Lôi Ma dùng song quyền của mình đánh về phía Trần Thiên Minh, nhất thời, hai luồng quyền phong hình thành luồng khí lưu như một con Nộ Long, hơn nữa còn đang phát ra công kích mãnh liệt về phía Trần Thiên Minh.
Mẹ mày, thật là không có đạo đức, nam nhân có hai nơi, ‘mặt và phía dưới’ là tuyệt đối không thể đánh, nhưng mà Lôi Ma nó lại đang đánh về phía đó. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng tức, hắn vận công lực lên, chuẩn bị đánh cho thằng ôn Lôi Ma này một trận ra trò.
Mời rồi hắn đã thử qua công lực của Lôi Ma, chính mình dùng 8 thành công lực là tuyệt đối có thể đánh cho nó kêu mẹ luôn. Bởi vậy, nếu mình mà dùng 10 thành công lực, vậy sợ là đánh sập kho hàng này mất. Thằng ôn Lôi Ma này già rồi, chẳng còn sống được bao nhiêu nên chết không tiếc, nhưng mà mình tiền đồ rộng lớn như thế, tuổi trẻ, lại còn là thanh niên ‘ba tốt’, cùng hắn đồng quy để làm cái rắm sao?
Vì thế, Trần Thiên Minh vung tay lên, vận bốn đạo chân khí toàn thân, hắn cân nhắc nên xuất ra một chút một chút oai phong, chân khí trong người hắn là vô cùng quý hiếm, cho nên vẫn chưa đánh ra, cứ giữ trong cơ thể để bảo vệ mình là được.
Mà cùng người khác giao chiến, hắn vẫn dùng Thiên Khí cùng Địa Khí, dù sao khí này không phải của mình, không cần quá lo lắng, sau lúc đánh, về nhà tu luyện lại là có, cho nên, bình thường cùng người khác giao chiến, Trần Thiên Minh đều không quên dùng hai loại này. Mà chân khí do máu Huyết Nghĩ Hoàng biến thànhm chính là chân khí công kích đứng thứ 2, còn chân khí bản thân đứng thứ 3, cũng đều không cần dùng tới.
Bởi vậy, hiện giờ trần thiên chuẩn bị dùng chân khí do Thiên Khí, Địa Khí cùng với máu Huyết Nghĩ Hoàng biến thành (chân khí do máu Huyết Nghĩ Hoàng biến thành sau này gọi là Huyết Khí.) để đối phó với Lôi Ma, Lôi Ma không phải dùng hai cỗ quyền phong đánh mình sao? Vậy thì mình dùng Thiên Khí và Địa Khí chặn cái “Nộ Long Xuất Hải”, sau đó thì dùng Huyết Khí công kích hắn.
Đấu pháp hiện giờ của Trần Thiên Minh, cũng giống như là người ta đấu tay đôi vậy, vốn mọi người đều có hai tay, nhưng đột nhiên Trần Thiên Minh lại xuất thêm một tay nữa, làm sao người khác có thể đỡ được chứ, vì thế, chỉ có thể là hắn đánh người thôi.
“Đến đi, hãy nếm thử sự lợi hại của tao!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng Thiên Khí và Địa Khí chặn đòn của Lôi Ma. “Thịch thịch” hai tiếng vang lên, bốn đạo chân khí chạm vào nhau, chân khí bắn ra đám hàng hóa bốn phía, toàn bộ những vật không may này đều bị đánh tan nát.
“Hắc hắc, trò hay vẫn còn ở đắng sau!” Trần Thiên Minh âm hiểm cười trong lòng. Bời vì chân khí của hắn cùng Lôi Ma va chạm nhau, sau đó Huyết Khí của hắn cũng đang đánh về phía Lôi Ma.
Lúc chân khí của hắn và Trần Thiên Minh giao nhau, Lôi Ma cảm thấy mình đã cố hết sức. Bởi vì hắn đã dùng đến toàn thân công lực, nói cách khác, chiêu này nếu khong thể chiếm thượng phong, vậy hắn đánh tiếp với Trần Thiên Minh là không thể thắng được.
Hiện giờ, Lôi Ma cảm thấy khi mà quyền phong của hắn giao nhau với chân khí của Trần Thiên Minh, quyền phong của hắn bị chặn lại, không thể tiến lên thêm chút nào. Hắn rất kinh ngạc, người này tuổi không lớn, làm sao công lực lại cao như vậy? Cho dù hắn có luyện võ công từ trong bụng mẹ, cũng không thể luyện đến thế này được nha?
Ngay lúc Lôi Ma còn đang phân vân, Huyết Khí của Trần Thiên Minh cũng đã đánh tới, Lôi Ma lúc này không thể làm gì, bởi ví hắn vừa mới đánh ra quyền phong đã dùng toàn bộ chân khí rồi, hơn nữa Huyết Khí của Trần Thiên Minh đến quá nhanh. “Xong rồi,” Trong lòng Lôi Ma thầm kêu thảm!
“Thịch” một tiếng, Huyết Khí của Trần Thiên Minh đã đánh vào ngực Lôi Ma, khiến hắn bị bắn thẳng về phía sau, đập vào tường thì mới ngừng lại được.
“Phốc” môt tiếng, Lôi Ma bị Huyết Khí của Trần Thiên Minh đánh dính vào tường, phun ra một ngụm máu, sắc mặt hắn hiện giờ trắng bệch, hai mắt vô thần, không còn có vẻ thần thái bay bổng như vừa rồi, hiện giờ hắn mới giống một lão gìa bình thường.
“Lôi Ma, vốn mày là một lão già, tao không muốn giết mày, nhưng mà lần trước lúc cướp thuốc phiện, mày đã giết mười mấy người canh gác, hơn nữa chúng mày còn buôn bán nhiều độc phẩm như vậy, tội đáng chết ngàn lần, đến giờ mày nạp mạng rồi!” Trần Thiên Minh giơ tay phải lên, cười âm trầm.
Ngay lúc Trần Thiên Minh giơ tay lên chuẩn bị giết Lôi Ma, Lôi Ma đột nhiên sờ vào trong ngực hắn, sau đó móc ra vật gì đó, ném thẳng về phía Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tưởng Lôi Ma ném ra cái gì, bàn tay liền chụp lấy. Không ngờ từ trong đồ vật đó tản ra rất nhiều khói, mà chúng càng lúc càng dày đặc, khiến Trần Thiên Minh không nhìn thấy Lôi Ma đâu.
Trần Thiên Minh sợ bị Lôi Ma ám toán, vì thế vội vận khí toàn thân, chỉ cần bên cạnh có công kích, hắn lập tức sẽ phản công. Nhưng mà lát sau, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này, đám khói kia mới dần tản đi, Trần Thiên Minh mới nhìn được xung quanh. “Ồ, Lôi Ma đâu?” Trần Thiên Minh có chút sửng sốt.
Hắn vội vàng đi vào trong phòng, nhưng không có người nào, trong đó chỉ có một đống đồ vật, trước kia Trần Thiên Minh đã nhìn thấy đống đồ này, chính là thuốc phiện mà lần trước hắn cướp được của đám Thiên Tinh bang, hiện giờ đã lại trở về trong tay hắn. Trần Thiên Minh không thấy Lôi Ma, hắn vội vàng chạy ra ngòai, hiện giờ khói đã tan hết, Trần Thiên Minh vội vàng vận khí nhìn ra bốn phía, nhưng mà trong kho không thấy Lôi Ma đâu. “Mẹ, Lôi Ma đi đâu rồi?” Trần Thiên Minh tức giận mắng.
Thật ra, Lôi Ma sau khi bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương, hắn nghe thấy Trần Thiên Minh muốn giết hắn, sợ quá vội vàng lấy bom khói ném ra để bảo vệ tính mạng. Bom này là do hắn tự thân chế ra, bên trong có một số thành phần hóa học, sau khi bị vỡ sẽ tỏa ra rất nhiều khói, có thể kéo dài mấy chục giây.
Mấy chục giây cũng đã đủ để hắn chạy rồi, vì thế, sau khi đám khói xuất hiện, Lôi Ma đang bị thương nặng vội vận đến tia chân khí cuối cùng, thi triển khinh công tránh thoát khỏi Trần Thiên Minh rồi rời khỏi kho hàng, hắn biết, chỉ cần mấy chục giây qua đi, Trần Thiên Minh không thấy hắn, nhất định sẽ tìm kiếm.
Bởi vậy, hắn hiện giờ không thèm lo đến đám thủ hạ cũng như là thuốc phiện nữa, bởi vì là sư đệ của Ma Vương, nhiều nhất hắc chỉ bị Ma Vương mắng hoắc là trừng phạt một chút, cũng còn khá hơn nhiều so với bị Trần Thiên Minh giết, hắn phải nhanh chóng về nơi ở của Ma Vương, sau đó để Ma Vương giúp hắn trị thương, rồi nhờ Ma Vương báo thù cho.
Không tìm thấy Lôi Ma, Trần Thiên Minh không còn các nào khác đành đi đến xem đám Lâm Quốc đánh nhau. 6 người huyenh đệ kia đã đánh xong đám thủ hạ của Thái Đông Phong, mà ba người Lâm Quốc thì đang đối chiến kịch liệt với 5 tên đệ tử Ma Môn.
Bởi vì bọn chúng nhiều người, còn Lâm Quốc thì chỉ có ba, mặc dù là như vậy, nhưng đám Lâm Quốc dùng Tam Hợp Trận lại chiếm thượng phong, đặc biệt là Lâm Quốc, hắn càng đánh càng mạnh, dường như là càng đánh càng cao hứng thì phải.
“A Quốc, các chú nhanh tay chút đi, có muốn anh đến giúp một tay hay không.” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói, mới rồi hắn cùng Lôi Ma đánh nhau đã phát ra âm thanh rất lớn, không biếy có ảnh hưởng tới xung quanh không, chẳng qua, vừa rồi đã biết xung quanh là một số kho hàng, chắc là chưa có người tới.
“Không cần, lão đại, bọn em xong nhanh thôi,” Lâm Quốc cười cười nói. “Ngạn Thanh, Tiểu Tô, lão đại đang dục chúng ta kìa, chúng ta nhanh chóng đánh bại chúng đi. Ngạn Thanh, chú đánh phía Đông, Tiểu Tô, chú đánh bên Nam, đánh đi. Lập tức dùng chiêu Hỗn Nguyên Quy Nhất, đánh bại toàn bộ bọn chúng nào.”
“Được, bọn em biết, Quốc ca,” Trương Ngạn Thanh lớn tiếng trả lời. Hiện giờ bọn họ đã dùng thế tam giác quay 5 tên đệ tử Ma Môn lại, 5 tên kia muốn thoát ra ngoài, nhưng mà đáng tiếc đều bị đám Lâm Quốc đánh lùi vào trong, hiện giờ, Lâm Quốc đã cho đám Ngạn Thanh dùng đến sát chiêu mạnh nhất, để mỗi người giết một tên, đầu tiên là giết ba ‘chú’ sau đó thì ‘giày vò’ hai tên còn lại.
Kỳ thật, nếu ngay từ đầu đám Lâm Quốc đã dùng đến sát chiêu, thì lúc đó không thể đối phó được với đám Ma Môn này, bời vì công lực của bọn chúng không kém, nhưng mà may là đám Lâm Quốc dùng Tam Hợp Trận vây lại, sau đó đánh tiêu hao với địch, thế nên hiện giờ đám Ma Môn bị tiêu hao rất nhiều thể lực, dường như đã sắp kiệt sức.
“Hỗn Nguyên Quy Nhất,” Lâm Quốc đột nhiên hét lớn, đồng thời, cả ba đều thi triển chiêu “Hỗn Nguyên Quy Nhất này, lấy chưởng hóa đao, hướng tên Ma Môn gần nhất mà chém. Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô cũng đồng dạng như vậy, nhất thời liền xuất hiện ba đạo chưởng phong. “Ba ba ba” ba tiếng, ba tên đệ tử Ma Môn đã bị đám Lâm Quốc đánh trúng, ba tên này lập tức gục luôn.
Đám Lâm Quốc thấy 5 tên Ma Môn đã có 3 ‘đi ngủ’, vì thế càng không khách khí gì, Lâm Quốc lại thi triển sát chiêu với một tên khác, mà Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô hướng tên cuối cùng mà xuất chiêu. Chỉ lát sau, đám Lâm Quốc đã giải quyết xong hòan toàn đám rác thải.
“6 người mau vào phòng đem đám thuốc phiện ra đây,” Trần Thiên Minh chỉ vào phòng nói, kỳ thật lúc chưa tới mọi người đã xem qua bản đồ do Lâm Quốc cấp rồi, vì thế đều rất rõ ràng hoàn cảnh bên trong. “A Quốc cùng Ngạn Thanh, các chú kiểm tra xem đám người ngã dưới đất đã chết hết chưa, không nên lưu lại người sống, Tiểu Tô thì gọi điện cho xe chạy đến kho hàng.” Trần Thiên Minh nhớ lời Chung Hướng Lượng nói, những người này đều là kẻ không việc ác nào không làm, để lại xa hội cũng chỉ làm hại người thôi, vì thế, hắn không chút nương tay.
Dưới sự sai bảo của Trần Thiên Minh, mấy huynh đệ vội vàng bê thuốc phiên ra ngoài, sau đó Trương Ngạn Thanh chạy lên xe, lấy xuống một can dầu, đổ toàn bộ lên trên đám thuốc phiện.
“Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu được, để Lôi Ma chạy thoát, không biết bọn chúng khi nào sẽ quay lại đây?” Trần Thiên Minh nói xong, liền kêu mọi người lên xe, sau đó hắn móc ra bật lửa, đốt đám thuốc phiện đi. Bởi vì thuốc phiện đều bị đổ dầu lên, vì thế chỉ chút lửa mà đã cháy phừng phừng.
Thấy thuốc phiện đã bị thiêu, Trần Thiên Minh liền lên xe, sau đó nhanh chóng lái đi, thuốc phiện đã bị đốt thành như vậy, cho dù giờ có cứu hỏa cũng không dùng được nữa.
Trần Thiên Minh lên xe liền gọi điện thoại cho báo tin cho Chung Hướng Lượng.
“Sư huynh, đám thuốc phiện này đã bị đốt.” Trần Thiên Minh nói.
“Thật tốt quá, như vậy thì anh an tâm rồi.” Chung Hướng Lượng nghe thấy tin tức của Trần Thiên Minh, hắn cao hứng nói.
“Chẳng qua, để Lôi Ma chạy thoát được, em chỉ đánh hắn thành trọng thương, nhưng không ngờ hắn ném bom khói ra ngăn cản tầm mắt em, sau đó thì chạy mất.” Trần Thiên Minh tiếc hận nói.
“Chạy trốn thì thôi, hắn cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt quan trọng là thuốc phiện, mà hiện giờ đã bị đốt, đây chính là đã hoàn thành xuất sắc nhiêm vụ, anh sẽ thưởng công cho mọi người.” Chung Hướng Lượng nói.