Lưu Manh Lão Sư

Chương 122: Chương 122: Người tính không bằng trời tính






“Nào, mọi chuyện đã tính xong, chúng ta hãy cạn chén trà này đi!” Trần Thiên Minh biết mọi người chiều đều phải đi làm, cho dù giờ có bảo Lâm Quốc đem rượu tới, cũng không thể uống được, không thể làm gì khác là thôi đi.

“Nào, những người anh em, Trần Thiên Minh tôi kính các bạn một ly, mấy ngày nay tôi không có ở đây, mọi người vất vả rồi.” Trần Thiên Minh nâng chén hướng bọn người Lâm Quốc.

Sau khi mọi người ăn xong, Trần Thiên Minh nói nhỏ vào tai Nguyễn Tử Hiên: “Tử Hiên, lát nữa em lên phòng anh, anh có chút chuyện muốn hỏi em.”

“Ừm, em biết, anh Minh.” Nguyễn Tử Hiên tưởng Trần Thiên Minh tìm nàng là vì chuyện của khách sạn, nên liền gật đầu đồng ý.

Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên đồng ý, liền vui vẻ đi lên lầu. Đi vào trong phòng, hắn liền do xét khắp nơi một chút, đặc biệt là nhìn xem cái lỗ ở trên cửa WC còn hay là không. Đây chính là điều mấu chốt, một lát nữa hắn khiến cho Nguyễn Tử Hiên phải vào WC, sau đó chính hắn có thể tiến hành rình trộm rồi.

Nguyễn Tử Hiên này nhu mì yếu đuối, hiền lành, tính cách có chút hướng nội, hình như còn chút tự kỷ, xem ra là đối tượng để mình dễ dàng ra tay

“Ồ, mắc quá, phải đi WC mới được.” Mới vừa rồi, Trần Thiên Minh vì làm cho Nguyễn Tử Hiên phải đi WC trong phòng mình, cho nên liều mạng mời Nguyễn Tử Hiên vài lần trà, làm hại giờ hắn cũng phải vào WC.

Từ WC đi ra, Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên vẫn chưa đến, vì thế hắn liền mở TV ra xem.

“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Trần Thiên Minh vội ngồi xuống, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu, chắc đó là của Nguyễn Tử Hiên.

Quả nhiên, Nguyễn Tử Hiên đẩy cửa bước vào: “Anh Minh, em đến rồi, anh tìm em có chuyện gì sao?” Tuy vừa rồi trong đại sảnh ăn cơm Trần Thiên Minh một mực khen ngợi nàng, nhưng đồng học Trương Lệ Linh đã nói cho nàng hay, nói ông chủ Trần Thiên Minh là một sắc lang, bảo nàng phải đặc biệt cẩn thận hắn. Nhưng theo cảm giác nàng về Trần Thiên Minh thì hắn là một người rất tốt, làm người có lễ phép, lại hay khen người mình nữa!

“Đúng vậy, anh có chút việc tìm em, em ngồi đi, không cần khách sáo.” Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên cứ đứng mãi, có chút khách sáo, liền nhìn Nguyễn Tử Hiên cười, liền để nàng ngồi xuống ghế cạnh hắn nói chuyện.

“Là chuyện gì vậy anh Minh?” Nguyễn Tử Hiên có hơi mất tự nhiên, bởi vì nàng cảm thấy bây giờ Trần Thiên Minh có chút là lạ, lạ ở điểm gì nàng cũng chưa rõ lắm.

Trần Thiên Minh cầm lấy ly nước bên cạnh, rót cho Nguyễn Tử Hiên, một ly sau đó đưa cho nàng, cười nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là em đến đây làm cũng đã lâu, anh lại chưa từng cùng em nói chuyện lần nào, nói thật tâm, cái này thật bất hảo, đây là cho anh làm việc thất trách, hôm nay anh gọi em đến, chủ yếu là muốn nghe em nói xem có đề nghi gì với khách sạn, còn nữa cuộc sống của em có gì khó khăn hay không?”

Trần Thiên Minh rốt cuộc đem lang ý của mình nói ra, kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì, chỉ muốn tâm sự, nói chuyện cởi mở.

“Khách sạn à, cũng tốt mà, ở phương diện quản lý chị Linh làm rất tốt, ở đây em cũng chỉ hiệp trợ công việc với chị Linh thôi.” Nguyễn Tử Hiên ngẫm lại, lắc lắc đầu, nói.

“Thực không có gì sao?” Trần Thiên Minh thuận miệng hỏi, bây giờ hắn làm gì có tâm tư hỏi về chuyện kiến nghi với khách sạn, hắn một mực nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của Nguyễn Tử Hiên. Nàng mặc một chiếc áo bó sát người, sát thêm nữa là có thể đem da thịt của nàng phi thường phi thường đột ra, đặc biệt là địa phương phi thường đầy đặn đó.

“Đúng vậy.” Nguyễn Tử Hiên nói.

“Tử Hiên, nhà em ở chỗ nào?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Trong thành.”

“Tốt, gia đình em ở trong thành, còn chúng ta lại làm việc ở nông thôn, ủy khuất em rồi, em uống nước đi, uống đi, không nên khách sao, em cứ nói đây như nhà em là được.” Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên vẫn chưa chịu uống nước trong ly, sốt ruột nói.

“Em không uống, cám ơn anh Minh.” Nguyễn Tử Hiên lắc lắc đầu, lại uống nước sao? Nàng vừa mới uống không ít nước trong bữa cơm, nàng đến đây chậm như vậy, là do phải vào WC một chuyến.

“Thật ra cũng không có gì là ủy khuật, mọi người ở đây trả em tiền lương cũng không phải ít. Em vừa mới tốt nghiệp, bây giờ công việc cũng khó tìm, mọi người có thể cho em một cơ hội làm việc, em còn muốn cám ơn mọi người nữa!” Nguyễn Tử Hiên khiêm nhường nói.

“Em nhớ nhà sao?” Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi.

“Có khi cũng nhớ, chẳng qua em một tháng có vài ngày nghỉ, có thể quay về chơi một chút, dù sao huyện cách thành phố cũng không xa, chỉ vài phút lái xe là cùng.”

“Là, đó là, em có bạn trai rồi sao?” Trần Thiên Minh hỏi. Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất, bất quá cô gái xinh đẹp như thế này không thể chưa có bạn trai.

Quả nhiên, câu trả lời của Nguyễn Tử Hiên làm cho Trần Thiên Minh thất vọng. “Có, bạn trai em làm việc trong thành phố.”

“Ồ!” Trần Thiên Minh vừa nghe Nguyễn Tử Hiên có bạn trai, trong lòng cũng không biết nói gì cho đúng. Hiện tại trong lòng hắn cứ như đang có ngọn lửa cháy rừng rực, bỗng nhiên bị người ta dội nước đá lạnh vào.

“Anh Minh, anh còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì, em đi làm việc.” Nguyễn Tử Hiên thấy Trần Thiên Minh không nói gì, tưởng không có chuyện gì nữa.

“Tử Hiên, em vừa rồi uống nhiều nước như vậy, không khó chịu sao? Muốn vào WC không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào WC của mình, cửa WC này sớm đã bị hắn khoét một lỗ nhỏ rồi.

“Em, em không vội.” Nguyễn Tử Hiên thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến chuyện đó của mình, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.

“Không sao mà, em cứ coi anh như là anh hai của em đi, vào WC đi! Đừng có xấu hổ, người có ba việc cấp bách mà? Cái này có cái gì mà phải thẹn chứ?” Trần Thiên Minh lại vội thúc giục Nguyễn Tử Hiên, sao nàng lại không đi WC chứ? Nếu nàng không đi, vậy mình một màn mình vừa tốn công đạo diễn sẽ không thể diễn được.

“Vậy, cũng được.” Nguyễn Tử Hiên thấy Trần Thiên Minh cứ bảo mình đi WC mãi, không thể lay chuyển hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là đi vào WC.

Đến rồi, đến rồi, thời khắc động lòng người đã đến rồi. Trần Thiên Minh thầm cười dâm. Lại xem, một màn mình vừa tốn công đạo diễn, xem ra rất nhanh nữa mình có thể thấy cái mà mình đang mong ngóng.

“Ét.” Một thanh âm vang lên, cửa WC hình như bị WC chốt lại từ bên trong.

Trần Thiên Minh vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới, lập tức, lập tưc, bay nhanh tới bên cạnh WC. Hắn lập túc ngồi xuống, liếc vào cái lỗ nhỏ kia.

Rốt cuộc lại thấy Nguyễn Tử Hiên ở bên trong. Trong lòng Trần Thiên Minh rất hưng phấn, nhưng tâm tình hắn cũng không lập tức vui vẻ ngay được. Bởi vì ở bên trong Nguyễn Tử Hiên cũng không đi WC, mà là ở trong nhìn WC soi gương sửa sang lại đầu tóc.

Không thể nào, sao lại vậy chứ? Trần Thiên Minh buồn bực. Hắn lập tức dùng tay giụi giụi hai tròng mắt mình, lại nhìn xem một lần nữa, thật sự không lầm, Nguyễn Tử Hiên vẫn đang soi gương, quần áo của nàng không hề thoát, áo quần vẫn còn nguyên đang đứng bất động tại chỗ.

Nàng, sao nàng lại có thể như vậy chứ? Vào WC để đi tiểu mà? Sao lại đi soi gương chứ? Như vậy sẽ tạo cho người khác tổn thất cùng thương tổn lớn cơ não chứ?

Xem một lúc Trần Thiên Minh ngẫm lại, cảm thấy không phải là Nguyễn Tử Hiên không đi WC, có thể là chờ sao khi trang điểm xong, sẽ lại đi WC. Mỗi người có một thói quen riêng không ai giống ai, có người thích vừa tắm rửa vừa ca hát, có người thích ngồi trên WC đọc sách, có thể cũng có người, thích trước khi đi WC trang điểm một chút.

“Mình chờ một chút xem!” Trần Thiên Minh tự nói với mình. Không phải có một danh ngôn là “trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền” Chỉ cần mình tự cố gắng, có quyết tâm cùng kiên nhẫn, vượt qua khó khăn, thì nhất định có thể vượt qua, chiến thắng khó khăn. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh tiếp tục ngồi xổm trước cửa WC, tiếp tục quan sát.

“Ôi, sao bên trong toàn là màu đen thế này?” Trần Thiên Minh trong lòng thầm nói kỳ quái. Sao mới đó mà đã không thấy gì thế này? Sao cái gì cũng không thấy chứ? Trần Thiên Minh càng nhìn càng kỳ quái, càng nghĩ càng không nghĩ ra.

“Két.” một tiếng, cánh cửa bị mở, Nguyễn Tử Hiên đã đứng ở trước mặt Trần Thiên Minh.

“Anh… anh đứng đây làm gì?” Nguyễn Tử Hiên sắc mặt đại biến, bởi vì lúc nàng vừa mới mở cửa WC, đã phát hiện Trần Thiên Minh đang nửa ngồi nửa đứng trước cửa WC, nàng lại quay đầu nhìn lại cửa WCC, cẩn thận quan sát nàng phát hiện bí ẩn trong đó, thì ra cánh cửa WC này đã bị khoét một lỗ nhỏ, nếu như không tỉ mỉ quan sát sẽ không thể nhìn ra.

“Anh… anh có làm gì đâu.” Trần Thiên Minh vội đứng dậy, sau đó liều mạng lắc lắc đầu. Giờ hắn mới hiểu được, vì sao bên trong toàn màu đen, bởi vì Nguyễn Tử Hiên đang đứng ở trước cửa, chuẩn bị bước ra. Ai, cũng do mình, ai bảo mình mải nghĩ quá, không để ý Nguyễn Tử Hiên lại đi ra. Lần này lớn chuyện rồi, làm sao cho tốt đây?

“Anh, anh không làm gì cả sao?” Nguyễn Tử Hiên chỉ vào cái lỗ nhỏ trên cửa WC, nói với Trần Thiên Minh: “Anh vừa muốn nhìn trộm em đi WC, hay ắm, hồi nãy em đã đi trước rồi Nếu không đã để cho tên lưu manh nhà anh đắc ý rồi.”

“Em hiểu lầm, anh không phải lưu manh.” Trần Thiên Minh vội lắc đầu, ai mà ngốc như vậy chứ, tự nói mình lưu manh? Thật sự người tính không bằng trời tính! Mình vốn muốn để Nguyễn Tử Hiên uống thật nhiều nước, sau đó vào WC trong phòng mình, ai ngờ nàng đã đi WC từ trước.

Mà mình lại giống y như kẻ ngốc không biết gì, còn cứ cố ép nàng đi WC. Cho nên nàng mới đứng trong WC soi gương, sau đó nàng liền đi ra, liền phát hiện mình đang nửa ngồi nửa đứng bên cửa WC, đang nhìn trộm nàng. Ôi, sao số mình lại không tốt như vậy chứ! Bây giờ Trần Thiên Minh muốn khóc cũng chẳng thể rơi nước mắt được.

Mình sao lại như vậy chứ, muốn nhìn lén mỹ nữ đi WC, tự mình lại tự hại chính mình? Lại bị người khác bắt được, hơn nữa không phải là một lần, lần trước là Phạm Văn Đình, lần này là Nguyễn Tử Hiên, không biết tiếp theo sẽ bị ai bắt nữa đây?

“Anh không cần giảo biện, em đi mách với chị Linh.” Nguyễn Tử Hiên nói xong liền quay người bước đi tới cửa phòng Nguyễn Tử Hiên, muốn đi ra ngoài.

“Em đừng nóng, có gì từ từ nói, hãy nghe anh giải thích cái đã.” Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên muốn đi ra cửa, vội vàng kéo Nguyễn Tử Hiên lại, kéo nàng vào, sau đó chốt cửa phòng mình lại.

Thời khắc mấu chốt như thế này, Trần Thiên Minh sẽ không để cho Nguyễn Tử Hiên rời đi, nếu việc này tới tai Trần Thiên Minh, chiếu theo tính cách nóng nảy của nàng ta, nếu biết mình dám nhìn lén bạn học của nàng, không giết mình cũng sẽ đánh cho tàn phê. Hơn nữa, căn bản mình chưa thấy Nguyễn Tử Hiên đi WC, chỉ mới xem nàng vào WC trang điểm thôi, lại muốn đi mách nhỏ Trương Lệ Linh là sao chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.