Lưu Manh Lão Sư

Chương 710: Chương 710: Ngươi xuống cho ta






"Trần Thiên Minh, ngươi xem chẳng những ngươi lưu manh mà ngay cả thủ hạ của mình cũng lưu manh." Trinh Tử mắng.

"Đây không phải gọi là lưu manh, mà là thưởng thức mỹ nhân cô có hiểu hay không? Nhưng mà nhìn cô đần như vậy chắc là không hiểu rồi." Trần Thiên Minh nói.

"Trần Thiên Minh, ngươi dùng vật gì chọc ta vậy?" Trinh Tử đột nhiên cảm giác được có vật gì đó đang chọc tới hạ thân mình. Nghĩ một lát nàng đột nhiên hét rầm lên: "Trần Thiên Minh, tên khốn nạn này, mau buông ta ra."

Ài tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo thân thể cô mềm mại như vậy, đặc biệt là tô phong, đè lên rất thoải mái, nếu như bên dưới của tôi không có phản ứng mà nói, vậy mới là không bình thường. Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Hơn nữa Trinh Tử cô không phải là cũng có một ngọn núi đang đẩy vào mặt tôi hay sao? Cái này gọi là nam nữ có qua có lại.

Trần Thiên Minh giả bộ hồ đồ nói: "Có sao? Tại sao tôi lại không có cảm giác gì vậy?"

"Ngươi xuống cho ta." Trinh Tử liều mạng giãy dụa, thoáng cái động thân phía dưới của Trần Thiên Minh vừa vặn được đẩy lên, nam nhân này khiến cho lòng nàng có điểm bối rối, đặc biệt thân thể Trần Thiên Minh rất nặng đè lên tô phong của mình, nơi đó dường như có cảm giác tê dại ngứa ngáy.

A Trần Thiên Minh cắn răng không dám rên rỉ ra tiếng. Trinh Tử này không phải muốn hại mình sao? Tô phong của nàng đẩy lấy mình cũng làm cho phía dưới của mình cảm thấy hưng phấn không thôi, hiện tại nàng còn vặn vẹo phía dưới nữa, làm cho chú em phía dưới cũng bị ma sát theo. Trời ạ tôi không muốn sống nữa. Trần Thiên Minh hưng phấn mà kêu lên.

"Trần Thiên Minh, có phải là ngươi muốn chết hay không?" Trinh Tử thấy Trần Thiên Minh không có trả lời, mà dường như hắn còn đang cử động, chẳng lẽ hắn muốn... Nghĩ tới đây khuôn mặt của Trinh Tử còn đỏ hơn trước, thụ qua huấn luyện nữ Ninja, tại phương diện nam nữ nàng còn biết nhiều hơn cả nữ nhân bình thường.

"Là tôi muốn chết!" Trần Thiên Minh nhe răng nói, hắn đã bị Trinh Tử câu dẫn "thú tính" bây giờ hắn đã hoàn toàn quên Trinh Tử đang muốn giết mình, hắn chỉ biết vừa rồi mình không cẩn thận đụng phải hạ thân của Trinh Tử khiến hắn sảng khoái muốn chết.

"Trần Thiên Minh, ngươi thả ta ra ta sẽ không giết ngươi nữa." Trinh Tử đột nhiên khẽ cắn môi, dường như nàng đã đưa ra quyết định gì đó.

Trần Thiên Minh cao hứng nói: "Thật vậy chăng? Cô nói chuyện cần phải giữ lời đó."

Trinh Tử vốn định gật đầu, thế nhưng mình bị Trần Thiên Minh đè nặng như vậy, nào còn động thân được nữa, nàng nói: "Tanói thật đó,ngươi thả ta ra đi! Ngươi đè như vậy khiến ta rất khó chịu." Hiện tại thanh âm của Trinh Tử không có lạnh băng như vừa rồi nữa, mà là mềm mại ngọt lịm, khiến cho trong lòng Trần Thiên Minh không khỏi rung động.

Thế cho nên Trần Thiên Minh liền buông Trinh Tử ra, tay hắn cũng bỏ cánh tay của nàng ra.

Trinh Tử đứng lên khỏi giường, hỏi Trần Thiên Minh: "Trần Thiên Minh vừa rồi ngươi có thoải mái không?"

"Thoải mái, phi thường thoải mái." Trần Thiên Minh hưng phấn gật đầu nói. Hắn nhất thời cao hứng cho nên không có nghe ra trong thanh âm của Trinh Tử có điểm không đúng.

"Trần Thiên Minh, ta muốn giết ngươi." Trinh Tử đột nhiên giơ đao lên chém tới, lúc này Trinh Tử đã dùng nội lực quán chú vào thanh đao mang theo sợi sợi chân khí khiến thanh đao phát sáng bao phủ lấy Trần Thiên Minh.

"Lấy đao ngự khí" Trần Thiên Minh quát to một tiếng, vội vàng bay lùi lại phía sau. Tuy tránh thoát khỏi một chiêu này của Trinh Tử, thế nhưng hắn cũng âm thầm toát mồ hôi lạnh, không thể tưởng được đao của Trinh Tử lại lợi hại như vậy, nếu như không phải khinh công của mình lợi hại, gặp phải tình huống đột nhiên tập kích này, hắn thật là trốn cũng không thoát.

Trinh Tử dường như muốn cùng Trần Thiên Minh liều mạng, nàng lại lập tức vọt tới, thanh đao trong tay hóa thành mười tám đạo hư ảnh làm cho người ta không thể nhìn ra cái nào là ảo cái nào là thật.

May mà Trần Thiên Minh võ công cao cường, hộ thân chân khí trong cơ thể hắn lập tức ngăn trở mười tám đạo đao ảnh của Trinh Tử, mà đao của Trinh Tử giống như chém vào một cái lồng khí, căn bản không có tiến thêm được nữa.

"Trinh Tử, cô có còn biết giảng đạo lý hay không vậy, không phải vừa mới nói không có giết tôi nữa sao? Bây giờ sao lại ra tay như vậy?" Trần Thiên Minh trợn mắt trắng dã liếc Trinh Tử.

"Ngươikhông biết nữ nhân không giảng đạo lý sao? Mà vừa rồi ngươi lại vũ nhục ta như vậy, nếu như ta không giết ngươi, vậy mối hận trong lòng cũng không vơi được." Nói xong nhẫn đao trong tay Trinh Tử lại bổ xuống, đao khí lại xuất hiện. Xem ra Trinh Tử muốn cùng Trần Thiên Minh liều mạng thật, mà mấy đồ đạc trong phòng cũng bị bọn họ phá hư cả.

"Trinh Tử dừng tay." Bên ngoài truyền đến một thanh âm lạnh như băng. Nghe thanh âm này so với thanh âm của Trinh Tử còn lạnh hơn, Trần Thiên Minh không cần nhìn mặt cũng biết đó là Liễu Sinh Lương Tử.

Trinh Tử ủy khuất nói: "Tiểu thư, em muốn giết hắn, hắn khi dễ em."

"Cô có thể giảng đạo lý một chút hay không, cô tự đến phòng tôi khi phụ tôi trước nha." Trần Thiên Minh cảm giác mình còn oan hơn cả Dương Nãi Vũ, hắn nhớ tới lời Trinh Tử vừa mới nói, nữ nhân không lẽ thực sự không giảng đạo lý, nếu vậy, hắn nói lời này quả thực là vô ích rồi.

"Trần Thiên Minh, ngươi là đồ lưu manh." Trinh Tử mắng.

"Trinh Tử, cô ra ngoài cho tôi." Liễu Sinh Lương Tử nghiêm mặt nói.

Trinh Tử nghe Liễu Sinh Lương Tử nói như vậy, không phục nói: "Tiểu thư hắn..."

"Tôi sẽ xử lý, cô ra ngoài đi! Cô có phải là không còn nghe lời tôi nữa hay không?" Liễu Sinh Lương Tử xoay người nhìn Trinh Tử nói.

"Không phải mà." Trinh Tử thấy Liễu Sinh Lương Tử phát hỏa, nàng vội vàng chạy ra ngoài.

Trần Thiên Minh nhìn thân thể hơi gầy gò của Liễu Sinh Lương Tử không nói gì, hắn rất muốn nhìn thấy Liễu Sinh Lương Tử, thế nhưng khi thấy nàng hắn lại không biết nói gì.

Liễu Sinh Lương Tử ngồi xuống, nói: "Trần tiên sinh, đêm qua thật cảm ơn anh đã tới cứu, ở đây tôi có một tờ ngân phiếu 500 vạn đôla mở tại ngân hàng thế giới, anh có thể cầm về Z quốc rút tiền cũng được." Nói xong vạn đưa một tờ chi phiếu ra.

"Lương Tử, em nói lời này là có ý gì? Em nghĩ rằng anh tới cứu em là vì tiền của em sao?" Trần Thiên Minh nhìn Liễu Sinh Lương Tử giận dữ nói.

"Vậy anh tới là vì cái gì?" Liễu Sinh Lương Tử cũng nhìn Trần Thiên Minh, dường như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì đó vậy.

"Vì trước kia anh nhất thời xúc động cho nên mới xúc phạm em, trong lòng anh hiện tại vẫn luôn cảm thấy có lỗi đối với em." Trần Thiên Minh xấu hổ nói.

Liễu Sinh Lương Tử mỉm cười, thế nhưng nụ cười của nàng càng thêm băng lãnh: "Trần Thiên Minh tốt lắm, không ngờ anh lại nói như vậy, tôi đây sẽ thu hồi lại số tiền này, chuyện trước kia anh xúc phạm tôi, cùng với chuyện đêm qua anh cứu tôi coi như hòa, hiện tại ai cũng không nợ ai. Tôi đã giúp các anh mua vé máy bay rồi, buổi chiều sẽ có người tiễn các anh tới phi cơ."

"Em đã mua vé máy bay rồi sao?" Trần Thiên Minh có điểm kinh ngạc nói.

"Không phải là anh nói hôm nay phải đi sao? Cho nên tôi giúp các anh lấy vé." Liễu Sinh Lương Tử nói xong, trong lòng nàng có chút mệt mỏi, thật không ngờ Trần Thiên Minh muốn tới là tới muốn đi là đi không có bận tâm tới cảm nhận của nàng.

Trần Thiên Minh nhún nhún vai nói: "Lương Tử, em hiểu lầm ý anh rồi, anh anh là anh thấy em bận rộn cho nên không muốn làm phiền em, anh trở về nhưng một đoạn thời gian nữa anh sẽ lại tới thăm em.

Qua một đoạn thời gian nữa? Trong lòng Liễu Sinh Lương Tử lặng lẽ suy ngẫm, một đoạn thời gian nữa chính mình còn ở trên cuộc đời này nữa hay không? Điểm này nàng không biết, hiện tại nàng đã tập trung toàn bộ nhân thủ lại, nghe nói Tỉnh Điền gia tộc bên kia cũng đã tập trung lực lượng, xem ra bọn chúng muốn liều mạng với bên này. Nhưng mà nghĩ tới chuyện Tỉnh Điền Đại Lang đối với chính mình cùng với phụ thân, Liễu Sinh Lương Tử lại không thể không giết chết Tỉnh Điền Đại Lang.

"Tốt lắm anh đi đi!" Liễu Sinh Lương Tử có loại ý nghĩ muốn nhào vào lòng Trần Thiên Minh mà khóc, tối hôm qua nàng chứng kiến Trần Thiên Minh xuất hiện cứu mình, cũng có loại xúc động này, mà khi Trần Thiên Minh kéo tay mình, lúc đó khiến cho trái tim đóng băng của nàng như được hòa tan ra, nam nhân làm cho nàng vừa hận vừa yêu này nếu như thật sự có khả năng giữ hắn cả đời ở Mộc Nhật quốc như lời Trinh Tử nói thì thật là tốt.

Nhưng mà Liễu Sinh Lương Tử lại nghĩ, bản thân mình từ ngày lên làm tông chủ của Liễu Sinh gia tộc đã tự biết tránh nhiệm của mình lớn cỡ nào, không thể rời bỏ gia tộc của mình. Trần Thiên Minh vĩnh biệt! Liễu Sinh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh âm thầm nói.

"Lương Tử, sau này em nên cẩn thận một chút, tên Tỉnh Điền Đại Lang kia nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu." Trần Thiên Minh lo lắng nói. Hắn không biết đấu tranh giữa Liễu Sinh gia tộc cùng Tỉnh Điền gia tộc, hắn chỉ có thể để Liễu Sinh Lương Tử tự làm việc mà thôi.

"Tôi biết rồi." Liễu Sinh Lương Tử gật đầu nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, sự tình vừa rồi sau này sẽ không phát sinh nữa." Nói xong Liễu Sinh Lương Tử đứng dậy xoay người rời đi.

"Lương Tử." Trần Thiên Minh đột nhiên gọi Liễu Sinh Lương Tử lại.

Liễu Sinh Lương Tử chỉ dừng bước cũng không quay đầu lại, nói: "Chuyện gì?"

Trần Thiên Minh cũng không thể nào biết được Liễu Sinh Lương Tử đang nghĩ gì, cho nên hắn ngượng ngùng nói: "Nếu như sau này em cần sự trợ giúp gì, vậy cứ gọi điện cho anh, cho dù có phải liều mạng anh cũng sẽ qua giúp em."

"Ừm." Liễu Sinh Lương Tử gật gật đầu đi ra, hiện tại nàng muốn khóc lớn một hồi, thế nhưng nàng biết mình không thể khóc, không thể làm ra bộ dạng yếu mềm để nam nhân chứng kiến.

Nhìn thân ảnh của Liễu Sinh Lương Tử rời đi, Trần Thiên Minh cũng có loại cảm xúc thương tâm không nói lên lời. Ài nguyên bản muốn tới an ủi nàng một chút, cho dù không có làm gì thế nhưng cứ ngồi trên giường tâm sự cũng tốt. Nhưng Liễu Sinh Lương Tử lại luôn duy trì bộ dáng lạnh băng đó khiến cho hắn không dám thân cận.

Thật ra lần này Trần Thiên Minh đã sai lầm, chỉ một câu nói "Hai ngày nữa sẽ rời đi" thế nhưng khi rơi vào trong tay Liễu Sinh Lương Tử lại khác mà Trinh Tử lại có ý khác, Trinh Tử cho rằng Trần Thiên Minh không chịu trách nhiệm, cho nên buổi sáng này nàng tìm tới Trần Thiên Minh tính sổ. Nguyên bản Trinh Tử chỉ nghĩ giáo huấn một chút mà thôi, nhưng thật không ngờ chính mình lại bị Trần Thiên Minh đè xuống. Về sau nàng thực sự bạo nộ muốn liều mạng với Trần Thiên Minh.

Mà Liễu Sinh Lương Tử sau khi xử lý xong mọi chuyện sắc trời đã sáng, vốn định tìm Trần Thiên Minh thân mật nói chuyện một chút, thế nhưng thật không ngờ Trần Thiên Minh lại sắp sửa phải đi, nàng cho rằng Trần Thiên Minh không thích mình, lần này tới cứu mình là do hắn cảm thấy áy náy muốn chuộc lỗi chuyện trước kia.

Cho nên Liễu Sinh Lương Tử rất thương tâm rời đi, chẳng qua là lưu lại một dấu chấm hỏi cho Trần Thiên Minh. Hắn sao biết được mình ở chính giữa lại làm cho mọi chuyện trở nên rối ren như vậy, nếu như biết được, hắn nhất định sẽ tới tìm Liễu Sinh Lương Tử, ôm nàng lên giường hảo hảo mà vuốt ve một phen.

Trần Thiên Minh đang buồn chán ở trong phòng, Điền Cát xuất hiện, hắn đi vào xấu hổ nói: "Trần tiên sinh, sự tình vừa rồi tôi thật lấy làm xấu hổ, Trinh Tử cô ta gần đây hay xúc động, có khả năng là do nguyên nhân liên quan tới tiểu thư, anh không nên trách cô ấy."

"Không có việc gì, không cần phải giải thích với tôi." Trần Thiên Minh gật đầu nói. Giống như những người đặc biệt bảo hộ chủ nhân, Trinh Tử dường như đã ở cùng Liễu Sinh Lương Tử một thời gian rất dài, cho nên tình cảm nhất định sẽ rất sâu đậm. Tựa như chính mình nếu như bị một nữ nhân cường bạo mà nói, bọn bọn Lâm Quốc cũng sẽ vì mình mà xuất đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.