Lưu Manh Lão Sư

Chương 48: Chương 48: Tao phải trả thù






“Chị, xảy ra chuyện gì vậy ?” Trần Thiên Minh thấy Lý Yến vừa khóc vừa chạy ra khỏi cổng bệnh viện, vội vàng mở cửa xe ra đón.

“Thiên Minh, hu hu hu… hu hu hu…" Lý Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh, lập tức nhào vào lòng ngực hắn khóc lớn.

“Chị, sao thế ? Chị có nói với viện trưởng không ?” Trần Thiên Minh vẫn chưa hiểu, không biết ai đã khi dễ Lý Yến, hay bản thân nàng phát sinh chuyện.

“Chị… chị có tìm đến viện trưởng, hắn chẳng những không nghe chị giải thích, còn… muốn động tay động chân” Nói đến đây, Lý Yến càng khóc thương tâm hơn. Mặc dù là không có bị sứt mẻ gì, nhưng bị người đàn ông khác lao vào ôm chầm lấy, trong lòng nàng vô cùng khó chịu.

“Cái gì… lão viện trưởng, hắn… hắn dám động tay động chân với chị ???” Trần Thiên Minh vừa nghe Lý Yến nói thế, lửa giận bùng lên. Hắn đẩy cửa xe ra, tính vào trong tìm lão viện trưởng tính sổ “Mẹ nó, chị Yến của tao mà mày cũng dám đụng, không đập mày tao không tên là Trần Thiên Minh” Trần Thiên Minh càng nghĩ càng giận, nếu không đập cho lão viện trưởng này một trận xem ra khó dập tắt lửa giận của hắn.

Đặc biệt hơn là nhìn bộ ngực đầy đặn của Lý Yến bị lão dê già khinh bạc, lửa giận trong lòng hắn càng bùng phát cao hơn “Con mẹ mày, tao phải giết mày".

“Thiên Minh, không nên. Hắn… hắn chưa làm được, chị đã liều mạng phảng kháng" Lý Yến thấy Trần Thiên Minh tức giận muốn đi tìm lão viên trưởng tính sổ, vội vàng ôm lấy hắn, khóc nói: “Thiên Minh, em đừng xức động. Nếu em đánh hắn, hắn sẽ báo cảnh sát bắt em. Mà vừa rồi chị cũng không bị gì, vả lại cũng không có chứng cứ, nên không làm gì được hắn đâu”.

Lời nói của Lý Yến đã làm cho Trần Thiên Minh tỉnh táo một chút: “Đúng, không phải vội. Chuyện này, có thù tất báo, bất quá phải có kế hoạch. Bây giờ chuyện quan trọng là giải quyết sự tình của chị Yến” Nghĩ như vậy, Trần Thiên Minh vỗ vỗ vào cái eo thon của Lý Yến, nói : “Chị, em sẽ nghe lời chị. Chúng ta phải giải quyết vấn đề của chị trước. Con chó này, em sẽ không bỏ qua cho nó” Nói xong, Trần Thiên Minh ôm Lý Yến ngồi xuống.

“Thiên Minh, em không cần phải tức giận, không nên vì loại người như vậy mà tức giận” Lý Yến nhìn thấy lửa giận của Trần Thiên Minh vẫn còn đang âm ỉ, nên an ủi hắn. Dường như người vừa mới bị “sàm sỡ” chính là Trần Thiên Minh chứ không phải nàng.

“Sao em lại không tức giận cho được. Em tuyệt đối không để cho người khác khi dễ chị của em” Trần Thiên Minh nói, Lý Yến từ nhỏ đã ở chung với hắn, cùng học cùng chơi với hắn. Tình cảm của hắn với Lý Yến, không người nào có thể thay thế được.

“Chị biết Thiên Minh rất tốt với chị, nhưng em cũng đừng để cảm xúc chi phối lý trí” Nghĩ đến việc Trần Thiên Minh muốn tìm lão viện trưởng tính sổ, Lý Yến lo lắng muốn chết.

“Không cần phải sợ, chị à. Em sẽ xử lý chuyện này. Thiên Minh đã lớn rồi, phải không?” Trần Thiên Minh nhớ lại trước kia đều do Lý Yến chăm sóc cho hắn, bây giờ là lúc hắn nên hồi đáp lại.

“Thiên Minh, chúng ta đi đâu ?” Lý Yến phát hiện ra bọn họ không phải đang trên đường về nhà.

“Chúng ta đến khách sạn Không Thiên” Trần Thiên Minh tự hào nói. Đến khách sạn Không Thiên rồi, Lý Yến sẽ biết hắn có năng lực để chiếu cố và bảo vệ nàng.

“Đi đến đó làm gì? Chúng ta về nhà ăn cơm đi. Đồ ăn ở đó mắc lắm” Lý Yến ngàn lần cũng không tình nguyện đi đến chỗ đó dùng cơm.

“Chúng ta không cần trả tiền, chị đi đi rồi biết" Trần Thiên Minh cười, nói, dẹp cái sự mất hứng khi nãy sang một bên.

“Thần thần bí bí” Lý Yến nhìn bộ dạng cười nói của Trần Thiên Minh, sự hoảng sợ khi nãy cũng quên béng.

“Lão đại, anh đưa người đẹp đến dùng cơm à?” Lâm Quốc mở to mắt khi nhìn thấy Trần Thiên Minh dẫn Lý Yến vào.

“Đừng nói bậy, đây là chị họ của tôi, anh giúp chúng tôi tìm một phòng bình thường, rồi cùng giám đốc Trương lại đây, tôi có việc tìm hai người" Trần Thiên Minh ngăn không cho Lâm Quốc nói nhảm nữa. Người này… miệng chó không thể mọc ngà voi được.

“Anh lên lầu hai, phòng hai lẻ tám đi. Vừa đúng lúc không có khách. Lệ Linh một lát sẽ đến” Lâm Quốc nhìn thấy vẻ mặt bất ổn của Trần Thiên Minh, biết hắn có chuyện.

“Chị Yến, hiện giờ chị đã tin chưa? Đây là khách sạn của em" Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lý Yến, cũng khó trách nàng, thoáng cái đã cho nàng biết Trần Thiên Minh là một kẻ có tiền, không giật mình mới lạ! Quả thật nàng khó chấp nhận chuyện này.

“Trời! Cái khách sạn này bao nhiêu tiền vậy?” Lý Yến biết cái khách sạn Không Thiên này, trong thành phố hiện giờ là một khách sạn cao cấp, huy hoàng tráng lệ, các đồng nghiệp trong bệnh viện cũng đều nói rằng đồ ăn ở đây rất ngon, nếu ăn ở đại sảnh thì cũng không mắc lắm, cho nên cũng thường ghé đây dùng cơm. Bất quá Lý Yến chưa từng đến, vì nàng không nghĩ sẽ lãng phí tiền ở đây.

“Cỡ vài trăm vạn" Trần Thiên Minh đẩy cửa phòng hai lẻ tám ra, kéo tay Lý Yến đi vào.

“Cái gì… vài trăm vạn? Sao em có nhiều tiền vậy?” Lý Yến kêu to, bây giờ nàng mới nhận ra hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt. Buổi sáng thì bị người khác hãm hại, xế chiều thì được phi lễ, bây giờ lại có người làm nàng giật mình.

“Em may mắn trúng xổ số và thuận lợi trong viện buôn bán mà kiếm được” Trần Thiên Minh nói, có những việc Lý Yến biết càng ít càng tốt “Chị, bây giờ chị thấy em có đủ bản lĩnh chiếu cố cho chị chưa?”

“Chị tin Thiên Minh có bản lĩnh mà, kinh doanh vài trăm vạn" Lý Yến thấy Trần Thiên Minh có tiền đồ như vậy, bản thân cũng thấy cao hứng. Nếu như để nàng biết Trần Thiên Minh còn có thêm một công ty địa ốc nữa, chắc càng kinh hãi hơn.

“Chị, hiện giờ không cần phải sợ. Chuyện của chị em sẽ xử lý. Một lát ăn cơm xong, em sẽ nhờ người chở chị về. Bọn chúng sẽ bị báo ứng!” Trần Thiên Minh lại nhớ đến người hãm hại và phi lễ với Lý Yến, hắn tức muốn hộc máu. Bất quá việc kia đối phương không để lại chứng cứ, còn bên phần lão viện trưởng, xem ra phải dùng một chút thủ đoạn.

“Cô cho tôi phần ăn mà trước kia tôi hay dùng, bây giờ lấy hai phần" Trần Thiên Minh nói với cô phục vụ. Bình thường những món hắn thích thì Lý Yến cũng thích. Cho nên cũng không sợ nàng ăn không quen.

“Dạ, vừa rồi quản lý Lâm có nói, một chút nữa sẽ đến. Trần tổng, ông còn gì dặn dò không?” Cô phục vụ này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ dẫn phụ nữ đến đây dùng cơm.

“Không, cô đi xuống đi!” Trần Thiên Minh phất tay, ý bảo lui ra.

“Thiên Minh, em thật là uy phong!” Lý Yến nhìn thấy phong cách nói chuyện của Trần Thiên Minh, rất có phong phạm của một cường giả, điều này làm cho nàng càng thích Trần Thiên Minh hơn, không một người đàn bà nào lại không thích người đàn ông của mình cường hãn.

“Thật không? Chị Yến, về sau chị có thể đến đây dùng cơm, em sẽ đưa cho chị một cái card, đến đây ăn không cần phải trả tiền, chỉ cần ký tên vào thôi” Trần Thiên Minh trước kia không dám nói việc này cho Lý Yến, còn bây giờ thì không sợ, lại còn mời nàng đến đây dùng cơm nữa.

“Không cần, Thiên Minh, chị ở nhà ăn cơm cũng được, đừng lãng phí như thế, bây giờ kiếm tiền cũng không dễ dàng. Em đừng có tiêu xài hoang phí, sau này còn phải để dành tiền cưới vợ nữa đó” Lý Yến nói với Trần Thiên Minh một cách quan tâm.

“Chị sợ em không đủ tiền cưới chị sao?” Trần Thiên Minh trêu chọc, hắn xem Lý Yến như người trong nhà rồi.

“Đi chết đi, người ta nói đàng hoàng mà…” Lý Yến xấu hổ đỏ mặt. Nếu lời Trần Thiên Minh nói là sự thật, vậy thì quá tốt.

“Chị, nếu chị không ở bên cạnh em, em có bao nhiêu tiền cũng không cần nữa, chị biết không?” Trần Thiên Minh chăm chú nói.

“Thiên Minh, chị tốt đến như vậy sao?” Lý Yến vừa nghe Trần Thiên Minh biểu lộ, trong lòng xúc động muốn rơi nước mắt. Có được câu nói đó của Trần Thiên Minh, cho dù bắt nàng cùng hắn đi xin cơm, nàng cũng vạn lần nguyện ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.