Trần Thiên Minh thấy đã gần đến bốn giờ, thì bắt đầu đi bộ ra công viên.
Cái công viên bây giờ không thể so với trước kia, lúc trước, muốn vào cổng thì phải mua vé, còn bây giờ ra vào miễn phí. Bình thường, mọi người có thời gian rảnh liền vào công viên chơi, ngắm nhìn cây cỏ, thưởng thức phong cảnh, hít thở không khí trong lành, tinh thần sẽ trở nên thư thái rất nhiều. Nếu như có thể mở một cái cửa hàng giải trí ở đây, chắc hẳn sẽ rất có lời.
"Tiên sinh, chào ngài" Lâm Quốc nhìn Trần Thiên Minh có chút đặc biệt, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể lại chào hỏi bình thường.
“Tiên sinh, không ngờ ngài còn trẻ như vậy. Tối hôm qua ngài đã hóa trang rất tốt, làm tôi thiếu chút nữa không nhận ra” Lâm Quốc xác định người trước mặt là vị tiên sinh tối qua.
“Tôi tên là Trần Thiên Minh, anh cứ gọi tên tôi là được” Trần Thiên Minh cảm thấy cứ kêu bằng tiên sinh nghe nó kỳ kỳ.
“Minh ca, xin cảm ơn chuyện ngày hôm qua. Nếu không có anh giúp đỡ, tôi thật sự hết cách” Lâm Quốc nghĩ đến việc Trần Thiên Minh đưa cho người không quen biết như hắn sáu vạn, tâm lý trừ cảm kích ra còn có sự kính nể. Đây là bản sắc nam nhi, không coi trọng tiền, xem tiền như cỏ rác, dùng để giúp đỡ một người lạ mặt.
"Chỉ là một cử chỉ nhỏ, anh không cần để ý" Trần Thiên Minh nhìn Lâm Quốc cười nói.
"Tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh sáu vạn".
“Lâm Quốc, trước kia anh làm gì?” Trần Thiên Minh hỏi.
"Tôi trước kia đi lính, sau khi xuất ngũ không tìm được việc làm, xin một chân làm bảo vệ cho các ông chủ. Cùng làm việc với tôi cũng có một số ít anh em, có thể xem là có chút danh tiếng" Lâm Quốc ngồi trên cỏ nói.
“Hèn chi thân thủ của anh rất tốt, thì ra là lính xuất ngũ” Trần Thiên Minh cũng ngồi xuống bãi cỏ.
“Thân thủ của anh mới tốt! Đêm qua anh tay không đánh ngã bọn chúng” Nhớ đến tối qua Trần Thiên Minh đã đánh gục mấy người kia, dường như đã không dùng toàn lực, lợi hại! “Minh ca, anh đã học qua công phu?” Lâm Quốc hiếu kỳ hỏi.
"Tôi đâu có học qua công phu, tại tối qua sợ quá nên đánh loạn lên" Trần Thiên Minh khiêm nhường nói, hắn cũng không muốn cho Lâm Quốc biết hắn đã học Hương Ba công.
"Anh không nói, tôi biết vì anh có khó xử, không muốn cho người khác biết" Lâm Quốc cũng không làm khó Trần Thiên Minh.
“Số tiền kia không cần trả lại, do thắng bạc mới có mà" Trần Thiên Minh nói.
“Không, tôi mặc kệ là do anh thắng bạc hay tiền cá nhân, tôi đã mượn thì nhất định phải trả” Lâm Quốc kiên quyết nói. Hắn mang trong người dòng máu của một nam tử hán đại trượng phu, tiền đã mượn nhất định phải trả.
Trần Thiên Minh nhìn Lâm Quốc, thật là một người có nghĩa khí. Người bình thường mà nghe nói tiền cho mượn khỏi cần trả lại, thì chắc là cao hứng muốn chết. Nhưng Lâm Quốc hắn lại không như thế, người này rất được, có thể kết giao, Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
Đột nhiên, trong lòng Trần Thiên Minh nảy ra một ý nghĩ.
“Lâm Quốc, anh và các anh em làm bảo vệ một năm kiếm được bao nhiêu?” Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi.
"Chúng tôi không phải mỗi ngày đều làm, nếu ông chủ cần chúng tôi đi theo xe, hoặc bảo vệ cái gì, thì lúc đó mới làm, còn bình thường thì ngồi nhà chơi hay đi dạo khắp nơi. Đôi lúc một tuần một chuyến, có khi thì cả tháng mới có việc làm. Cũng không kiếm được bao nhiêu, chỉ là đủ sống" Lâm Quốc ngẫm lại, tính toán nguyên năm, hắn cùng các anh em ăn uống hằng ngày, cũng không có dư dả bao nhiêu.
"Như vậy đi, các anh đi làm cho tôi, tôi trả anh một tháng hai ngàn rưỡi, còn các anh em khác thì mỗi tháng một ngàn, bình thường còn có tiền thưởng" Trần Thiên Minh nói.
“Chúng tôi theo anh làm gì?” Lâm Quốc hỏi, hắn muốn biết đi theo Trần Thiên Minh để làm cái gì?
“Là thế này, hồi nãy tôi có đi ngang qua khách sạn Không Thiên, thì mới phát hiện ra chỗ này đang cho thuê, tôi tính mướn nó về, ngoại trừ dùng làm nhà hàng, phòng mát xa, tôi còn muốn kinh doanh sòng bài” Trần Thiên Minh nói ra kế hoạch trên đường đi của hắn, đây là kế hoạch đầu tiên.
“Nếu như thế, thì ok. Minh ca, chúng tôi đi theo anh, bất quá chúng tôi chỉ quen làm những việc đấm đá mà thôi” Lâm Quốc tin tưởng Trần Thiên Minh là một vĩ nhân, chỉ bằng việc Trần Thiên Minh không quen hắn đã móc túi ra sáu vạn cho hắn mượn, đã làm hắn rất tin tưởng. Hắn hôm nay cũng muốn gặp Trần Thiên Minh vì một nguyên nhân, một người trong một đêm có thể thắng hơn trăm vạn, năng lực này người thường không thể có được.
“Các anh cứ phụ trách công tác bảo an của khách sạn, đặc biệt là khu vực sòng bài. Đây là kế hoạch đầu tiên, tiếp theo vẫn còn kế hoạch khác, từng bước từng bước một. Lâm Quốc, tôi tin anh là một hán tử, cho nên, tôi cho anh theo tôi. Sau này anh giúp tôi quản lý nhiều việc, nói cách khác anh là trợ thủ đắc lực của tôi, sau này sẽ rất bận rộn” Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc nói.
“Minh ca, mặc dù tôi lớn tuổi hơn anh, nhưng tôi vẫn cảm giác anh là lão Đại của tôi, sau này tôi sẽ gọi anh là lão Đại, đi theo anh” Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói vậy, cảm động vỗ ngực nói.
“Tốt, cho tôi số di động của anh đi. Đúng rồi, anh có bao nhiêu anh em, ý tôi là những người nghĩa khí như anh, chứ không phải những kẻ chỉ biết ăn không biết làm” Trần Thiên Minh cảm giác được chuyện này rất trọng yếu, hắn không nghĩ sẽ nuôi những kẻ như vậy.
"Lão đại, anh yên tâm đi, những anh em của tôi đều là người nghĩa khí, cũng không đông lắm, chỉ có hai mươi người" Lâm Quốc nghĩ đến những anh em đã cùng hắn vào sinh ra tử mà nhiệt huyết sôi trào.
“Vậy thì tốt, ngày mai anh triệu tập các anh em lại đây. Tiền lương thì cố định, tiền thưởng thì tùy thuộc vào doanh thu. Nói cách khác, sòng bài thu được bao nhiêu thì cuối tháng tôi sẽ xuất ra 10% để làm tiền thưởng. Bình thường nếu có đi ra ngoài làm gì, cũng sẽ có thêm tiền thưởng. Cho nên, số tiền các anh em kiếm được là bao nhiêu, tôi cũng không biết, tùy vào khả năng của mỗi người mà được ít hay nhiều” Trần Thiên Minh lưu lại số di động của Lâm Quốc.
“Đúng rồi, lát nữa anh theo tôi vào ngân hàng rút một trăm vạn, rồi đi thuê khách sạn Không Thiên cho tôi. Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ tìm người quản lý khách sạn đến bàn giao lại công việc quản lý cho anh. Anh sẽ phụ trách quản lý việc này” Việc trước mắt, Trần Thiên Minh chuẩn bị liên hệ với mấy tên bạn học cũ, xem coi có tài cán gì không.
“Lão đại, tôi có một người em họ đang học quản lý khách sạn, năm nay vừa tốt nghiệp. Nghe nói trong thành phố có một khách sạn muốn mời làm giám đốc nhưng tôi thấy em nó thân con gái, không muốn cho nó đi làm ở nơi xa xôi như vậy” Lâm Quốc đề cử em họ của mình.
“Vậy anh nói em nó ngày mai đến đây gặp tôi. Nếu có thể, tiền lương của cô ta cũng là hai ngàn rưỡi một tháng, tiền thưởng riêng” Mặc dù là em họ, nhưng cái mà Trần Thiên Minh cần là người có tài, chứ không phải người quen.
“Được, tôi về sẽ báo cho em nó một tiếng, em nó cũng không muốn xa mẹ, nên cũng muốn kiếm việc nào gần nhà. Nghe nói lúc còn đi học em nó nhận được học bổng gì gì đó” Lâm Quốc nói về cô em họ mình trông từ nhỏ đến lớn, có chút tự hào.
“Đi thôi, theo tôi đến ngân hàng” Trần Thiên Minh đưa Lâm Quốc đi. Việc quan trọng bây giờ là đi thuê khách sạn. Thật ra thì… địa hình của khách sạn Không Thiên rất tốt, địa điểm rộng rãi, là một khách sạn có thể kiếm ra tiền. Nghe nói ông chủ trước là một kẻ bất tài, nên mới ra cớ sự như vậy. Cho nên Trần Thiên Minh không muốn phạm phải những lỗi của ông chủ ngày trước, đừng nghĩ hắn là ông chủ thì cũng là người quản lý, hắn sẽ mời một người quản lý giỏi đến giúp hắn việc này.