Lưu Manh Lão Sư

Chương 686: Chương 686: Quần bơi tứ giác






"Tốt lắm, hiện tại tôi bắt đầu hô." Tiểu Châu đắc ý nói. Nàng vụng trộm liếc nhìn sang Ngô Thanh một cái, ánh mắt ngầm ra hiệu cho Ngô Thanh biết khi nào thì xuất phát. Ý của nàng là khi hô tới "Ba" sẽ hô rất chậm để Trần Thiên Minh lao ra làm trái quy định. Tiếp đó lần thứ hai nàng sẽ hô tiếng "Ba" nhanh hơn như vậy Ngô Thanh có thể xuất phát trước Trần Thiên Minh.

Thế cho nên Tiểu Châu liên tiếp nháy mắt hai lần với Ngô Thanh, ám chỉ rằng lần thứ hai mới là thật. Nhưng Ngô Thanh làm sao biết trong cái nháy mắt đó có ý nghĩa gì, hắn còn tưởng Tiểu Châu đang liếc mắt đưa tình a! Ta kháo, Tiểu Châu, cô có muốn tán tỉnh cũng nên để sau chứ, bây giờ đang là chỗ đông người, khiến người ta thẹn thùng quá!

"Cô hô đi thôi!" Trần Thiên Minh thấy bộ dáng đắc ý của Tiểu Châu, dường như nàng đang cố ý muốn Ngô Thanh đoạt chức quán quân vậy.

Tiểu Châu cười lớn một tiếng sau đó nói: "Hiện tại tôi sẽ hô ba tiếng, các anh chuẩn bị nhé!" Nói xong Tiểu Châu lại nháy hai con mắt với Ngô Thanh, khiến hắn cảm thấy toàn thân lạnh run.

Dù sao Trần Thiên Minh cũng cảm thấy không sao, để cho Ngô Thanh thua tâm phục khẩu phục cho nên hắn muốn xuất phát chậm hơn Ngô Thanh một chút.

"Một, hai." Tiểu Châu hô rất có tiết tấu, khoảng cách giữa hai lần hô rất vừa thế cho nên Ngô Thanh cũng nghĩ ra thời gian đại khái mà Tiểu Châu hô "Ba".

Bởi vậy khi Ngô Thanh nghĩ là Tiểu Châu hô "Ba" đồng thời hắn sẽ lập tức phi lên, phải nhanh hơn một chút với Trần Thiên Minh thì mới có thể nắm chắc cơ hội thắng.

Kkhi Ngô Thanh nghĩ một tiếng "Ba" vang lên, hắn liền phi lên, nhưng thật không ngờ Tiểu Châu còn chưa có hô.

"Oa, thầy Ngô Thanh gian lận." Sở Vân không hổ là uỷ viên thể dục, hắn lập tức phát hiện ra có gian lận.

"Ngô Thanh, anh trở lại cho em." Tiểu Châu thấy Ngô Thanh còn chưa đợi mình hô tới "Ba" đã bơi lên trước, nàng tức giận dậm chân bình bịch, vì sao không phải là Trần Thiên Minh gian lận bơi lên trước a? Vẻ mặt của Tiểu Châu rất uể oải nghĩ.

Nghe mọi người ồn ào như vậy, Ngô Thanh lập tức dừng lại. Sau khi trở về hắn nén giận nói với Tiểu Châu: "Cô hô nhanh lên một chút, không cần phải chậm như vậy chứ."

"Em biết rồi." Tiểu Châu xấu hổ nói. Lần này nàng chuẩn bị hô "Ba" nhanh một chút, từ "Hai" còn chưa dứt sẽ hô tiếng "Ba" để cho Ngô Thanh lập tức xuất phát.

"Thầy Trần, cố lên." Học sinh ở xung quanh đều cổ vũ cho thầy giáo chủ nhiệm của mình.

"Mọi người không cần phải hô to như vậy, miễn cho ảnh hưởng tới không khí của cuộc thi." Tiểu Châu trừng mắt liếc nhìn đám học sinh, sau đó lớn tiếng hô "Một hai ba", tiếng "Ba" vang lên thật nhanh khiến Ngô Thanh còn chưa kịp phản ứng, hắn liền nán lại một lúc.

Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đần thối đứng đó, cho nên có hảo tâm nhắc nhở: "Ngô Thanh, Tiểu Châu đã hô ba rồi sao anh còn chưa bơi vậy?"

"A? Đã hô ba rồi sao?" Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng bơi lên trước, hắn cũng không thể để Trần Thiên Minh xuất phát trước mình.

"Thầy Trần cố lên." Các học sinh thấy Trần Thiên Minh vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cho nên rất gấp đều hô to.

Trần Thiên Minh cười cười nói: "Đừng nóng vội, trước tiên để người ta cao hứng một chút, một hồi nữa thầy mới xuất phát." Nói xong Trần Thiên Minh liền bơi đi. Trần Thiên Minh thấy đây là một trận đấu bình thường, cho nên hắn không cần dùng nội lực, thế nhưng chỉ bằng khí lực hai tay tốc độ đã hết sức kinh người, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp Ngô Thanh.

"Ngô Thanh cố lên." Tiểu Châu chính vì người yêu mà điên cuồng cổ vũ. Nhìn Trần Thiên Minh xuất phát sau thế nhưng người ta đã vượt qua Ngô Thanh rồi.

Nhìn Trần Thiên Minh đã vượt qua chính mình đang bơi vòng về, Ngô Thanh gấp gáp liều mạng dùng cả hai tay hai chân muốn đuổi theoTrần Thiên Minh. Nhưng nguyên bản hắn không thường xuyên tập thể dục, hiện tại lại gấp gáp bơi cho nên cũng không nhanh được. "Ôi tôi bị chuột rút!" Ngô Thanh lớn tiếng kêu.

"Không thể nào, Ngô Thanh thật sự bị chuột rút a?" Tuy Trần Thiên Minh liều mạng bơi về phía trước, thế nhưng khi nghe được tiếng kêu to của Ngô Thanh ở phía sau, hắn liền ngừng lại muốn quay lại cứu người.

"Thầy, thầy đừng tin kế hoãn binh của người ta, mau bơi về đích đi thôi, thầy Ngô Thanh bị chuột rút đã có bọn em!" Sở Vân cùng vài nam sinh nghe Ngô Thanh kêu to như vậy, bọn họ có điểm không tin.

Trần Thiên Minh thầm nghĩ, cũng đúng, Ngô Thanh có thể là gạt người, không thể tin được! Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh liều mạng bơi về phía trước.

Thật ra Ngô Thanh thật sự bị chuột rút, bất quá chân trái cũng chỉ tê tê một chút mà thôi, hiện tại hắn đang dùng thế "Kim Kê Độc Lập" đứng ở trong nước kêu người tới cứu. Trái lại chính mình không thể thắng được Trần Thiên Minh, cho nên muốn tìm cơ hội này không thi đấu nữa.

Ngô Thanh thấy tất cả mọi người đều không để ý tới mình, cho nên hắn dứt khoát chìm xuống, đồng thời hô lê: "Ôi tôi không được rồi." Ngô Thanh vừa nói vừa vừa lặn xuống.

"Ngô Thanh, em tới đây." Các nam sinh đang định bơi đi cứu Ngô Thanh, Tiểu Châu đã như mũi tên rời cung hướng tới phía Ngô Thanh bơi đi.

Ngô Thanh chẳng qua là không có gì đáng ngại, thế nhưng để giả vờ bản thân bị chuột rút, cho nên hắn liền hít một hơi rồi trầm xuống.

"Ngô Thanh." Tiểu Châu đã bơi tới bên người Ngô Thanh, sau đó bế bổng hắn lên như ôm một tiểu hài tử.

Ngô Thanh giả bộ bất tỉnh ngã vào lồng ngực của Tiểu Châu, điều này càng làm cho cô ta sốt ruột. Tiểu Châu một tay ôm Ngô Thanh một tay quạt nước, cảnh tượng trông rất giống hành động anh hùng trượng nghĩa.

"Lợi hại, anh hùng cứu mỹ nhân a." Trong ban nam sinh, Diêu Tiểu Hoa kích động nói. Hiện tại hình tượng của Tiểu Châu đã chói lọi trong lòng đám nam sinh, hành động của Tiểu Châu có thể nói là một số nam sinh cũng không làm được.

"Tao kháo, là mỹ nữ cứu anh hùng mới phải chứ?" Tôn Úy Đình thoáng cái gõ lên đầu Diêu Tiểu Hoa rồi chỉnh lý: "Mày không thấy Tiểu Châu lão sư là nữ sao? Bất quá hiện tại tao cũng có chút ảo giác dường như Tiểu Châu lão sư là nam còn Ngô Thanh lão sư là nữ a." Vẻ mặt của Tôn Úy Đình rất mờ mịt nói, thế nào lại như vậy cho được? Chẳng lẽ Tiểu Châu lão sư là nam, Ngô Thanh lão sư là nữ, vậy bọn họ đi giải phẫu biến đổi giới tính hay sao?

Tiểu Châu đặt Ngô Thanh ở trên bờ, mọi người cũng chạy tới nhìn Ngô Thanh giả bộ bất tỉnh, Trần Thiên Minh nhìn mí mắt của Ngô Thanh hơi nháy nháy, trong lòng hắn liền bừng tỉnh đại ngộ. Mịa, nguyên lai Ngô Thanh giả bộ bị chuột rút để không phải thi đấu nữa. "Có mỹ nữ nào biết hô hấp nhân tạo không? Nói ra để tới hô hấp nhân tạo cứu Ngô Thanh lão sư." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.

Ngô Thanh sau khi nghe được lời này vô cùng kích động, nếu như không phải nói Trần Thiên Minh là nam nhân, hắn thực sự muốn đứng dậy ôm lấy Trần Thiên Minh hung hăng mà đè xuống. Biết hắn giả vờ, cũng biết hắn thích mỹ nhân cho nên Thiên Minh an bài mỹ nhân tới hô hấp nhân tạo cho hắn. Thiên Minh, nếu như Hân Di giúp tôi hô hấp nhân tạo, sau khi trở về tôi nhất định sẽ mời cậu ăn cơm. Trong lòng Ngô Thanh hưng phấn mà kêu lên.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, đám học sinh mỹ nữ kia vội vàng lắc đầu, tất nhiên Lý Hân Di mới học bơi cũng không biết cách hô hấp nhân tạo. Cuối cùng chỉ có Tiểu Châu lớn tiếng nói: "Bản mỹ nữ biết hô hấp nhân tạo!" Mọi người nghe thấy Tiểu Châu nói như vậy hoàn toàn bị dọa cho phát ói.

"Thầy, Diêu Tiểu Hoa lớp ta bình thường cũng chỉ thích nam nhân, để hắn hô hấp nhân tạo đi thầy." Sở Vân hướng tới Trần Thiên Minh mà báo cáo.

"Diêu Tiểu Hoa?" Trong đầu của Trần Thiên Minh lập tức hiện lên hình ảnh nam học sinh có thân thể nhỏ gầy, hắn thích nam nhân sao? Hắn là đồng tính? Trần Thiên Minh kỳ quái nghĩ.

"Không muốn, tôi không thích hắn, hắn trông không đẹp trai tý nào cả." Diệu Tiểu Hoa ủy khuất nói. Dường như có người muốn bắt ép hắn vậy.

Tôn Úy Đình ở bên cạnh cảnh cáo nói: "Diệu Tiểu Hoa, mày nên nghe lời, nhân mạng là quan trọng, mày không cứu thì còn ai cứu? Một hồi nữa thầy Trần mà chỉ ra một người trong số nam sinh chúng ta mà nói, vậy chúng ta thảm rồi."

"Vậy được rồi!" Diêu Tiểu Hoa cúi đầu bước lên một bước.

Ngô Thanh vừa nghe thấy câu ở đây chỉ có Tiểu Châu cùng một tên nam sinh giúp mình hô hấp nhân tạo, trời ạ, mộng đẹp của mình đã bị tan vỡ rồi sao.

Tiểu Châu lập tức đẩy Diêu Tiểu Hoa ra, nói: "Tôi là giáo viên thể dục cho nên kỹ năng hô hấp nhân tạo chuyên nghiệp hơn." Nói xong Tiểu Châu liền ngồi xổm xuống dùng cái miệng rộng hướng tới cái miệng nhỏ của Ngô Thanh.

"Oa lại một màn sửu nữ cứu cẩu hùng a!" Trong đám người không biết có đứa học sinh nào nói ra một câu.

Lúc này đã biết mình không thể giả bộ được nữa, Ngô Thanh lập tức mở to mắt vừa phát hiện cái miệng rộng của Tiểu Châu đang cách mặt mình một khoảng ngắn, hắn lập tức lấy tay che miệng mình lại rồi nói: "Tiểu Châu, cô làm gì vậy?"

"A, Ngô Thanh lão sư đã tình rồi kìa." Đám học sinh đều kêu lên một tiếng.

"A cái quần bơi tứ giác của Ngô Thanh lão sư bị lộ ra rồi kìa." Tôn Úy Đình chỉ vào cái quần bơi của Ngô Thanh lớn tiếng nói.

Trần Thiên Minh đám người vừa rồi chỉ muốn cứu Ngô Thanh, cũng không để ý tới chỗ khác thường trên quần bơi của hắn, hiện tại Tôn Úy Đình nói như vậy khiến Trần Thiên Minh mới phát hiện ra Ngô Thanh mặc hai cái quần. Vừa rồi cái quần tứ giác kia khả năng không nỡ cởi ra, cho nên hắn liền mặc trùm cái quần mà Tiểu Châu mua cho, lúc này mọi người liền chứng kiến cả hai cái quần bơi cùng với cái quần tứ giác lồng lên nhau.

"Ngô Thanh, anh vì sao lại không cởi cái quần bên trong ra, mà lại mặc cả hai cái quần thế?" Tiểu Châu hổn hển mắng Ngô Thanh, làm như hiện tại chính cô ta mất mặt chứ không phải Ngô Thanh mất mặt vậy.

"Cô cô mua cho tôi cái quần bơi quá lớn, tôi mặc hơi lỏng. Tôi sợ khi bơi nó tuột ra, cho nên mặc lồng hai cái vào." Ngô Thanh ngượng ngùng giải thích.

Tiểu Châu ngạc nhiên nói: "Gì? Đây là cỡ nhỏ nhất rồi mà anh còn cảm thấy lỏng sao?"

Ngô Thanh bị Tiểu Châu vạch trần khiến khuôn mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống không nói được gì. "Ha ha" đám nam sinh ở bên cạnh đều cười lớn.

Trần Thiên Minh cũng biết Ngô Thanh người ta tại sao phải mặc cả hai cái quần như vậy, bởi vì cỡ người của Ngô Thanh quá nhỏ, cho nên mới phải mặc cái quần tứ giác đó, bởi vì bên ngoài làm gì có bán quần chíp nào cỡ nhỏ như vậy, nếu như không mặc đè lên như vậy rất có thể sẽ tuột xuống a.

Trần Thiên Minh thấy tất cả mọi người đều đứng đó, hắn liền lớn tiếng nói: "Mọi người cũng đã bơi lâu rồi, hiện tại tôi tuyên bố chấm dứt. Mọi người lập tức trở lại lều của mình thay quần áo, sau đó đem tất cả đồ ăn lấy ra chuẩn bị nấu cơm xem ai làm tốt nhất. Lúc này không được lấy đồ ăn nấu sẵn ra, nhất định phải tự mình làm lấy mới có thể cảm nhận được điều thú vị mà lần dã ngoại này mang lại."

Lần này nấu cơm dã ngoại này, Trần Thiên Minh đã nói với đám học sinh không thể chỉ cầm mỗi lương khô với đồ ăn sẵn đi, đó chính là muốn mọi người rèn luyện khả năng nấu nướng, thích ứng cho từng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.