thường, năng lực khôi phục cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn lo lắng, vẫn muốn xem một chút.

“Chị, người chị thơm qua.” Trần Thiên Minh vừa nhìn Yến, vừa ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, cao hứng nói.

“Ba hoa,” Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, yêu kiều nói.

Trần Thiên Minh một bên cười khúc khích, một bên lại liên tục nhìn Yến. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng rực lên, bởi vì hiện giờ thân thể Yến đang cúi xuống, vì thế chỗ cổ áo nàng mở rộng ra, hắn có thể nhìn được từ đó xuống, thấy được nịt ngực màu tím của nàng, hơn nữa còn có nhũ câu thật sâu, vì thế, phía dưới hắn lại bắt đầu đứng lên.

“Chị, chị hôm nay mặc nịt ngực màu tím hả?” Trần Thiên Minh dâm đãng cười, bình thường hắn cũng không cảm giác được nịt ngực quá đẹp mắt, nhưng mà, nếu như nó đang áp chặt trên bầu ngực, vậy thì lại đẹp cực kỳ. Hóa ra, nịt ngực là bởi vì nằm trên ngực mới đẹp, nếu như đặt nó qua một bên, có cũng chỉ là quần áo mà thôi.

“Lưu manh,” Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh lần nữa, nàng tức giận nói. Mặc dù nàng đang quay lưng ra cửa, với lại Trần Thiên Minh nói cũng rất nhỏ, nhưng mà giờ đang là bệnh viện, nàng sao mà không thẹn thùng chứ.

“Chị, em cũng lâu rồi chưa cùng chị lưu manh qua, nếu không, đêm nay gọi Lệ Linh đến đây, mọi người cùng lưu manh một chút.” Trần Thiên Minh dâm đãng cười. Buổi tối hôm đó, chính mình chỉ được chơi có một chút, cũng không được xem là 3P, nếu như tối nay mà có thể chơi 3P mà nói, vậy thì sướng chết mất. Chờ thân thể Lưu Mỹ Cầm tốt hơn, vậy thì có thể chơi 4P rồi, chỉ nghĩ thôi mà đã ‘cứng’ hết cả người rồi.

“Em nghĩ hay nhỉ, cho dù chị có đồng ý cùng Lệ Linh đến chỗ em, nhưng mà em vẫn chỉ ngủ ngoài phòng khách thôi, không được vào trong phòng.” Yến hướng Trần Thiên Minh làm ra vẻ khinh thường, nàng cố ý nói. Trần Thiên Minh hắn muốn hưởng phúc, nàng nhất định sẽ không cho hắn như nguyện đâu.

“Chị, em thật là đáng thương mà, em bây giờ cảm thấy rất cô đơn, phòng không gối chiếc đó! Nếu như chị không đến với em, vậy em không muốn sống nữa!” Trần Thiên Minh than thở. Tại sao lập trường của Yến lại kiên định như vậy chứ, không muốn cho mình 3P sao? Nàng cũng chưa phải chưa chơi mà?

“Được rồi, nếu em không muốn bị như vậy, đứng lúc nào cũng cứ lưu manh với chị. Còn nữa, em không phải còn có một người bạn gái mới cứu sao? Phụ nữ của em nhiều như vậy, còn cần đến chị sao?” Yến có chút tức giận nói với Trần Thiên Minh.

“Em đương nhiên là muốn chị rồi,” Trần Thiên Minh nói. “Chị, chị đừng nói vậy, em thật sự là không như thế mà.”

“Để chị còn xem lại đã.” Yến không thuận theo nói.

“Ôi! Chị, tay của em thật sự không làm sao mà, chị xem đi, em còn có thể sờ đến người chị đó.” Trần Thiên Minh vừa nói thì tay cũng đã bò lên ngực của Yến.

“Em…” Yến vội vàng quay đầu lại nhìn hai tên huynh đệ của Trần Thiên Minh ở đằng sau, chỉ thấy hai người vẫn đang nhìn ra cửa, không chú ý đến bên này, nàng mới có chút yên lòng. Yến đỏ mặt nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, sao em lại không đứng đắn như vậy chứ? Để người khác nhìn thấy không tốt đâu.”

“Không sao đâu, bọn họ không nhìn vào đây đâu, hơn nữa, em chỉ chứng minh là tay mình không sao thôi mà? Chị, chị vừa rồi thấy lực độ của em khi sờ nơi đó của chị thế nào?” Trần Thiên Minh si mê nói. Nếu như giờ không phải đang ở trong bệnh viện, hắn thật sự muốn cởi áo của Yến ra mà bóp bóp của nàng một phen.

“Hừ,” Yến ra vẻ tức giận mà hừ một tiếng, nàng nhìn thấy cánh tay Trần Thiên Minh thật sự không có chuyện gì, lúc này cũng đã yên lòng. Trần Thiên Minh có thể chất vô cùng tốt, nếu mà nói theo khía cạnh y học,vậy phải là kỳ tích.

“Chị, chị ngồi xuống cùng em tâm sự đi!” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nuốt nước miếng.

“Không được, em không có chuyện thì chị an tâm rồi, chị vẫn còn có công việc! Được rồi, Thiên Minh, Lương Thi Mạn kia bị thương rất nặng, nội tạng đều bị xuất huyết nghiêm trọng, đến giờ vẫn còn đang hôn mê. Xem ra, nàng cũng không sống được vài ngày nữa đâu.” Yến lo lắng nói.

Trần Thiên Minh nghe thấy Yến nói như vậy cũng rất khẩn trương, hắn vội nói: “Em muốn đi xem một chút, chị, chị cứ đi làm việc của chị đi!” trần thiên mình chờ Yến đi, hắn gọi hai huynh đệ bên cạnh, kêu họ đi nghỉ ngơi một chút, sau đó liền đi thăm Lương Thi Mạn.

“Lão đại,” Tiểu Tô vừa thấy Trần Thiên Minh, hắn vội kêu lên.

“Tiểu Tô, các chú khổ rồi, anh đến đây xem một chút, các chú cũng đi nghỉ một chút đi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào cái giường bên cạnh. Tiểu Tô nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn và hai huynh đệ nữa liền đi nghỉ, bọn họ cũng mệt rồi, chỉ nằm xuống là đã ngủ thiếp đi.

Trần Thiên Minh đi đến bên người Lương Thi Mạn, chỉ thấy khuôn mặt nàng giờ trắng bệch, không chút huyết sắc, nhìn đôi mắt của nàng giờ nhắm chặt, phỏng chừng là chưa từng tỉnh lại. Trần Thiên Minh vội vàng xem mạch cho Lương Thi Mạn một chút, một lát sau, sắc mặt Trần Thiên Minh ngưng trọng hẳn, thân thể của Lương Thi Mạn hiện giờ, có thể nói là bị thương rất nghiêm trọng.

Nàng bị Thái Đông Phong đánh cho 3 quyền, đó là nội thương, hiện giờ chủ yếu là kinh mạch nàng không thong, vì thế làm máu khó lưu thông trong người, cứ như vậy, sau hai ngày nữa Lương Thi Mạn sẽ chết. Xem ra, Thái Đông Phong đã hạ độc thủ với Lương Thi Mạn, thằng chó đó muốn dồn Lương Thi Mạn vào chỗ chết.

Hiện giờ, Trần Thiên Minh cũng không có cách nào, thương thế như của Lương Thi Mạn là vô cùng khó chưa trị, nếu như nàng có học qua võ công, hắn còn có thể đưa chân khí vào, sau đó nàng vận công chưa thương, chậm rãi hấp thu chân khí của mình, dùng để đả thông kinh mạch của nàng, như vậy còn có một đường sinh cơ.

Nhưng mà, Lương Thi Mạn lại không có võ công, mình có truyền cho nàng bao nhiêu chân khí cũng vô dụng, giống như chính mình không thể tiêu hóa được, ngươi có đưa thức ăn thêm vào, thì cũng không thể tiêu hóa được, cho dù có cho đến bao nhiêu thì cũng không có tác dụng gì.

Trần Thiên Minh hiện giờ cảm thấy rất buồn bã, hắn suy nghĩ một chút, hắn ở Huyền Môn cũng chưa từng đọc qua sách nào nói có thể dùng chân khí đả thông kinh mạch cho người không có võ công, chẳng lẽ Lương Thi Mạn lại đoản mệnh như vậy? Trần Thiên Minh càng nghĩ càng không cam lòng, chính mình đã nói sẽ bảo vệ nàng, vậy mà không ngờ chuyện lại đến mức này.

Không có cách nào cả, vì thế Trần Thiên Minh đành dùng chân khi bảo vệ tâm mạch cho Lương Thi Mạn trước, chỉ cần bảo trụ tâm tạng, vậy Lương Thi Mạn cũng không chết sớm như vậy. Ôi, đành phải làm trước như vậy mà thôi, đến lúc đó xem có biện pháp gì khác không? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.