Lưu Manh Lão Sư

Chương 502: Chương 502: Sự gặp mặt trùng hợp.






“Tiểu sư thúc, anh bỏ tay ra đi, anh, anh làm vậy để người ta nhìn thấy thì không hay đâu.” Ngả Tiểu Ny theo quán tính đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhưng hiện giờ bốn bề đều một là một màu đen như mực, hơn nữa để người của ba môn phái không bị quấy rầy thì người của những môn phái khác đều phải dựng trại ở phía xa trong rừng cây, nên chỗ này chẳng có ai cả.

“Bây giờ thì làm gì có ai chứ, em đừng sợ, không có ai nhìn thấy chúng ta đâu.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Nhưng chúng ta như vậy không hay đâu, anh bỏ tay ra đi.” Ngả Tiểu Ny làm bộ rút tay mình ra, nhưng Trần Thiên Minh đã nắm rất chặt, làm sao mà bỏ tay ra được chứ. Hơn nữa Ngả Tiểu Ny cũng không thật sự muốn rút tay mình ra, dù sao thì nàng cũng muốn giả bộ rụt rè một chút.

“Anh không bỏ, trừ phi em nói em thích anh.” Trần Thiên Minh bóp bóp vào bàn tay mịn màng của Ngả Tiểu Ny, nhỏ nhắn, trắng ngần, sờ vào cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Tiểu sư thúc, anh muốn nói gì với em thì nói luôn đi.” Ngả Tiểu Ny thẹn thùng nói. Giờ đây nàng cũng không rút tay lại nữa, cứ để mặc cho Trần Thiên Minh tự do sờ bóp.

“Tiểu Ny, tay em mịn quá!” Trần Thiên Minh khen ngợi nói.

“Anh, anh ...” Tiểu Ny không ngờ là Trần Thiên Minh lại nói ra những lời như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vô cùng e thẹn.

“Tiểu Ny, nửa năm trở lại đây anh luôn nhớ tới em.” Trần Thiên Minh dịu dàng nói.

“Em không tin.” Ngả Tiểu Ny nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói vậy.

“Thật đó, không phải anh đã bảo Lý Quân đem một cái lắc tay đến cho em rồi sao? Điều đó nói lên rằng, nếu anh không nhớ em thì sao anh có thể tặng đồ cho em được?” Trần Thiên Minh dùng bàn tay còn lại của mình vỗ vỗ vào ngực vài cái, dù gì thì mình cũng đã vận nội lực rồi, có vỗ mạnh nữa thì cũng không làm thương đến mình được.

Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh vỗ bùm bụp vào ngực mình như vậy thì nàng cảm thấy xót xa vô cùng: “Tiểu sư thúc, em tin, anh không cần phải dùng sức như vậy, nếu anh tự làm tổn thương mình thì việc đấu võ ngày mai phải làm sao đây?”

Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, cố tình làm bộ không thèm để ý gì: “Ài, nếu lấy đấu võ ra mà so với em, thì em quan trọng hơn nó rất nhiều lần.”

“Em thực quan trọng đến vậy sao?” Ngả Tiểu Ny thấp giọng hỏi.

Bình thường nàng rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt là hạng người mồm mép, chuyên đi dỗ dành phụ nữ này như Trần Thiên Minh,. Vì thế nên khi nghe Trần Thiên Minh nói mình quan trọng hơn cả đấu võ thì như sung sướng vô cùng. Trong mắt nàng, lần tụ hội của Tam Môn lần này rất rất quan trọng, cho dù có mất mạng thì cũng phải giành chiến thắng, nhưng Trần Thiên Minh lại nói vậy làm cho nàng phải cảm động.

“Tất nhiên, trong lòng anh thì em vô cùng quan trọng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay ra kéo một cái, kéo Ngả Tiểu Ny đến trước mặt mình, sau đó hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, thân thể ngọc ngà thơm mát đã bị hắn ôm gọn trong tay. Hiện giờ, Ngả Tiểu Ny quay lưng về phía Trần Thiên Minh, thân thể nàng dính liền vào người hắn.

“Tiểu, tiểu sư thúc, anh bỏ em ra.” Ngả Tiểu Ny vừa lo vừa ngại, nàng cảm thấy việc Trần Thiên Minh nắm chặt tay mình như thế đã là chuyện bất bình thường rồi, vậy mà giờ đây lại ôm nàng vào lòng thì nàng biết làm thế nào cho phải đây?

“Tiểu Ny, anh thực sự là rất nhớ em đó.” Vừa dứt lời, Trần Thiên Minh liền ôm chặt Ngả Tiểu Ny, tựa như sợ nàng chạy mất vậy.

“Tiểu sư thúc, anh đừng như vậy, như vậy là không tốt đâu.” Ngả Tiểu Ny bất lực nói. Một mùi thân thể của đàn ông từ người của Trần Thiên Minh phát ra làm cho nàng cảm thấy tim mình đập ngày một dộn dịp hơn, nhưng làm nàng bối rối hơn đó là, bản thân mình dường như cũng rất thích cảm giác này thì phải.

“Anh thích em, có gì là không tốt cơ chứ?” Trần Thiên Minh chậm rãi nói. Thân hình mềm mại của Ngả Tiểu Ny làm cho hắn có cảm giác hưng phấn, hắn rất rất muốn đưa tay vào trong lồng ngực của Ngả Tiểu Ny vuốt ve nó, nhưng lại nghĩ Ngả Tiểu Ny không giống với những cô gái khác, nếu làm nàng sợ hãi thì về sau có lẽ sẽ không dám gặp riêng mình như thế này nữa, nên Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng.

“Nhưng em....” Ngả Tiểu Ny bỗng dừng lại rồi thở dài một hơi.

“Nhưng gì thế, Tiểu Ny, em có thể nói cho anh biết được không?” Trần Thiên Minh nhận thấy sự do dự trong câu nói của Ngả Tiểu Ny thì không khỏi hỏi lại.

Ngả Tiểu Ny lo lắng nói: “Tiểu sư thúc, giữa chúng ta là không thể được, anh là sư thúc của em, chúng ta không phải là bằng vai phải lứa với nhau, hơn nữa em đã thề độc ở trước mặt sư phụ rồi, em phải ở bên sư phụ. Em, em không thể...” Ngả Tiểu Ny hoang mang lắc đầu.

Hiện giờ trong lòng nàng cũng vô cùng mâu thuẫn, không phải nàng không thích Trần Thiên Minh mà là không thể thích Trần Thiên Minh được. Thứ nhất là sư phụ không thích Trần Thiên Minh, không những thế còn cảnh cáo nàng hết lần này đến lần khác là không được ở bên Trần Thiên Minh; Còn quan hệ giữa hai người bọn họ, lại còn chuyện mình đã hứa suốt đời ở bên sư phụ nữa, tất cả những điều này đều nói lên rằng, nàng không thể đến với Trần Thiên Minh.

“Tiểu Ny, sao em lại dại dột thế chứ? Cả đời em đều ở trên núi như vậy sao?” Nghe thấy Ngả Tiểu Ny nói vậy, Trần Thiên Minh rất đau lòng. Ngả Tiểu Ny thuộc vào tuýp người đã nói được thì sẽ làm được, không phải là người biết nói đùa, nếu nàng đã nói như thế thì chắc chắn sẽ làm thế, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

“Tiểu sư thúc, sư phụ nuôi dưỡng em khôn lớn, em phải đền đáp công ơn, ít nhất thì vào những năm tháng mà sư phụ còn trên cõi đời này, em phải ở bên người.” Ngả Tiểu Ny nói.

“Những năm tháng còn lại trên cõi đời này?” Trần Thiên Minh ngẩn người, Tượng Trí Tĩnh hiện giờ mới trên dưới bốn mươi tuổi, hơn nữa bà ta còn là người luyện võ, nếu không có gì bất trắc, thì nhất định là có thể sống thêm bốn mươi, năm mươi năm nữa, đến lúc đó thì Tiểu Ny cũng thành một bà già rồi.

“Ừm, tiểu sư thúc, em không thể ở bên anh được.” Ngả Tiểu Ny nhớ đến tình thương yêu của sư phụ đối với mình, thì nàng lại càng kiên định ý niệm của bản thân.

“Ài, Tiểu Ny, đến lúc đó hẵng tính, chúng ta hãy trân trọng thời điểm tốt đẹp của hôm nay đi.” Trần Thiên Minh không muốn nói những chuyện về sau, nếu tiếp tục nói thì sẽ càng thấy sự việc trở nên rắc rối. Thà phải đau buồn thì chi bằng bây giờ vui vẻ.

Ngả Tiểu Ny không nói gì, nàng chỉ im lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của Trần Thiên Minh, hưởng thụ cảm giác tim đập rộn ràng này. Mặc dù ngày trước nàng cũng bị Trần Thiên Minh kéo tay luyện công gần giống như thế này, nhưng đó là luyện công, không giống với tâm tư lúc này, hiện giờ nàng đang dựa vào người đàn ông mà mình thích, từ từ, nhẹ nhàng nếm trải cảm giác hạnh phúc đó.

Trần Thiên Minh có phần ngượng ngùng, bởi vì cái phần dưới yếu đuối của hắn lại bắt đầu có phản ứng, đối mặt với một người đẹp như thế này, nó lại không có phản ứng được sao? Nhưng hắn cảm giác được phần dưới của mình bắt đầu cương cứng, nên có chút xấu hổ, sợ rằng Ngả Tiểu Ny phát giác ra sự thay đổi đó của mình.

“Tiểu Ny”, Trần Thiên Minh dịu dàng gọi nàng một tiếng, hắn muốn đánh lạc hướng của Ngả Tiểu Ny.

“Ư”, Ngả Tiểu Ny thấp giọng đáp. Hiện giờ nàng có cảm giác lâng lâng khó tả, có chút gì đó giống như là đang phiêu du trên mây vậy.

“Ngày sau cứ ba tháng một lần anh lại đến Huyền Môn thăm em được không?” Trần Thiên Minh nói.

“Anh có thời gian không?” Ngả Tiểu Ny xúc động hỏi lại.

“Anh sẽ bớt chút thời gian, có điều, anh đến thăm em thì em phải để anh ôm em như bây giờ nhé.” Trần Thiên Minh nham hiểm nói.

Một lần lạ thì hai lần sẽ quen, chỉ cần Ngả Tiểu Ny để mình ôm thế này, thì có lẽ không cần ôm rất nhiều lần thì chắc chắn là mình có thể cho được vào bên trong, he he, đến lúc đó Ngả Tiểu Ny không phải cũng thuộc về mình rồi sao? Nàng ở Huyền Môn cũng tốt, khi nào mình có thời gian thì đến đó hẹn hò với nàng, cảm giác lén lén lút lút này cũng không tồi chút nào.

“Đến, đến lúc đó hẵng tính.” Ngả Tiểu Ny thẹn thùng đáp.

“Khụ khụ”, một âm thanh lạnh lùng vọng đến ở cách đó không xa.

Nghe thấy âm thanh này thì hai người Trần Thiên Minh và Ngả Tiểu Ny liền vội vã tách nhau ra. Ngả Tiểu Ny ngẩng đầu lên nhìn ra nơi mà âm thanh vọng đến nói: “Sư phụ.”

“Hừ”, Trí Tĩnh hừ mạnh lên một tiếng. Vốn dĩ tối ngày hôm nay bà đã tức giận sẵn rồi, muốn tìm Chung Hướng Lượng, nhưng Chung Hướng Lượng chỉ nói chuyện với mình một lát thì liền lấy cớ ngày mai phải đấu võ nên muốn về nghỉ ngơi sớm. Khi bà quay trở lại lều vải thì không thấy Ngả Tiểu Ny ở trong đó, bà sợ Ngả Tiểu Ny bị làm sao liền đi ra xung quanh tìm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh như vậy ở đây.

“Chào sư tỷ.” Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói. Mình hẹn hò lén lút với đồ đệ của bà bị bà ta bắt được, chắc bà ta đang vô cùng tức giận, muốn giết chết mình lắm đây.

“Trần Thiên Minh, đệ không ở trong lều nghỉ ngơi, chạy ra ngoài làm gì thế?” Trí Tĩnh nổi giận nói. Nếu không phải vì ngày mai phải đấu võ với Ma Môn thì bà rất muốn dạy cho Trần Thiên Minh một bài học ngay bây giờ, chẳng cần biết võ công của hắn có cao không nữa.

Trần Thiên Minh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái nói: “Đệ ngủ không được, nên đi ra ngoài tản bộ một chút, nhưng ai biết là lại gặp Tiểu Ny ở đây, thế nên đứng lại nói vài câu với nàng, giờ đang chuẩn bị quay về nghỉ ngơi đây.”

“Vậy sao? Trùng hợp thế sao?” Trí Tĩnh cười nhạt. Trần Thiên Minh nói dối quả thật là lợi hại, nói dối mà không đỏ mặt chút nào, vừa rồi hắn còn ôm lấy Tiểu Ny tình tình tứ tứ, giờ lại phủ nhận ngay được, xem ra, Trần Thiên Minh đúng là da dày hết chỗ nói.

“Đúng đấy, đúng là trùng hợp thật đấy, Tiểu Ny, nàng nói có đúng không?” Trần Thiên Minh cố gắng chớp chớp mắt ra hiệu với Tiểu Ny, nhưng không biết nàng có nhìn thấy không nữa. Trần Thiên Minh không biết Trí Tĩnh đến tự lúc nào, nhưng hắn nghĩ là vẫn nên phủ nhận là tốt nhất, nếu mình mà nói là đã hẹn hò lén lút với Tiểu Ny ở đây thì sẽ càng làm cho Trí Tĩnh giận dữ hơn.

Ngả Tiểu Ny nhìn Trí Tĩnh với ánh mắt đáng thương, Trí Tĩnh là người nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không bao giờ lừa gạt Trí Tĩnh cả.

“Trần Thiên Minh, có phải đệ nên quay về nghỉ ngơi rồi không?” Trí Tĩnh liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, lạnh lùng nói. Nếu không phải vì danh tiếng của Tiểu Ny thì Trí Tĩnh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Trần Thiên Minh.

“Sư tỷ, Tiểu Ny, ta về nghỉ ngơi trước đây.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vội vã quay người bỏ chạy. Ở vào tình huống khó xử này thì chạy nhanh một chút là tốt hơn cả, Tiểu Ny là đệ tử được Trí Tĩnh yêu mến nhất, có lẽ là sẽ không mắng nàng đâu.

“Tiểu Ny, con nói đi, chuyện này là thế nào?” Trí Tĩnh thấy Trần Thiên Minh đã đi rồi, liền quay ra hỏi Ngả Tiểu Ny.

“Con, con...” Ngả Tiểu Ny ấp a ấp úng không nói nên lời.

“Có phải con cũng muốn lừa gạt sư phụ như Trần Thiên Minh phải không?” Trí Tĩnh tức giận nói.

Ngả Tiểu Ny mắt đỏ ngầu, lắc đầu lia lịa nói: “Không, con không dám lừa dối sư phụ đâu, sư phụ, con sai rồi, người hãy trừng phạt con đi!”

Nhìn bộ dạng đau khổ của Ngả Tiểu Ny, Trí Tĩnh đi đến bên người nàng rồi nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nàng, nói: “Tiểu Ny, không phải sư phụ không muốn con được hạnh phúc, nhưng đàn ông chẳng được mấy thằng ra gì cả đâu, ta không muốn còn dẫm vào vết xe đổ đau khổ của sư phụ, thích một người mà mình không được thích, con có biết nỗi thống khổ đó như thế nào không?”

Trí Tĩnh ấn vào huyệt Thái Dương của mình, mặt trắng xanh, tối nay lại một lần nữa bà cảm thấy đau khổ. Biết rõ là không thể được, nhưng vẫn đi tìm Chung Hướng Lượng. Vì thế mà bà muốn nhân lúc tình cảm của Tiểu Ny vẫn còn chưa sâu đậm thì cắt đứt nó đi, thà đau một lần còn hơn là đau mãi mãi.

“Sư phụ, người sao vậy?” Thấy bộ dạng vô cùng đau khổ của Trí Tĩnh, Ngả Tiểu Ny sợ hãi hỏi.

“Không có gì, ta chỉ là hơi đau đầu, nghỉ một chút là hết thôi, mấy năm trở lại đây ta đều như vậy, ta cũng quen rồi.” Trí Tĩnh hơi lắc đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.