Sáng hôm nay, Trần Thiên Minh bị mẹ nắm đầu lôi từ giường dậy, sau đó bảo hắn dẫn chi Yến trở về ăn cơm. Bởi vì hôm nay mẹ đột nhiên cao hứng, nên mua rất nhiều đồ ăn, mẹ còn nói, phải đưa chị Yến về nhà ăn cơm bằng bất cứ mọi giá, nếu chị Yến không tới, Trần Thiên Minh hắn cũng không được ăn cơm.
Trần Thiên Minh nhìn thấy mẹ mua rất nhiều đồ ăn về, nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ : “Ôi, thằng khốn nào nói thời này trọng nam khinh nữ vậy, mẹ kiếp, không đúng với thực tế một tí nào!”
Trần Thiên Minh lái xe đến bệnh viện nhân dân số ba, vừa rồi hắn gọi điện cho chị Yến, chị Yến nói vẫn còn đang trong ca trực, một hồi nữa sẽ tự về. Trần Thiên Minh nghe xong, vội vàng nói sẽ đưa nàng về. Nếu như để mẹ biết hắn không đi đón chị Yến, chắc chắn cái lỗ tai sẽ chịu tội.
“Chị!” Trần Thiên Minh vào phòng trực của bác sĩ, nhìn thấy nàng đang xem sổ bệnh, vì thế hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh.
“Thiên Minh? Em đến rồi “ Lý Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Thiên Minh đứng trước mặt, cao hứng cười nói. Nhưng đột nhiên nàng nhớ lại chuyện đêm đó, khuôn mặt xinh xắn chợt đỏ lên.
“Ừ, em đến để gặp chị” Trần Thiên Minh bị nụ cười diễm lệ của Lý Yến làm cho giật mình, làm cho mê đắm.
“Đồ quỷ, toàn dùng lời ngon tiếng ngọt, trong miệng như có dính đường vậy, chắc chắn mấy em gái nhỏ khác sẽ bị em lừa mất!” Lý Yến liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, mặc dù nói là nói vậy, nhưng nàng cũng rất vui.
“Chị Yến, sao chị lại nói em như vậy, em là thật tâm đến gặp chị mà … em … em “ Trần Thiên Minh xoay người nhìn bốn phía, không thấy bóng người, cúi thấp xuống lỗ tai của Lý Yến nói nhỏ : “Em còn muốn tối nay chị giúp em” Nói xong liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng.
“Hư quá, em càng ngày càng hư, em còn như vậy, chị sẽ không để ý đến em nữa” Lý Yến cũng vội vàng nhìn quanh, không thấy người nào nên mới yên lòng.
Nàng càng nghĩ càng thẹn thùng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, nhưng lại thấy ánh mắt hả hê của hắn, thẹn quá hóa giận, nàng véo cho hắn một cái.
“Ây da, đau quá mẹ ơi!” Trần Thiên Minh thấy Lý Yến hình như có vẻ tức giận, vội vàng kêu lớn.
“Hừ, có gọi thì dì cũng không giúp em đâu!” Lý Yến thấy Trần Thiên Minh làm bộ đau đớn, vội vàng buông tay ra, trong lòng cũng thấy đau, muốn hỏi Trần Thiên Minh có sao không? Nhưng nàng lại nhớ đến những lời giễu cợt khi nãy của hắn, sao hắn dám đem những chuyện buổi tối hôm đó ra mà nói ở chỗ này … thiệt là …
“Đúng rồi, chị ơi …” Trần Thiên Minh nghe Lý Yến nhắc đến mẹ, chợt nhớ ra nhiệm vụ được giao “ Mẹ của em nói là khi nào chị hết ca trực thì mời chị về dùng cơm, hôm nay mẹ mua rất nhiều đồ ăn, còn dặn nhất định phải mời chị trở về dùng cơm chung”
“Chuyệ này …” Lý Yến vừa nói vừa nhìn đồng hồ :”Được, nhưng chị còn nửa giờ mới hết ca trực, em cứ về nhà trước đi, chị sẽ về sau”
“Em về trước? Trời, khi nãy mẹ nói, nếu em không mang chị về, mẹ sẽ không cho em vào nhà. Dù sao thì cũng chỉ có nửa giờ, em sẽ chờ chị ở đây” Trần Thiên Minh nói xong cầm lấy một cuốn tạp chí rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Yến.
“Thiên Minh, chị … chị muốn đi WC “ Lý Yến đứng dậy, ngượng ngùng nói.
“Chị muốn đi wc? Được, để em dẫn chị đi” Trần Thiên Minh cao hứng nói, không biết trong wc có cánh cửa nào giống cái cửa toilet nhà mình không, có một cái lỗ nhỏ?
“Ai … ai cho em đi theo … “ Lý Yến nghiêm mặt nói.
“Vậy chị nói với em làm gì?”
“Chị muốn nhờ em ở đây coi giùm một chút, vốn còn có hai bác sĩ khác, nhưng một người thì đang nghỉ phép, người kia thì không đến” Lý Yến nói.
“Ồ, em biết rồi” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Em giúp chị một chút, nếu có người bệnh đến, kêu người ta chờ một chút, biết không?”
Lý Yến nói với Trần Thiên Minh.
“Biết rồi, em đâu phải kẻ ngu, nếu như không phải trường hợp khẩn cấp, em sẽ kêu đợi chị trở lại” Trần Thiên Minh cười nói.
“Chị đi đây” Lý Yến vừa nói vừa kéo ngăn tủ nhỏ lấy một bọc khăn giấy, rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh thấy Lý Yến đã đi nên cầm quyển tạp chí lên xem.
“Bác sĩ “ Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu.
“Chuyện gì?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, hai vú trước ngực cứ rung rinh lên.
“Tôi … tôi …. “ Cô gái xinh đẹp xoay xoay tay, bước vào, ấp a ấp úng không nói được lời nào.
“Có chuyện gì cứ nói, sợ cái gì?” Trần Thiên Minh ôn nhu mỉm cười, đối với một cô gái xinh đẹp thì mới được ưu đãi như vậy, còn là nam hả, kệ mẹ mày.
“Là thế này, bác sĩ, hai ngày nay ngực của tôi hơi đau, có khi cảm thấy nhức” Cô gái xinh đẹp nghe Trần Thiên Minh nói vậy, cũng không phải sợ hay ngượng ngùng nữa.
“Ngực cảm thấy đau?” Trần Thiên Minh nghe cô gái nói vậy, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.
“Đúng vậy” Cô gái gật đầu.
“Cô xem, bộ ngực của cô lớn như vậy, hỏi sao không đau” Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực khổng lồ của cô gái … không biết bác sĩ xem bệnh, lúc kiểm tra có cởi đồ bệnh nhân ra hay không?
“Không, không phải, bác sĩ, tôi … tôi trước kia đã lớn như vậy, nhưng không có bị đau” Cô gái nghe Trần Thiên Minh nói vậy, bất chấp thẹn thùng, vội vàng giải thích.
“Trước kia cũng lớn thế này??” Trần Thiên Minh cứ nhìn chăm chú vào hai quả núi lửa ấy, đột nhiên thấy cô gái nhìn hắn, vội vàng quay đầu đi.
“Dạ”
Khi Trần Thiên Minh vừa muốn nói hắn không phải là bác sĩ, đột nhiên phát hiện ra dụng cụ đo nhịp tim của Lý Yến để lại, linh cơ vừa động, vội vàng quay lại nói : “Cô cởi quần áo ra, để tôi xem một chút”
“Cái gì? Phải cởi quần áo ra?” Cô gái xinh đẹp hoảng sợ nhỏ giọng nói.
“Cô sợ cái gì? Tôi là bác sĩ, tôi thấy những thứ này còn nhiều hơn cô nữa, thế mà cô lại sợ như vậy, thôi, khỏi cởi cũng được, để tôi kiểm tra một chút “Trần Thiên Minh nói xong, đeo hai cái ống nghe vào lỗ tai, cầm ống nghe lên.
“Được … được … “ Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, nghe nói dạo này bác sĩ phụ khoa cũng có nam, chuyện này chắc không sao đâu.
“Cô nằm lên giường đi” Trần Thiên Minh chỉ vào một cái giường nhỏ.
“Dạ” Cô gái gật đầu, đi đến bên cạnh cái giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Trần Thiên Minh đang trong cơn kích động đem ống nghe chậm rãi hướng xuống bộ ngực của cô gái tìm kiếm.