Lưu Manh Lão Sư

Chương 353: Chương 353: Tẩu hỏa nhập ma






Lúc ban đầu Trần Thiên Minh tưởng rằng do mình vận công không đúng mà

tạo thành, bởi vì hắn cảm thấy tay của mình hình như hơi ươn ướt, giống như là có máu loãng vậy.

Hắn vội vàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy đã trở nên sững sờ, thì ra, cảm giác ướt át trên tay của Trần Thiên Minh chính là đến từ hạ thân của Lương Thi Mạn.

Bên dưới bãi cỏ đen mượt đó đang chậm chậm rỉ nước, những giọt nước này

vừa hay đang chảy lên tay của Trần Thiên Minh, tạo thành dị dạng mà Trần Thiên Minh vừa rồi cảm thấy.

Trời ạ, dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng là máu của Lương Thi Mạn, thì ra đó là "nước sướng" của cô ấy. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong bụng.

Nhìn hạ thân mê người của Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh không kiềm chế

nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lúc trước đã từng tiếp xúc thân mật với chỗ đó, thế nhưng vẫn chưa được nhìn kỹ, hiện tại nhìn vào chỗ đó của Lương Thi Mạn, phát hiện không ngờ là nó lại dễ thương như vậy, dễ thương tới mức khiến hắn muốn sờ một cái, hôn một cái...

Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí có chút không thuận, hắn vội vàng định thần, chú ý vận hành thật tốt chân khí của mình, nếu mình tiếp tục nghĩ tới chuyện đó, khẳng định là không thể kiên trì tiếp được. Trần Thiên Minh nhìn vào thằng em bên dưới, mắng thầm:

"Đều là tại mày hết."

Trần Thiên Minh tính toán, mình đã nói nối tới kinh mạch thứ ba mươi hai rồi, chỉ còn vài kinh mạch nữa là mình sẽ có thể nói là đại công cáo thành. Nhưng, hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi, hơn nữa bốn đạo chân khí trong cơ thể cũng có chút cảm giác không thể tiếp tục được nữa, Trần Thiên Minh hơi hoảng hốt, mình nếu như không thể kiên trì thêm bốn tiếng nữa, không những không cứu được Lương Thi Mạn mà bản thân mình cũng sẽ vì thế mà tẩu hỏa nhập ma.

Kỳ thực, Trần Thiên Minh không biết rằng, nếu như không phải là trong cơ thể của hắn có bốn đạo chân khí đặc thù, đặc biệt là huyết khí và chân khí của Hương Ba công, hắn sớm đã không trụ nổi rồi, vào lúc đẩy tới kinh mạch thứ mười mấy hai mươi đã ngừng đẩy mạch, tẩu hỏa nhập ma từ lâu. Cho nên, hắn có thể kiên trì tới hiện tại đã là phi thường cường hãn rồi.

" Kiên trì. ta phải kiên trì." Trần Thiên Minh trong lòng kêu thầm.

Hắn cắn chặt răng, nhấc tay chuyển tới kinh mạch thứ ba mươi ba của Lương

Thi Mạn. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, không thành công thì thành nhân, cho nên, hắn bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải kiên trì tới cuối cùng.

Khi đẩy mạch tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy đầu

mình có cảm giác choáng váng, hắn biết, đây chính là dấu hiệu chân khí sắp hết. Dưới tình huống không có cách nào khác, hắn chỉ đành đổi sang dùng bốn đạo chân khí hợp nhất, dùng chân khí cuối cùng để đẩy mạch.

Sắp phải đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình sắp dùng hết rồi, nếu như vậy, cho dù mình có thể đẩy xong hai kinh mạch này thì vẫn còn hai kinh mạch còn lại cũng không thể hoàn thành, làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhớ tới quyển sách đã nhìn thấy lúc bế quan, bên trong giới thiệu một phương pháp kích thích chân khí, chính là dùng sức điểm kích vào huyệt khí hộ của mình, như vậy sẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, khiến cho nội lực trong nháy mắt đề cao lên không ít, có thể tiếp tục được một đoạn thời gian.

Nhưng rốt cuộc là có thể kiên trì bao lâu, liệu có thể kiên trì trong hai tiếng không, trong sách không viết rõ, chỉ viết phương pháp kích thích tiềm năng này chính là một phương pháp vô cùng nguy hiểm, người dùng cho dù không chết cũng tẩu hỏa nhập ma, hoặc là thân bị trọng thương, võ công mất sạch, khuyên rằng không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì chớ nên dùng phương pháp này.

Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình càng lúc càng ít dần, hắn nghĩ rằng nếu cơ thể hết sạch chân khí, vậy thì không những không thể đẩy xong ba mươi sáu kinh mạch của Lương Thi Mạn mà mình cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu đằng nào cũng tẩu hỏa nhập ma thì chẳng thà trước tiên cứ cứu được Lương Thi Mạn đã. Hơn nữa thân thể của mình vì có máu của kiến vàng, chắc là sẽ không gặp hậu quả nghiêm trọng đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thầm hạ quyết định, xòe ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải ra, vận khởi một đạo chân khí cuối cùng trong cơ thể, dùng sức điểm lên huyệt khí hộ.

Quả nhiên quyển sách đó không lừa Trần Thiên Minh, sau khi hắn điểm xuống, thân thể giống như trào ra một cỗ khí lưu phi thường cường đại, Lúc này, Trần Thiên Minh không dám có chút sơ xuất, hắn sau khi đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi tư, lập tức đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi nhăm.

Chỉ đáng tiếc là kiểu đẩy mạch này chỉ có thể làm từ từ, mỗi một kinh mạch phải đẩy đủ một tiếng, nếu như không phải vậy, Trần Thiên Minh đã đẩy hết toàn bộ chân khí vừa đột nhiên tăng cường trong cơ thể lên người Lương Thi Mạn.

Khi đẩy xong kinh mạch từ ba mươi nhăm và chuẩn sang kinh mạch cuối cùng, Trần Thiên Minh liền cảm thấy chân khí mà mình vừa đột nhiên tăng

cường đã dùng hết không ít, chân khí còn lại trong cơ thể không biết là có thể duy trì nốt một tiếng đồng hồ cuối cùng không.

Chân khí đột nhiên tăng cường này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể của mình hình như càng lúc càng khó chịu, có một loại cảm giác không thể trụ nổi nữa.

Kiên trì thêm một tiếng nữa là được. Trần Thiên Minh cắn chặt răng, đẩy chân khí vào kinh mạch thứ ba mươi sáu, chỉ cần đẩy xong kinh mạch này,

vậy thì chân khí mà mình phát đi trong ba mươi sáu tiếng vừa hay vận hành trong cơ thể của Lương Thi Mạn được một vòng. hoàn toàn chữa khỏi thương thế của ngũ tạng và những kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cô ta.

Khi Trần Thiên Minh sắp thành công đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi sáu, chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên bị dùng hết. Thấy chân khí trong cơ thể Lương Thi Mạn từ từ biến mất, Trần Thiên Minh quýnh lên, hắn lại giơ tay gõ mạch lên huyệt khí hội của mình.

"Bốp" một tiếng, cái gõ này của Trần Thiên Minh lại một lần nữa kích thích tiềm năng trong cơ thể hắn, thế nhưng lần kích thích thứ hai này không giống với lần thứ nhất. Trần Thiên Minh hiện tại đã tiêu hao hoàn toàn cực hạn của thân thể.

Hắn cảm thấy trong thân thể của mình lại xuất hiện một cỗ chân khí, Trần Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều làm gì, vội vàng đẩy cỗ chân khí cuối cùng này vào kinh mạch thứ ba mươi sáu của Lương Thi Mạn.

Khi chân khí trong cơ thể hắn hoàn toàn bị đẩy ra hết, Trần Thiên Minh cảm thấy hai mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng.

"Phù" một tiếng, Trần Thiên Minh phun ra một ngụm máu, máu đỏ phun lên trên ga giường trắng tinh, giống như một đóa hoa hồng mỹ lệ, trông rất bắt mắt. Sau khi Trần Thiên Minh hộc máu liền từ từ ngã xuống.

Hiện tại Trần Thiên Minh tuy rằng dùng chân khí của mình đẩy xong ba mươi sáu huyệt của Lương Thi Mạn, thế nhưng, hắn hai lần kích thích huyệt khí hộ. Trong sách đã viết, hắn kích thích một lần, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, mà hiện tại Trần Thiên Minh lại liên tục kích thích đến hai lần, cho nên đã tiêu hao cực hạn lớn nhất trong cơ thể hắn.

Trần Thiên Minh đang hôn mê bất tỉnh trên giường hiện tại trong cơ thể đã khí huyết không thông, kinh mạch hỗn loạn, sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nếu như cứu không kịp, hắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì sắp qua ba mươi sáu tiếng, cho nên Tiểu Trữ một mực khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh chữa thương cho Lương Thi Mạn. Đặc biệt là lúc sau cùng cô nhìn thấy Trần Thiên Minh dùng tay của mình đánh chính mình, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống giường.

Cô vội vàng chạy tới, gọi: "Thiên Minh, Thiên Minh, anh mau tỉnh lại đi!"

Thế nhưng, Trần Thiên Minh đã hôn mê làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Tiểu Trữ.

Một lát sau, Lương Thi Mạn từ từ mở mắt ra, hiện tại thân thể của cô về cơ bản mà nói đã không còn vấn đề gì. Chỉ là bởi vì vừa khôi phục cho nên có chút vô lực mà thôi. Cô thấy Tiểu Trữ ngồi ở bên cạnh đang gọi Trần Thiên Minh, vội vàng vừa ngồi dậy vừa nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, có chuyện gì vậy?"

"Chị Thi Mạn, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Minh sau khi phun ra một ngụm máu thì liền gục xuống bất tỉnh." Tiểu Trữ vừa khóc vừa nói.

Cô ta vừa rồi nhìn thấy tình cảnh Trần Thiên Minh thổ huyết, biết rằng Trần Thiên Minh hiện tại khẳng định đã bị thương rất nặng.

Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói vậy, lo lắng nói:

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Thiên Minh cứu chị xong lại thành như vậy?"

Tiểu Trữ lau nước mắt, nói với Lương Thi Mạn:

"Chị Thi Mạn, tối nay lúc em ăn cơm, em nghe Tiểu Tô nói, nếu như đêm nay Thiên Minh có thể cứu tỉnh được chị, vậy thì anh ấy sẽ không sao, nhưng nếu không cứu được chị, Thiên Minh sẽ tẩu hỏa nhập ma."

"Vậy sao các người còn để hắn làm vậy?" Lương Thi Mạn vừa khóc vừa nói.

Nếu như Trần Thiên Minh vì cứu mình mà bị tẩu hỏa nhập ma, vậy thì mình

dù sống sót thì cũng còn ý nghĩa gì đâu?

"Tiểu Tô nói đây là quyết định của Thiên Minh, sư phụ của Tiểu Tô đã khuyên anh ấy nhưng không được. Còn em thì tối nay mới biết chuyện này." Tiểu Trữ đau lòng nói.

Nếu như để cô ta lựa chọn trong hai ngươi Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn chỉ có một người có thể sống sót, cô cũng không biết phải lựa chọn thế nào.

"Vậy Tiểu Tô có nói biện pháp cứu anh ấy hay không?" Lương Thi Mạn hỏi tiểu Trữ.

Tiểu Trữ lắc đầu, nói: "Tiểu Tô nói bọn họ cũng không có cách nào để cứu, võ công của Thiên Minh vốn đã rất cao, nếu như bản thân Thiên Minh cũng không cứu được chính mình thì bọn họ cũng chịu thua."

Tiểu Trữ nói đến đây trong lòng càng đau đớn hơn.

"Tự cứu mình?" Lương Thi Mạn lẩm bẩm. Đột nhiên, cô dường như nhớ ra gì đó, vội vàng dùng tay cởi quần Trần Thiên Minh ra.

"Chị Thi Mạn, chị định làm gì vậy?"

Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn muốn cởi quần Trần Thiên Minh, kỳ quái hỏi.

"Tiểu Trữ, em tin chị không?"

Lương Thi Mạn toàn thân vẫn trần truồng, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện ra Trần Thiên Minh đang hôn mê, cho nên vẫn chưa kịp mặc quần áo vào.

"Chị Thi Mạn, em đương nhiên tin chị." Tiểu Trữ gật đầu, nói.

"Em tin chị là được rồi, hiện tại rất cấp bách, chị không có thời gian giải thích cho em, chờ khi xong chuyện chị sẽ giải thích, hiện tại cứu Thiên Minh quan trọng hơn, em đừng trách chị, chị làm như vậy là để cứu Thiên Minh."

Lương Thi Mạn nói xong, lại tiếp tục cởi quần Trần Thiên Minh. Cô thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh không động đậy, thế nên nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, giúp chị đi, cởi toàn bộ quần áo của Thiên Minh ra."

"Cởi toàn bộ quần áo?" Mặt Tiểu Trữ lập tức đỏ lên,

Bảo nàng ta cởi quần áo cho Lương Thi Mạn nàng ta còn thấy ngượng, hiện tại lại bảo cùng Lương Thi Mạn cởi quần áo của Trần Thiên Minh, thật sự là khiến nàng ta xấu hổ đến chết mất.

"Ừ, cởi toàn bộ, nếu em muốn cứu Thiên Minh thì đừng có xấu hổ, hiện tại cứu người quan trọng hơn, nếu như làm mất nhiều thời gian, có thể sẽ không cứu được Thiên Minh đâu." Lương Thi Mạn nói nghiêm túc.

Tiểu Trữ thấy vẻ mặt của rất nghiêm túc, biết cô ta không phải đang nói đùa, đồng thời Trần Thiên Minh hiện tại bị thương như vậy, tiểu Tô còn nói rằng hắn có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, nàng ta cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết nghe theo sự phân phó của Lương Thi Mạn.

Chỉ một lát sau, Tiểu Trữ đã cởi quần của Trần Thiên Minh ra, đặt ở một bên giường. Khi nàng ta nhìn thấy cái quần lót màu đen và cái thứ đang nhô lên ở bên trong, trong lòng liền hoảng hốt, không dám tiếp tục cởi.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ như vậy, cô nàng cũng không đợi nữa, tự mình dùng tay tụt quần lót của Trần Thiên Minh xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.