Lưu Manh Lão Sư

Chương 676: Chương 676: Ngươi có phải hút thuốc phiện hay không?






“Thiên Minh, ngươi mời chúng ta đi, dù sao cũng không hao phí bao nhiêu tiền mà?” Hà Đào nhỏ giọng nói trước mặt Trần Thiên Minh. Nàng cũng không muốn bạn trai của mình nhỏ mọn như vậy, tuy Ngô Thanh đã chiếm tiện nghi của mọi người.

“Được rồi Ngô Thanh, ta mời các ngươi đi khách sạn ba sao ăn cơm.” Trần Thiên Minh không thể làm gì được. Nữ nhân của mình đã nói nói như vậy thì hắn nào dám cải lời.

“Thật sao? Ha ha Thiên Minh, giờ đây ta mới phát hiện ra ngươi là người tốt nhất trên thế giới này. Ta rất kính ngưỡng ngươi, sự tốt bụng của ngươi như nước sông cuồn cuộn một...à không... như biển rộng.....” Con mắt của Ngô Thanh lại sáng, lúc trước hắn cho là mình chỉ tùy tiện nói thôi cũng không có nghĩ đến Trần Thiên Minh thật sự mời. Thế là hắn nhớ tới phim ảnh nào đó miễn cưỡng nói ra một câu thành ngữ trong đó mặc dù không nhớ hết câu.

Trần Thiên Minh mặt trắng không còn chút máu liếc Ngô Thanh nói “Được rồi ngươi không cần phải khen nữa, giữa trưa tập hợp ở chỗ này, bây giờ ta phải đi có chút chuyện.”

“Thiên Minh ta đi trước à” Hà Đào mỉm cười với Trần Thiên Minh giống như rất hạnh phúc vì biểu hiện vừa rồi của hắn.

Trần Thiên Minh nghe Hà Đào muốn đi cũng không nói gì liền hướng tới phòng làm việc của các giáo sư. Bây giờ hắn muốn đi tìm Đặng lão sư để thương lượng một chút về chuyện tình đi dã ngoại.

“Đặng lão sư” Trần Thiên Minh tiến vào văn phòng tựu nhìn thấy bộ dáng của tổ trưởng Đặng lão sư đang sửa bài tập rất chăm chú làm Trần Thiên Minh có điểm hổ thẹn. Trước kia mình cũng là một vị lão sư tích cực nhưng từ khi luyện võ công tham gia kế hoạch của Chung Hướng Lượng, hắn đã không còn như trước nửa.

“Trần lão sư, là ngươi thật sao?” Đặng lão sư ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh, cao hứng nói.

“Có ý tứ gì a!? Ta chỉ là xin nghỉ mà thôi, tất cả mọi người nghĩ ta biến mất rồi sao?” Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.“Đúng vậy ta đã trở về.”

Đặng lão sư thở dài một hơi nói “Trở về là tốt rồi sau này không nên bị những đồ khốn nạn kia làm hư hỏng” Bởi vì hắn nghe được có người nói Trần Thiên Minh vì hít thuốc phiện nên bị bắt đi cai nghiện, còn nói hắn đã chết tại đó. Rốt cuộc tin tức này là ai nói thì không có người nào biết.

“Những đồ khốn nạn kia làm hư hỏng?” Trần Thiên Minh hơi kì quái, mình đi đối phó người xấu mà sao Đặng lão sư biết được? Đây không phải chuyện cơ mật quốc gia sao? Chẳng lẽ chuyện mình đi phiên quốc đối phó người xấu đã được công bố ra, xem ra chính là như vậy nếu không người khác cũng sẽ không biết chuyện này.

Trần Thiên Minh cũng thở dài một hơi nói “Ai, ta cũng không có biện pháp a!”

“Cái gì? Không có biện pháp sao?” Toàn bộ lão sư ở phía sau té lăn trên đất. Hít thuốc phiện còn không có biện pháp sao? Vậy chừng nào mới có biện pháp hả?

“Ai, người tốt như vậy lại bị thuốc phiện làm hại.” Một nữ lão sư ước chừng 50 tuổi ở phía sau thở dài một hơi, nàng thấy Trần Thiên Minh đẹp trai lại tốt bụng còn tính đem nữ nhi của mình giới thiệu cho hắn. cũng không ngờ rằng hắn lại hít thuốc phiện, độc phẩm này thật sự là hại người rất nặng.

“Cái gì? Thuốc phiện hại ai? Các ngươi đang nói ai vậy?” Trần Thiên Minh thấy các lão sư đằng sau bi phẫn còn tưởng rằng mọi người chuẩn bị đi đánh phiên quốc nhưng nghe được lời của nữ lão sư kia liền ngây người….rốt cuộc là có ý tứ gì a?

Đặng lão sư vốn muốn đi đến bên người Trần Thiên Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn nhưng nghĩ đến người hít thuốc phiện không biết có bị AIDS gì không nên hơi sợ nói:“Thiên Minh, ngươi không nên nản chí chỉ cần ngươi có nghị lực là có thể cai nghiện à” Tuy Đặng lão sư nghe được tin tức cũng không biết thật giả như thế nào, nhưng nghe Thiên Minh nói xong liền cho là sự thật. Chuyện xin phép này ngay cả hiệu trưởng cũng biết được...

“Rốt cuộc là ai nói ta hít thuốc phiện hả?” Giờ đây Trần Thiên Minh cảm thấy trong cơ thể như có lửa đốt nếu như người tung tin ở trước mặt hắn thì hắn sẽ giết chết không tha. Trách không được Đặng lão sư còn cho mình bị những đồ khốn nạn kia làm hư hỏng thì ra là thuốc phiện, mình còn tưởng rằng là những người xấu của phiên quốc!

“Thiên Minh, chuyện này đều là chúng tôi nghe người khác nói, ngươi cũng không nên để ý làm gì.” Đặng lão sư cho rằng Trần Thiên Minh thấy mọi người biết hắn hít thuốc phiện nên hắn thẹn quá hoá giận.

Trần Thiên Minh nói với vẻ mặt khổ sở “Đặng lão sư, ngươi không nên nghe người khác nói bậy, ta không có hít thuốc phiện, ta xin nghỉ chỉ bởi vì ta có việc.”

“Ngươi không có hít thuốc phiện sao?” Mọi người lại từ trên ghế ngã xuống.

“Đúng vậy ta ngay cả khói cũng không ngửi được thì làm sao hít thuốc phiện? Nếu như các ngươi không tin có thể xem báo cáo thử máu của ta.” Xem ra ta phải dùng đến nó mới trả lại sự trong sạch cho mình, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Đặng lão sư nói “Không biết tên quỷ thiếu đạo đức nào tung tin làm cho mọi người lo lắng vô ích nữa”.

“Đúng vậy đúng vậy!” Mọi người vừa nghe Trần Thiên Minh không có hít thuốc phiện cũng gật đầu nói. Bọn họ cũng không muốn tin Trần Thiên Minh hít thuốc phiện, đồng sự của mình mà hít thuốc phiện là chuyện uy hiếp đến danh dự của mình. Đặc biệt là nữ lão sư kia, nàng muốn đem nữ nhi của mình giới thiệu cho Trần Thiên Minh .

“Thiên Minh ngươi có chuyện gì không?” Đặng lão sư giờ đây mới nhớ tới Trần Thiên Minh đến tìm mình, chắc là có chuyện gì đây.

Trần Thiên Minh gật gật đầu nói “Đúng vậy tuần sau lớp chúng ta muốn đi dã ngoại, ta muốn mời ngươi cùng đi còn muốn báo cáo mọi chuyện cho ngươi biết thoáng qua.” Cái dã ngoại này là trước tiên phải báo tổ trưởng rồi mới lên đến hiệu trưởng. Dã ngoại là kế hoạch của các lớp phải được sự đồng ý của trường học .

“Cái gì? Lớp ngươi đi dã ngoại?” Đặng lão sư quá sợ hãi, đúng vậy loại chuyện này dẫn rất nhiều phiền toái, cho nên mới phải xin phép nhà trường nữa. Nội chuyện đảm bảo an toàn cho các học sinh cũng là vấn đề lớn à.

“Đặng lão sư ngươi có thời gian đi không?” Trần Thiên Minh hỏi Đặng lão sư.

Đặng lão sư vội vàng lắc đầu nói “Ta không có thời gian đi, Thiên Minh nè! ngươi tại sao lại muốn đi dã ngoại vậy? Ngươi nhanh về nói với học sinh là không nên đi a.”

Trần Thiên Minh nghĩ thầm, mình cũng đã nói đi dã ngoại với học sinh. Giờ nói không đi, lời nói bất đồng như vậy thì còn thể diện ở đâu nửa? Sau này làm sao bắt học sinh nghe lời của mình được?: “Đặng lão sư không có cách nào, ta không thể lật lọng với học sinh của mình.”

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Đặng lão sư không thể làm gì khác. Để mặc cho Thiên Minh vậy. Thật ra dã ngoại bình thường cũng sẽ không xảy ra sự tình gì chỉ là lão sư phải vất vả mà thôi phải chạy tới chạy lui, buổi tối cũng không dám ngủ phải ở bên ngoài tuần tra như cảnh sát. Cho nên các lão sư khác không muốn đi dã ngoại, ai ngu lại chịu trách nhiệm cực khổ như vậy!?

“Thiên Minh ta không có thời gian, ngươi tìm người khác đi nhưng mà dù là thế nào, ngươi cũng phải chú ý an toàn, an toàn là đệ nhất. Nếu như gặp chuyện không may ngươi phải chịu trách nhiệm đó.” Đặng lão sư nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh gật gật đầu nói “Ta biết rồi, Trần lão sư ngươi có thời gian đi không?” Trần Thiên Minh quay đầu lại nói với một lão sư ngữ văn của lớp. Nếu như có Trần giáo sư thì mình sẽ thoải mái một ít. Nhưng mà kết quả làm cho Trần Thiên Minh thất vọng rồi.

“Ta cũng không có thời gian đi” Trần lão sư liều mạng đong đưa đầu giống như sợ Trần Thiên Minh bắt hắn vậy. Kết quả là các lão sư khác cũng nói không có thời gian, Trần Thiên Minh đành phải xám xịt đi ra văn phòng. Trên đường Trần Thiên Minh một mực nghĩ đến cái tên hỗn đản nào tạo tin tức như vậy đối với mình, chỉ có Đàm Thọ Thăng có cừu oán sâu nặng với hắn mới làm như vậy.

Thật ra bịa đặt lần này là do Đàm Thọ Thăng tạo ra, hắn muốn ăn miếng trả miếng với chuyện lần trước với Trần Thiên Minh. Hắn tung ra tin nói Trần Thiên Minh hít thuốc phiện bị đem đi cai nghiện giờ đã chết tại cai nghiện. Đàm Thọ Thăng cố ý truyền bá cho các lão sư cùng đoàn ủy văn phòng cho nên Hà Đào cũng không có nghe được tin đồn của Trần Thiên Minh của.

Bây giờ Đàm Thọ Thăng tự cho là mình đã học Quỳ Hoa thần công sau này võ công sẽ phi thường lợi hại có thể đem Trần Thiên Minh đánh chết, cho nên hiện giờ hắn cũng không sợ Trần Thiên Minh. Bởi vì hắn từng giúp một tiểu bang phái đánh ngã toàn bộ mười mấy người….nên giờ đây họ gọi hắn là đại ca!

Bởi vậy Đàm Thọ Thăng chờ Trần Thiên Minh trở về đến lúc đó hảo hảo mà giáo huấn Trần Thiên Minh. Nếu như Đàm Thọ Thăng biết được ngay cả hai người Diệp Đại Vĩ cũng không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh phỏng chừng hắn đã tức giận mà chết.

Lại nhớ tới chuyện khi nãy của Lý Hân Di, mình không cẩn thận mà nhìn thấy được quần lót của nàng đúng là vận khí tốt mà, chuyện này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn. Nhưng cũng kỳ quái tại sao Lý Hân Di lại cởi quần áo khỏi người, còn kéo quần xuống đến lộ quần lót để cho mình thấy nữa!

Bay giờ có đi vào lại hay là không? Trong lòng Trần Thiên Minh hỏi chính mình. Không đi đến đó thì đi đâu bây giờ? Mình mà đi tới đi lui tại trong sân trường cho dù người khác không nói mình có bệnh thì cũng cảm giác mình có vấn đề. Nhưng mà đi vào thì Lý Hân Di có thể hay không lại đang cởi quần áo? Nàng có thể hay không chửi mình, muốn liều mạng với mình?

Nghĩ đến chuyện hắn một hảo thanh niên nếu như bị mỹ nữ đánh chết thì phi thường mất mặt . Chết thì chết dù sao người đều phải chết, chẳng lẽ mình coi trọng nó nặng như Thái Sơn sao?

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gõ cửa để tránh Lý Hân Di vẫn còn cởi quần mà không kéo lên kịp thì mình lại nhìn thấy lần thứ hai. Nếu thật như vậy thì chết chắc rồi.

“Vào đi” Bên trong truyền đến thanh âm kiều giòn của Lý Hân Di giống như không có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.

“Thiên Minh là ngươi?” Lý Hân Di tưởng ai tới nên ở bên ngoài gõ cửa nhưng nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh không khỏi nở nụ cười.

“Là ta” Trần Thiên Minh gật gật đầu nói.

“Ngươi làm cái quỷ gì vậy tiến vào còn gõ cửa làm gì? Đây cũng là phòng làm việc của ngươi mà.” Mặt Lý Hân Di trắng không còn chút máu liếc Trần Thiên Minh nói. Đột nhiên nàng nhớ tới vừa rồi mình bị Trần Thiên Minh xông vào nhìn thấy, mặt của nàng liền đỏ lên. Nhất định là hắn sợ lại thấy cái gì đó nên mới gõ cửa .

“Ha ha, ta sợ lâu rồi ta không có tới nên ngươi không nhớ rõ ta, gõ cửa vẫn là tốt hơn.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Thật ra lòng của hắn rất mâu thuẫn, hắn muốn nhìn Lý Hân Di như vậy lần nữa nhưng lại sợ Lý Hân Di giết mình. Người a! có khi chính là mâu thuẫn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.