Lưu Manh Lão Sư

Chương 342: Chương 342: Nghiêm hình bức cung






Dương Quế Nguyệt nhìn gã cảnh sát mặt ngựa. Nàng cau có nói: “Chu đội trưởng, anh không thấy tôi đang làm việc sao? Anh vào đây làm gì?” Thì ra gã cảnh sát mặt ngựa đó là Chu Lực Quyền, đội đội hình cảnh thứ hai.

“Ha, ha, Tiểu Nguyệt. Đây là quyết định của cấp trên. Vụ án Thái Đông Phong bị giết trước đây do cô phụ trách, bât giờ chuyển sang cho tôi. Bây giờ việc thẩm vấn nghi can do tôi phụ trách” Chu Lực Quyền nói với Dương Quế Nguyệt. Chu lực quyền là người do Thái Cơ đề bạt. Ngay khi nhận được điện thoại của Thái Cơ hắn liền đi ngay tới đây.

“Quyết định của cấp trên? Sao tôi không biết? Dương Quế Nguyệt ngạc nhiên. Không thể có chuyện này được. Vụ án giết người này nàng mới nhận, tự nhiên bây giờ lại đổi người. Hơn nữa những vụ án thế này đều do đội một làm. Sao bây giờ chuyển sang đội hai?

“Không tin cô cứ gọi điện cho sở” Chu Lực Quyền cười nói. Ý hắn là tổng đội trưởng của đội hình cảnh. Hắn và Dương Quế nguyệt chỉ là phân đội trưởng nhỏ nhoi. Kỳ thật Thái Cơ đã gọi điện an bài việc này. Dựa vào quyền lực của Thái Cơ không nói tổng đội trưởng đội hình cảnh mà cục trưởng cục công an cũng sợ Thái Cơ. Bây giờ bọn chúng muốn ép Trần Thiên Minh vào chỗ chết.

Dương Quế Nguyệt nghe Chu Lực Quyền nói thế đành phải tin lời hắn. Lúc này mỹ nữ80 kia đi tới nàng nói với Dương Quế Nguyệt: “Đội trưởng, bên đội hai của bọn họ muốn các tài liệu của vụ án giết người của chúng ta” Trần Thiên Minh nhìn cái biển đeo trước ngực của mỹ nữ80 thì ra nàng tên là Khâu Hiểu Lệ.

“Đưa cho bọn họ. Tổng đội cũng nói như vậy chúng ta còn làm gì nữa” Dương Quế Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu nói với Khâu Hiểu Lệ.

“Tiểu Nguyệt, đây là ý của tổng đội. Tôi cũng không có cách nào. Bây giờ sao đã có nhiều chuyện thế không biết. Tiểu Nguyệt, hôm nào tôi mời cô ăn cơm” Chu Lực Quyền nhìn bộ ngực của Dương Quế Nguyệt cười dâm. Trần Thiên Minh ở bên thấy ngứa mắt. M, mày cũng là một sắc lang.

“Chuyện ăn cơm bỏ qua đi. Bây giờ tôi giao Trần Thiên Minh cho các anh. Tài liệu thì tôi sẽ bảo Hiểu Lệ chuyển cho các anh” Dương Quế Nguyệt nói xong nàng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh rồi bỏ đi.

Trời ơi, sao lại bỏ đi? Trần Thiên Minh thầm thở dài. Cô nàng Dương Quế guyệt này không có lương tâm gì cả. Không phải nàng phải thẩm vấn mình sao? Tại sao lại để tên mặt ngựa này thẩm vấn mình? Nhìn bộ mặt và đôi mắt ti hí của hắn là mình biết hắn không phải người tốt. Ôi, để người xấu thẩm vấn không bằng để cho mỹ nữ thẩm vấn!

Chu Lực Quyền nhìn mấy người Dương Quế Nguyệt đi ra ngoài hắn ra hiệu cho nhân viên đóng cửa. Hắn ngồi ở bàn thẩm vấn, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhìn ba nhân viên cảnh sát trước mặt hắn biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. M, không phải bây giờ đang nói về nhân quyền ư? Sao lại có một nhóm cảnh sát hung ác như vậy chứ?

Một viên cảnh sát cầm hai cái còng tay đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh. Hắn còng hai tay, hai chân Trần Thiên Minh lại. Bây giờ Trần Thiên Minh bị còng chặt vào ghế, chỉ cần hắn động đậy một chút là cả người và ghế sẽ đổ nhào xuống.

“Này, cảnh sát nhân dân. Các anh làm gì vậy?” Trần Thiên Minh hỏi. Bọn họ định làm gì đây? Như này là thẩm vấn nghi phạm ư? Họ còng chân, tay mình như này. Sao không giữ thể diện cho hắn vậy?

“Bọn tao muốn thẩm vấn mày! Trần Thiên Minh, mày nên thành thật đi. Mày hãy kể lại chi tiết việc sát hại Thái Đông Phong” Chu Lực Quyền cười nhạt. Hắn nhận được một cú điện thoại nói Trần Thiên Minh biết võ công, phải đặc biệt lưu ý, vì vậy hắn mới dùng thêm hai cái còng, còng chân, tay Trần Thiên Minh lại để hắn không giở trò gì được.

“Tôi nói, tôi không giết Thái Đông Phong” Trần Thiên Minh lắc đầu trả lời.

“Trần Thiên Minh, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không nói cũng phải nói. Nếu mày không nói tao sẽ đánh cho mày tàn phế. Sau đó tao sẽ nhốt mày ở phòng tạm giam, bọn tội phạm bên đó sẽ giết mày” Chu lực Quyền đe dọa. Dù sao Thái Cơ nói ông ta đã sắp đặt chu đáo, hắn cứ việc ra tay. Dù Trần Thiên Minh chết cấp trên cũng không truy cứu. Lúc đó toàn bộ tội vạ cứ đổ lên đầu lũ phạm nhân bên phòng tạm giam.

“Trời ơi, có cách thẩm vấn phạm nhân như này sao? Anh đang bức cung. Anh đáng ra phải hỏi tôi về tuổi tác, chiều cao, cân nặng,số đo ba vòng. Ồ, số đo không cần hỏi cũng được. Sau đó anh mới được hỏi tiếp tôi có giết Thái Đông Phong không? Nếu tôi trả lời không, anh phải hỏi tiếp tôi làm gì vào lúc xảy ra án mạng, hiểu không? Nhìn mặt anh thì không phải là một cảnh sát học việc” Trần Thiên Minh lo lắng nói. Tên mặt ngựa này khác hoàn toàn so với Dương Quế Nguyệt.

Người khác bắt đầu hỏi cung thì hỏi tên, tuổi v,v. Tên đội trưởng mặt ngựa này thì làm ngược lại. Điều đầu tiên hắn hỏi mình giết Thái Đông Phong như thế nào. Hắn làm như chính mình là hung thủ giết người. Hình như tên đội trưởng mặt ngựa này không có hảo ý với mình. Chẳng lẽ hắn quen biết Thái Đông Phong, hay hắn thấy mình đẹp trai, hắn xấu trai nên có tâm lý ganh ghét, muốn hạ uy của mình?

“Tao bức cung như thế nào? Mẹ kiếp Trần Thiên Minh, nói cho mày biết tao am hiểu nhất chính là bức cung đấy. Tao có thể đổi trắng thay đen. Tao có thể biến con gái nhà lành thành gái điếm” Chu Lực Quyền cười to. Trước khi hắn vào đây hắn đã bảo nhân viên thân tín viết sẵn một bản khẩu cung của Trần Thiên Minh. Hắn chỉ cần Trần Thiên Minh ký tên vào là xong.

“Sao anh lại bức cung tôi? Tôi rất nhát gan. Anh không nên làm tôi sợ” Trần Thiên Minh bình tĩnh nói. Hôm nay hắn thật sự chọc giận người khác. Lúc trước Dương Quế Nguyệt vừa giở bạo lực với hắn, áp đỉnh Thái sơn, ngồi thế Quan Âm. Bây giờ gã mặt ngựa này lại muốn đánh hắn tàn phế.

“Nếu mày thức thời ký nhanh đi thì sẽ tránh cho thể xác của mày khỏi đau đớn. Nếu không trước tiên chúng tao sẽ đánh mày, mày vẫn phải ký. Tao nghĩ mày là một người thông minh, chắc chắn không làm việc ngốc nghếch, đúng không? Mày xem tao đã viết sẵn một bản khẩu cung của mày. Mày đã giết Thái Đông Phong thế nào, bỏ trốn ra làm sao. Mày hãy xem qua xem cần bổ sung gì không?” Chu Lực Quyền vừa nói hắn vừa cầm một bản khẩu cung đưa ra trước mặt Trần Thiên Minh để hắn đọc.

Trần Thiên Minh suy nhgĩ một hồi rồi hắn nói: “Có vẻ như còn thiếu một số tình tiết”.

“Thật không? Thiếu tình tiết gì?” Chu Lực Quyền thấy Trần Thiên Minh nói thế hắn vui mừng hỏi.

“Anh phải viết bên trên là anh làm đạo diễn trò này, còn có biên tập, lồng tiếng, thuyết minh. Được rồi còn thiếu diễn viên nữa. Đó thiếu những cái đó” Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.

“Mày chơi tao à? Chu Lực Quyền nghe Trần Thiên Minh nói vậy hắn giận dữ hỏi.

“Reng, reng, reng” Chuông điện thoại di động của Chu Lực Quyền vang lên.

“Xin chào, tôi đây” Sau khi Chu Lực Quyền mở máy hắn luôn mồm vâng dạ.

“Trần Thiên Minh cung khai chưa?” Một giọng nói vang ra từ điện thoại.

“Sắp rồi. Tôi làm việc anh cứ yên tâm. Hắn sắp cung khai rồi” Chu Lực Quyền tươi cười nói.

“Vậy phải nhanh lên. Tuyệt đối không được nương tay. Cấp trên cũng đã thông suốt cậu cứ việc mạnh tay”.

“Dạ, tôi hiểu rồi. Đã để anh lo lắng. Tôi sẽ nhanh chóng báo tin tốt lành cho anh. Xin chào” Chu Lực Quyền cười tắt di động.

“Vừa rồi chắc ba anh gọi điện cho anh nên anh mới vui ve như vậy” Trần Thiên Minh cố ý nói. Vừa rồi hắn vận Hương Ba Công nghe lén Chu Lực Quyền nói chuyện. M, thì ra gã cảnh sát mặt ngựa này chuẩn bị gán tội cho mình, bắt mình nhận giết hại Thái Đông Phong.

“Miệng mày có cứng không,Trần Thiên Minh? Mày nói đi, ký không?” Chu Lực Quyền tức giận nói. Nếu hắn không phải bắt Trần Thiên Minh ký vào khẩu cung hắn đã sớm ra tay với Trần Thiên Minh rồi.

“Như vậy đi, mặt ngựa. Mày gọi cho ba của mày, cũng là cháu của tao bảo hãy gọi điện cho tao để tao thương lượng xem có ký hay không?” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

“Trần Thiên Minh, mày muốn chết phải không?” Chu Lực Quyền căm tức nói với Trần Thiên Minh. Xem ra thằng Trần Thiên Minh này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Bởi vì gương mặt hắn dài ngoẵng như mặt ngựa nên bình sinh hắn ghét nhất ai gọi hắn là mặt ngựa. Bây giờ hắn nghe Trần Thiên Minh gọi hắn như vậy nên hắn đùng đùng nổi giận.

“Tao thấy mày muốn tìm cái chết. Mày nghe người khác sai khiến muốn bức cung tao. Mày có lương tâm không hả?” Trần Thiên Minh khẽ động đậy. Hắn phát hiện cả tay và chân mình đều bị còng. M, cái đồ con hoang này đã sớm muốn động thủ với mình. Biết mình có võ công hắn đã dùng thủ đoạn này với mình.

Chu Lực Quyền thấy Trần Thiên Minh cử động nhưng không được hắn cao hứng cười: “Ha, ha. Trần Thiên Minh, nghe nói mày biết võ công. Mày bị còng tay, chân. Tao muốn xem võ công của mày có dùng được không? Mẹ kiếp mày. Vừa rồi mày mạnh miệng như vậy. Tao muốn xem tí nữa mày còn ngang ngạnh nữa không?”

“Thật không? Mày dám đông tới tao một. Tao sẽ giả mày gấp đôi” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Chu Lực Quyền. Trần Thiên Minh thầm nghĩ xem ra mình không thị uy thì thằng Chu Lực Quyền này không biết hắn là con cháu của mình.

“Mẹ kiếp. Mày ngông cuồng như vậy. Tao phải xem mày có lợi hại như vậy không?” Chu Lực Quyền hung hăng vung chân đá vào ngực Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Chu Lực Quyền đá vào hắn. Hắn vội vận chân khí toàn thân, làm thành một lớp bảo vệ bên ngoài thân thể. Tầng chân khí hộ thể này có tác dụng tác động ngược lai. Nếu lực tấn công càng mạnh nó phản ngược lại càng mạnh. Trần Thiên Minh muốn giáo huấn cho Chu Lực Quyền một trận.

Khi chân của Chu Lực Quyền đá tới gần người Trần Thiên Minh hắn không sao tiến vào gần hơn. Hắn còn bị bắn ngược trở lại. “Thịch” một tiếng Chu Lực Quyền bị chân khí hộ thể của Trần Thiên Minh bắn ngược lại ngã chổng vó lên trời.

“Trời ơi, mặt ngựa. Mày làm gì trên nền nhà vậy? Mày cũng thông minh đấy cứ nằm đó chờ tổ tông mày tới mua kẹo cho mày ăn” Trần Thiên Minh cười nói. Bộ dáng ngã của gã mặt ngựa này rất buồn cười, cả tay và chân hắn giơ lên trời.

“Mau. Cả hai lên cho tao. Mau lên đánh chết nó cho tao. Con mẹ nó, không đánh chết nó tao không phải là Chu Lực Quyền” Chu Lực Quyền lồm cồm bò dậy, quát hai người cảnh sát trong phòng. Hắn thầm nghĩ có thể vừa rồi chân trụ của mình không vững, vừa đá tới cạnh người Trần Thiên Minh đã bị hắn đụng ngã.

Hai người cảnh sát kia nghe Chu Lực Quyền ra lệnh vội vàng cùng đá Trần Thiên Minh. Một người đá vào đầu Trần Thiên Minh, một người đá vào bụng hắn.

Nhưng Trần Thiên Minh đã có chân khí hộ thể. Đây chính là kết quả của việc luyện Hương Ba Công tới tầng thứ tám. Chỉ nghe hai tiếng “thịch”, “thịch” hai người cảnh sát cũng bị chân khí của Trần Thiên Minh bắn ngược té ngã ra sau. Trong đó một người cảnh sát ngã đúng vào người Chu Lực Quyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.