Hoàng Lăng nghe Trần Thiên Minh nói muốn gọi điện thoại về nhà để chứng thực, vội vàng lắc đầu kêu lên.
“Không phải em nói trong nhà có việc nên xin phép sao? Thầy chỉ chứng thực một chút thôi mà”.
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng cười cười nói.
Hắc hắc, tiểu cô nương, muốn giở mánh khóe với ta, ngươi còn non lắm.
“Em, em không xin phép nữa. Thầy, thật ra cũng không có việc gì lớn, em vừa suy nghĩ lại rồi, em cảm thấy học sinh bây giờ nên nên xếp việc học tập lên hàng đầu, không nên xin nghỉ quá nhiều”.
Hoàng Lăng bất đắc dĩ mà nói. Thật ra, lúc này trong lòng nàng đang âm thầm kêu khổ. Nhưng mà âm mưu của mình đã bị Trần Thiên Minh vạch trần, nàng chỉ có thể âm thầm nghiến răng mà thôi.
“Nếu như thật sự trong nhà em có việc gì quan trọng, cứ xem phép thầy,
không cần ngại”.
Trần Thiên Minh thấy mình cản nàng xin nghỉ thành công, trong lòng rất vui vẻ.
“Không, không có, chiều về em sẽ đi học mà, em có thể kiên trì”.
Hoàng Lăng kiên định lắc đầu, không có cách nào khác, nếu để Trần Thiên Minh gọi điện về nhà, trong nhà lại không có việc gì, đều là giả, vậy thì
phiền phức rồi.
“Tốt lắm, em học tập cho tốt, hằng ngày phải cố gắng nha”.
Lúc này, Trần Thiên Minh nén cười, cố nén không phát ra tiếng cười. Hắn muốn nói lời thấm thía để dạy bảo Hoàng Lăng.
“Em, em biết rồi thưa thầy, hẹn gặp lại”.
Hoàng Lăng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại đem mười chín đời tổ tông của Trần Thiên Minh ra ân cần thăm hỏi.
“Ha ha!” Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng đã đi ra, cao hứng mà cười lớn. Trưa hôm nay nên làm gì đây? Đúng rồi, đi xem Hà Đào có ở nhà hay không? Đã lâu rồi mình không tìm nàng giải thích, không biết nàng đã hết giận chưa?
Vì vậy, Trần Thiên Minh bước nhanh về phía phòng giáo viên của Hà Đào,
hắn vừa vào tới cửa, liền phát hiện Hà Đào từ trong đi ra.
“Hà Đào, em đi đây vậy?” Trần Thiên Minh lập tức tung ra chiêu mỉm cười
với Hà Đào mà hắn tự nhận là có tính mị lực cực nam tính cực cao.
“Liên quan gì tới anh?”
Hà Đào trừng mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó đi tiếp.
“Anh tới xem em đã đi ăn cơm hay chưa? Nếu chưa, thì anh mời em dùng
cơm”.
Trần Thiên Minh lẽo đẽo theo sau Hà Đào, tiếp tục lấy lòng nàng.
“Không cần, em về nhà của em ăn, hay là anh đi mời Lý Hân Di của anh đi cơm đi!”
Hà Đào nói đến “Lý Hân Di” thì nhấn mạnh.
“Hân Di không có ở đây, cô ấy có việc phải ra ngoài”. Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.
“Trần Thiên Minh! Anh, cái đồ đáng ghét này”.
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói vì không có Lý Hân Di ở đây nên mới mời mình đi ăn cơm, bao nhiêu lửa giận lại bốc lên. Nếu như không phải đang ở trường học mà ở công cộng, nàng thật muốn hung hăng mà đá cho Trần Thiên Minh một cái, đem hắn đá đá văng vào hòn giả sơn trong ao.
“Em, tại sao em lại mắng anh?”
Trần Thiên Minh còn không biết mình sai ở đâu, mình mời Hà Đào đi ăn cơm, tại sao lại trở thành đồ đáng ghét nhỉ?
“Có phải vì không có Lý Hân Di ở đây nên anh mới tới mời em đi ăn cơm?”
Hà Đào càng nói càng tức giận, nữ nhân thật là kỳ lạ,bản thân thì nói là không cần, nhưng đến thời khắc mấu chốt nàng lại như vậy.
“Không, không phải, làm sao có chuyện như vậy chứ? Hà Đào, anh nói với
em một việc, nhưng em ngàn vạn lần đừng nói với người khác. Mặc dù Lý Hân Di là lãnh đạo của anh nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng mời nàng ra ngoài ăn cơm”.
Trần Thiên Minh ra vẻ vô cùng thần bí mà nói với Hà Đào.
“Anh nói thật chứ?”
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói chưa từng mời Lý Hân Di ăn cơm, trong lòng nàng không tự chủ được mà cảm thấy vui vẻ.
“Thật mà, anh nào dám lừa em hả? Nếu như không phải là sự thật, ông trời sẽ…”
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bây giờ là giữa trưa, còn có mặt trời, chắc hẳn sẽ không có sấm sét:
“Ông trời sẽ trừng phạt anh”.
Nói xong hắn cẩn thận nhìn lên trời. Tốt quá, ông trời không có chút khác thường nào.
“Em chỉ hỏi anh điều này, ai cho anh thề hả?”
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh thề với trời, nàng cũng nhớ tới sự việc ngày hôm đó, không khỏi oán giận mà nói với Trần Thiên Minh.
“Anh, anh cũng không muốn. Nhưng mà, anh thấy em không tin anh, cho nên
không còn cách nào khác là phải thề với trời, anh hi sinh bản thân là việc nhỏ, còn nếu em không tin anh thì là chuyện lớn rồi!”
Trần Thiên Minh vỗ mạnh vào lồng ngực, lớn tiếng nói để Hà Đào có thể nhận ra lòng mình.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy xúc
động. Đặc biệt sau khi nghe Trần Thiên Minh thề với ông trời là chưa từng mời cơm Lý Hân Di, mà giờ đến mời nàng nên trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Hà Đào nghĩ tới đây, mặt hơi hồng lên, vui vẻ mà bước nhanh về phía trước. Nàng đi một hồi, phát hiện Trần Thiên Minh không theo kịp, vì vậy giận dỗi mà quay về phía sau gọi Trần Thiên Minh:
“Trần Thiên Minh!”
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào gọi mình, tưởng rằng Hà Đào lại muốn mắng hắn, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
“Anh, không phải anh nói muốn mời em ăn cơm sao? Tại sao còn không đi?
Rút cuộc anh có mời em ăn cơm hay không vậy?”
Lời Hà Đào nói đá văng cái ý niệm vừa xuất hiện trong đầu Trần Thiên Minh.
“Anh mời em đi ăn cơm? Em, em đồng ý sao?”
Trần Thiên Minh mừng như điên, lộ ra dáng vẻ không thể tin được.
“Thì ra là anh không có thành ý?”
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh cao hứng như vậy, nhịn không được mà bật cười, “hi hi” phát ra âm thanh.
“Ai bảo anh không có thành ý? Anh rất thành tâm mà!”
Trần Thiên Minh nói lớn. Hắn vội vàng chạy tới bên người Hà Đào mà vui vẻ nói tới nói lui.
“Đi đâu ăn đây?” Hà Đào đỏ mặt hỏi Trần Thiên Minh.
“Em là lãnh đạo, do em quyết định”. Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Lý Hân Di mới là lãnh đạo của anh”. Hà Đào liền nói, giọng điệu dường như hơi chua xót.
“Hân Di là lãnh đạo trong trường học. Mà em mới là lãnh đạo chính thức của anh”.
Trần Thiên Minh lấy lòng Hà Đào. He he, Hà Đào đã đồng ý đi ăn cơm riêng với mình, vậy có nghĩa là nàng đã tha thứ cho mình rồi. Xem ra, mình lại có hi vọng rồi.
“Miệng lưỡi trơn tru, không thèm nghe anh nói nữa, chúng ta tới tiệm cơm nhỏ trước cổng trường nha, nói đó có điều hòa trong sương phòng, giá tiền lại không cao. Em gọi điện về nhà, thông báo trưa hôm nay không về ăn cơm”.
Hà Đào đột nhiên nhớ tới việc phải gọi điện về nhà thông báo. Vì vậy, lấy điện thoại di động của nàng ra ấn số.
“Ba, là ba sao? Hôm nay con không về nhà ăn cơm trưa nha”. Hà Đào nói vào trong điện thoại.
“Con cùng dùng cơm với ai vậy?” Hà Liên hỏi.
“Là…là một người… đồng sự”. Hà Đào nói tới đây, mặt đã đỏ lên.
“Tốt lắm, cứ như vậy nha!” Hà Liên cúp điện thoại.
“Là nhạc phụ tương lai của anh nhận điện hả?”
Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng lúc này của Hà Đào, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, hắn thấy vậy đâm ra ngây ngốc.
“Trần Thiên Minh, anh nói cái gì?”
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, mặt lại càng đỏ hơn.
“Không! Anh có nói gì đâu, anh nói là ba em nhận điện thoại ư?”
Trần Thiên Minh vội vàng lè lưỡi giải thích. Giờ đây, ngàn vạn lần không thể
làm cho Hà Đào nổi giận, nếu như nàng tức giận không chịu đi ăn cơm, vậy thì mình sẽ thiệt thòi lớn. Cho nên, không thể đắc tội với Hà Đào được.
“Thiên Minh, Hà Đào, hai người đang làm gì vậy?”
Một thanh âm truyền
tới, Trần Thiên Minh vừa nhìn liền thấy Ngô Thanh. Dường như học kỳ này
hắn cũng dạy ban đầu.
“Không, không có gì, chúng tôi đang nói chuyện phiếm”. Trần Thiên Minh
vội vàng nói.
Ngàn vạn lần không thể để cho Ngô Thanh biết bọn họ đi ăn cơm. Nếu không, với tính cách của hắn nhất định sẽ mặt dày mà theo như cái bóng.
“Hà Đào, lúc này cô có rảnh không? Trưa nay tôi mời cô đi ăn cơm”.
Ngô Thanh mặt dày miệng cười bắn nước bọt tung tóe nói với Hà Đào. Trần
Thiên Minh càng nghe lại càng giận. Móa, nữ nhân của lão tử mà cũng dám
đến tán tỉnh, nếu như không có Hà Đào tại đây, phải giữ hình tượng văn nhã thì hắn đã vung chân đá chết con heo Ngô Thanh này.
“Xin lỗi, Trần Thiên Minh vừa mời tôi ăn cơm rồi”. Hà Đào lắc đầu mỉm cười từ chối ý tốt của Ngô Thanh.
“Sao? Thiên Minh, anh thật khách khí quá, anh muốn mời Hà Đào cùng tôi
đi ăn cơm à?”
Ngô Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh mời Hà Đào ăn cơm, trong mắt khẽ đảo, sau đó lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh.
“Tôi, tôi mời anh khi nào?”
Trần Thiên Minh ngây ngốc, mình đã nói như vậy lúc quái nào nhỉ, nói đùa mời tên mặt dày Ngô Thanh này, sao có thể như vậy được!
“Đúng vậy, là anh mời tôi, Thiên Minh, anh có thể mời Hà Đào ăn cơm, tại sao không thể mời thêm tôi chứ? Anh như vậy có phải là quá nhỏ nhen hay không?”
Trần Thiên Minh nghĩ tới nếu như Ngô Thanh cũng đi, vậy thì những dự định ban đầu của mình không thực hiện được rồi. ****, thằng cha Ngô Thanh này có để cho mình tán gẫu với người yêu không đây?
“Trưa nay anh không có bận việc gì à?” Trần Thiên Minh nhắc nhở Ngô
Thanh, tốt nhất là Ngô Thanh không đi.
“Trưa hôm nay tôi cực kỳ rảnh rỗi, chuẩn bị đi ăn cơm đây. À không, là anh mời tôi cùng Hà Đào”. Ngô Thanh vừa cười vừa nói.
“Đồ ăn của chúng tôi hôm nay không thích hợp với anh”. Trần Thiên Minh vẫn tiếp tục ngăn cản Ngô Thanh.
“Không sao, con người tôi rất dễ tính, hai người có thể ăn gì thì tôi cũng có thể ăn cái đó”.
Ngô Thanh lắc đầu, vẻ mặt như là muốn nói không có hề gì:
“Trần Thiên Minh, anh sao nhỏ mọn vậy, không muốn mời tôi đi sao?”
“Không, không đúng. Chỉ là, tôi với Hà Đào có chút việc cần thương lượng. Có anh đi nữa sẽ hơi bất tiện”.
Trần Thiên Minh chỉ còn nước chưa nói: ****! Bố mày tất nhiên là không muốn mày đi rồi.
“Hà Đào, tôi đi cô có để bụng không?” Ngô Thanh nhìn Hà Đào nói.
“Sẽ không, hai người ăn cũng là ăn, mà ba người thì cũng vậy mà thôi”.
Hà Đào thấy Ngô Thanh nói như vậy, trong lòng không đành. Mặc dù nàng
cũng muốn chỉ có nàng cùng Trần Thiên Minh hai người đi ăn, nhưng mà Ngô Thanh đã nói như vậy, thì chẳng lẽ nàng không biết xấu hổ mà cự tuyệt ư?
“Được rồi, chúng ta cùng đi nha!”
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào cung nói như vậy, không có cách nào khác đành phải bất đắc dĩ gật đầu, nói. Ôi, cho dù mình không nể mặt Ngô Thanh cũng phải cho Hà Đào thể diện.
“Tốt quá, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Ngô Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh đáp ứng, vui vẻ mà đi theo sau Hà Đào cùng Trần Thiên Minh. Dù sao hắn cảm thấy được người ta mời cơm, không thể không biết điều.
Tới quán cơm trước cổng trường, mấy Trần Thiên Minh vào một gian phòng
có điều hòa. Sau đó, Trần Thiên Minh bảo người bán hàng đưa thực đơn đến, chuẩn bị chọn đồ ăn.
“Hà Đào, em muốn ăn gì?”
Trần Thiên Minh mỉm cười lấy lòng Hà Đào. Dù cho Hà Đào muốn ăn gì, hắn sẽ chọn ngay.
“Em ăn gì cũng được, anh cứ chọn đi”. Hà Đào mỉm cười, nói.
Dù sao trước kia nàng cùng Trần Thiên Minh đã từng đi ăn, hắn biết nàng thích ăn gì.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút: Ba người, như vậy bốn món và một bát
canh là đủ ăn rồi. Vì vậy, hắn chọn món ăn sau đó gọi nhân viên phục vụ tới lấy thực đơn đã chọn.
“Chờ một chút, tôi xem có còn thiếu gì không?”
Ngô Thanh đột nhiên gọi nhân viên phục vụ đang muốn đi vào, vừa cười vừa nói.