Lưu Manh Lão Sư

Chương 513: Chương 513: Người ta rửa mặt.






Người ta rửa mặt

Trần Thiên Minh cầm điện thoại lên nghe "Alo, ai đó" Bởi vì đang lái xe nên hắn cũng không nhìn xem là ai gọi tới.

"Thầy, là em." Trong điện thoại truyền ra giọng nói rụt rè.

"Tiểu Hồng, là em à, em đang ở nhà sao?" Trần Thiên Minh nghe thấy giọng nói của Tiểu Hồng, vui vẻ nói. Lúc này đang là kỳ nghỉ đông, Tiểu Hồng hẳn là ở nhà.

"Không, em đang ở thành phố M" Tiểu Hồng nói.

"Em tới khi nào?"Trần Thiên Minh kinh ngạc nói.

"Em vừa đến. Ở nhà buồn quá nên em muốn tới thành phố đi mua sắm." Kỳ thực Tiểu Hồng nhớ Trần Thiên Minh, vì vậy, nàng nói với người nhà muốn đến trường xem điểm để trốn đi.

"Thật là khéo, anh vừa mới về hôm qua."

"Thầy, bây giờ anh có rảnh không?" Tiểu Hồng yếu ớt nói.

"Rốt cuộc em tới M làm gì?" Trần Thiên Minh không trực tiếp trả lời Tiểu Hồng mà hỏi một vấn đề khác.

"Anh, người ta nhớ anh mà. Nhiều ngày rồi người ta chưa nhìn thấy anh, cho nên muốn gặp anh." Tiểu Hồng nhỏ giọng nói.

"Vậy sao không gọi điện trước cho anh? Nếu như anh không ở M thì có phải em đi một chuyến vô ích rồi không?"

"Nếu anh không ở M thì em sẽ quay về huyện J, dù sao ở nhà cũng buồn lắm coi như đi chơi thôi mà."Tiểu Hồng nói. Nàng không gọi điện thoại trước cho Trần Thiên Minh vì nếu gọi trước thì Trần Thiên Minh sẽ không cho nàng đến đây. Cho nên nàng đến thành phố M trước, dù sao thì huyện J cách thành phố M cũng không xa lắm.

"Em đó nha, bây giờ xã hội nhiều kẻ xấu, em không nên chạy loạn như thế chứ?" Trần Thiên Minh trách Tiểu Hồng.

"Người ta nhớ anh mà." Ngữ khí Tiểu Hồng lúc này có chút u oán, hình như muốn trách Trần Thiên Minh mắng nàng, nhưng lại không dám nói ra.

Loại ngữ khí như thế này khiến cho Trần Thiên Minh mềm nhũn. "Sao, em đang ở đâu, anh đến gặp em."

"Thầy, em đang ở bến xe, anh mau đến đây đi." Tiểu Hồng hài lòng nói. Nàng vừa mới u oán mà lúc này đã như bay lên chín tầng mây. Trần Thiên Minh thật sự có điểm hoài nghi có phải vừa rồi Tiểu Hồng giả bộ hay không.

Trần Thiên Minh xoay vô lăng, lái về phía bến xe. Vừa tới cửa bến xe, Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng đã đừng chờ ở đó, hết nhìn đông lại ngó tây. Nàng mặc một bộ đồng phục, hình như một thời gian không gặp nàng, nàng đã cao lên một chút, đặc biệt hai đỉnh núi trước ngực không nhỏ chút nào.

Trần Thiên Minh bóp còi ô tô, Tiểu Hồng liền nhìn sang bên này, thấy xe của Trần Thiên Minh, vui vẻ chạy tới. Nàng mở cửa xe chui tọt vào trong, mừng rỡ nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, anh tới thật nhanh nha!"

"Đương nhiên, em vừa gọi, anh lập tức phi như bay tới mà." Trần Thiên Minh không bỏ nỡ cơ hội biểu hiện thói quen trước mặt nàng. Kỳ thực quán điểm tâm cách bến xe không xa, chỉ cần lái xe một chút là tới.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Tiểu Hồng hết sức cao hứng nói: "Thầy, anh thật tốt, nhưng mà, anh nhất định phải lái xe cẩn thận nha. Bây giờ đường xá có rất nhiều xe cộ." Nói xong, vẻ mặt nàng lo lắng, hình như sợ Trần Thiên Minh gặp chuyện không may.

Trần Thiên Minh có chút xấu hổ. Bản thân định khoe khoang một chút, nhưng thấy Tiểu Hồng lo lắng cho mình như thế, trong lòng lại thấy xấu hổ: "Tiểu Hồng, em ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Em tới M có muốn mua gì không? Anh cùng em đi mua." Trần Thiên Minh nói.

"Không cần, em đến chủ yếu để gặp anh, cùng anh nói chuyện một chút, sau đó sẽ quay về." Tiểu Hồng lắc đầu nói.

"Vậy em ăn trưa xong thì đi về nhé." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu Tiểu Hồng muốn đến tìm mình, mà mình lại ngăn nàng, nàng nhất định sẽ không chịu.

"Vâng" Tiểu Hồng nói.

"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

"Tùy anh thôi, nhưng em muốn tìm một chỗ nào yên tĩnh, nếu không anh đưa em về nhà trọ của anh được không? Thầy." Tiểu Hồng nói.

"Được rồi, đi về chỗ anh trọ nhé." Trần Thiên Minh nói. Cũng rất lâu rồi hắn chưa đến chỗ trọ của mình, đi tới đó một chút cũng tốt.

Tới nhà trọ của mình, Trần Thiên Minh mở hết toàn bộ cửa sở, làm cho không khí thoáng đãng hơn.

"Thầy, anh chưa ở đây bao lâu rồi ?" Tiểu Hồng khẽ nhíu đôi lông mày, hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười cười nói: "Trong khoảng thời gian này anh rất bận, cho nên đều ở công ty."

"Thầy, em rất nhớ anh" Tiểu Hồng vừa nói vừa đi đến cạnh Trần Thiên Minh, ôm lấy hắn nhỏ giọng nói. Trong khoảng thời gian này, nàng không được gặp Trần Thiên Minh, cho nên rất lo lắng, dường như có nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng bây giờ ở cạnh hắn, nàng lại không nói được câu nào.

"Anh cũng nhớ em." Ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ trên cơ thể Tiểu Hồng, Trần Thiên Minh cảm thấy trong đầu nhộn nhạo. Đặc biệt hai đinh núi không nhỏ trước ngực Tiểu Hồng tì lên người hắn, khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.

"Thầy, anh ôm chặt em." Tiểu Hồng đỏ mặt nói.

Nghe Tiểu Hồng nói như vậy, Trần Thiên Minh ôm chăt lấy Tiểu Hồng, đồng thời tay không kìm được chậm rãi vuốt ve trên thân thể nàng. Hắn cúi đầu xuống, định hôn Tiểu Hồng. Đã lâu không nhìn thấy cô bé làm cho hắn kiêu ngạo này, trong lòng có chút nhớ nhung.

"Thầy, chờ một chút" Tiểu Hồng đột nhiên đẩy Trần Thiên Minh ra.

"Làm sao vậy Tiểu Hồng?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi thăm. Bình thường đều là Tiểu Hồng cho mình thân thể nàng, hôm nay sao lai đẩy mình ra?

"Mặt em bẩn. Sáng sớm đã lên xe rồi. Em đi rửa mặt đã nhé." Tiểu Hồng cười với Trần Thiên Minh, sau đó đi vào phòng vệ sinh.

"Cô bé này." Trần Thiên Minh nhìn bóng lưng Tiểu Hồng thầm nhủ nói.

_______

"Cha nuôi, gần đây thân thể người có khỏe không?" Trong phòng làm việc của Thái Cơ, Diệp Đại Vĩ ngồi trên sô pha đối diện với Thái Cơ cười nịnh bợ.

"Ai, già rồi, càng ngày càng yếu đi. Đại Vĩ, trong khoảng thời gian này ngươi bận lắm sao mà không thấy ghé thăm cha nuôi thế?" Thái Cơ buôn chén trà trong tay xuống, nói với Diệp Đại Vĩ.

Mẹ ngươi, ta không có việc thì đến thăm ngươi làm gì? Nếu như lần này không phải ta có việc tìm ngươi, ta sẽ không đến thăm lão đầu ngươi. Diệp Đại Vĩ thầm nghĩ trong lòng. Đại Vĩ giả bộ xấu hổ nói: "Cha nuôi, con trong khoảng thời gian này bận bịu, lúc nào cũng tìm cơ hội để đối phó với kẻ giết Thái ca Trần Thiên Minh, con mẹ nó, con nếu như không giết hắn, thì thật có lỗi với Thái ca ở dưới cửu tuyển mà." Diệp Đại Vĩ hình như càng nói càng tức giận, kích động đến mức không nói tiếp được nữa.

"Phải không đó? Tốt lắm, có tìm được cơ hội không? Trần Thiên Minh kia, nếu không giết chết hắn, sau này đến lúc trăm tuổi, thật không có mặt mũi nào xuống dưới đó gặp Đông Phong!" Sắc mặt Thái Cơ tối sầm lại, bi phẫn nói.

Diệp Đại Vĩ vui vẻ nói: "Tìm được cơ hội rồi, cho nên hôm nay con mới đến tìm cha. Hai ngày trước Trần Thiên Minh bị sư phụ con ma vương đả thương, con đang chuẩn bị tìm cơ hội giết chết hắn đó!"

"Đúng, mau giết chết hắn." Thái Cơ lớn tiếng nói.

"Nhanh thôi, có điều bên cạnh Trần Thiên Minh có mấy cao thủ mà Ma Môn chúng con hiện giờ một bộ phận cao thủ đang theo sự phụ sắp xếp việc trong võ lâm, cho nên, con phải an bài cho thỏa đáng một chút." Diệp Đại Vĩ đến ngồi cạnh Thái Cơ.

"Cần ta hỗ trợ phải không?" Thái Cơ hỏi.

"Muốn chứ. Là như vậy, con nghĩ trước phải đánh sập công ty Bảo Toàn của Trần Thiên Minh. Cha nuôi, người tìm công thương,

thuế vụ.. các ban ngành đến gây khó dễ công ty Trần Thiên Minh. Còn con sẽ gọi người đi tìm chủ nhà cho Trần Thiên Minh thuê phòng, thu hồi lại phòng ốc, không cho Trần Thiên Minh thuê nữa. Con muốn xem công ty hắn sẽ xử lý thế nào?" Diệp Đại Vĩ cười nham hiểm.

Thái Cơ nghi hoặc hỏi "Chủ nhà không đồng ý thì sao?"

"ha ha, cha nuôi, cái này cha không cần quan tâm. Hoa Hắc Bang bọn con am hiểu nhất chính là loại chuyện này. Chẳng hạn như bức hiếp lũng đoạn thị trường, đe dọa vơ vét tài sản, chủ nhà kia dám không chịu sao?" Nếu hắn dám không nghe, thì hắn sẽ khỏi phải nhìn thấy mắt trời hôm sau nữa." Diệp Đại Vĩ tàn bạo nói.

"Đối phó với công ty của Trần Thiên Minh có lợi ích gì?" Thái Cơ khó hiểu hỏi.

"Hữu dụng chứ. Mấy cao thủ bên cạnh Trần Thiên Minh đều là người công ty bảo an An An. Nếu như công ty hắn không làm ăn được, những cao thủ này khả năng cũng sẽ không ở đó nữa. Đến lúc đó hạ thủ với Trần Thiên Minh càng dễ dàng hơn." Diệp Đại Vĩ cười gian,

"Đại Vĩ, con phải nhanh giết chết Trần Thiên Minh, vì Đông Phong báo thù, hao phí bao nhiêu tiền của cũng được. Cho dù những người đi giết Trần Thiên Minh bị bắt, ta cũng sẽ bảo lãnh cho bọn họ, ngươi cứ mạnh dạn mà làm." Thái Cơ nghiến răng nói. Hắn vốn chỉ có một đứa con trai, hiện giờ thái Đông Phong bị Trần Thiên Minh giết chết, thái Đông Phong lại chưa kết hôn, Thái gia không người nối dõi.

Diệp Đại Vĩ gật đầu giả bộ nói: "Cha nuôi, người yên tâm, con nhất định phải giết chết Trần Thiên Minh. Vì Thái ca, bằng bất cứ giá nào kể cả phải mất mạng con cũng phải giết hắn. Con mẹ nó, Trần Thiên Minh, mày dám giết Thái ca của tao."

"Đại Vĩ, chuyện của Đông Phong ta giao cả cho ngươi đó, chỉ cần ngươi giết Trần Thiên Minh, ngươi muốn ta làm gì cũng được." Thái Cơ nói.

"Cha nuôi, chuyện con vừa nhờ người, người cần phải đi làm ngay. Tốt nhất là hôm nay tìm người đi, càng nhanh càng tốt, để bên này con có thể động thủ với Trần Thiên Minh." Diệp Đại Vĩ nói.

"Được, một lát nữa ta sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng"

"Cha nuôi, con phải về chuẩn bị đối phó với Trần Thiên Minh. Chờ lúc rảnh rỗi con lại đến thăm người." Diệp Đại Vĩ thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn phí thời gian bổi tiếp lão đầu này, vì vậy hắn mượn cớ rời khỏi phòng làm việc của Thái Cơ.

___________

Tiểu Hồng đỏ mặt đi từ phòng vệ sinh ra, thấy Trần Thiên Minh ngồi trên sô pha xem TV, liền đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh. Một lát không thấy Trần Thiên Minh nói gì với mình, nàng nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, anh đang làm gì đó?"

"Anh đang xem TV" Trần Thiên Minh nói.

"Người ta rửa mặt rồi." Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh vẫn đang chăm chú xem TV, đành phải nhắc nhở hắn.

"Ờ." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng lên tiếng.

"Thầy..." Tiểu Hồng không chịu kêu lên. Mình vất vả đi từ huyện J lên đây, chính là muốn tìm Thầy trò chuyện âu yếm, nhưng hắn lại chỉ ngồi xem TV.

"Ha ha, em là chúa nghịch ngợm nha." Trần Thiên Minh thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Hồng trề ra, cũng không cố ý giả bộ không để ý tới nàng nữa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi trên đùi mình nói: "Sao vậy, tức giận à?"

"Hứ!" Tiểu Hồng cố ý quay mặt đi không thèm để ý đến Trần Thiên Minh.

"Đừng giận nữa, ngoan." Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt tay trên bộ ngực sữa của Tiểu Hồng, nhẹ nhàng xoa bóp.

"A, Thầy, không được." Tiểu Hồng tuy nói như vậy, nhưng lại quay mặt lại nhìn Trần Thiên Minh, hình như muốn Trần Thiên Minh hôn nàng.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng như vậy, nếu như không hôn nàng, khả năng nàng sẽ tức giận, vì vậy, hắn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào mê người của Tiểu Hồng.

"A" Tiểu Hồng hưng phấn nhẹ kêu một tiếng. Mà Trần Thiên Minh cũng hưng phấn nhào nặn bộ ngực sữa đã lớn hơn trước đây một chút của Tiểu Hồng.

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa chợt vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.