Trần Thiên Minh nghe thánh nữ Ích Tây Dát Mã nói như vậy cũng không thể làm gì khác là giơ tay ra để cô xem.
“Trần tiên sinh, nam trái nữ phải, anh hãy giơ tay ra”. Ích Tây Dát Mã nói với Trần Thiên Minh.
Vì vậy, Trần Thiên Minh đặt tay trái ra trước mặt Ích Tây Dát Mã. Ích Tây Dát Mã quan sát vân tay Trần Thiên Minh một hồi, sau đó nói: “Trần tiên sinh, cơ thể của anh rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả. Chỉ là, cơ thể của anh dường như có dương khí quá nặng, có thể là bởi vì anh luyện võ nên mới như vậy”.
Trần Thiên Minh nghe thấy mà trong lòng lại giật mình, thánh nữ Ích Tây Dát Mã này cũng quả thật là lợi hại, chỉ xem vân tay của hắn mà có thể biết được do mình luyện võ công nên dương khí quá nặng. Từng nghe ông bác nói rằng, võ công của hắn thiên về khí dương, phương pháp tốt nhất chính là nam nữ song tu, bởi vậy nhiều khi chính hắn không khống chế được bản thân mình.
Ích Tây Dát Mã nói tiếp: “Nếu như dương khí của anh quá nặng, dần dần sẽ có lúc ảnh hưởng đến cơ thể của anh, cho nên anh nhất định phải khống chế dương khí của chính mình, ngàn vạn lần đừng để cho nó trở nên quá nặng.
“Vậy có biện pháp nào sao?” Trần Thiên Minh hỏi. Hắn biết là đối với hắn có một biện pháp chính là nam nữ song tu, nhưng không biết Ích Tây Dát Mã có thể đưa ra biện pháp khác không?
Ích Tây Dát Mã suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trường hợp của anh vậy thì tôi không thể chỉ nhìn đơn giản là nhìn qua vân tay được, ta còn cần phải xem kinh mạch của anh nữa”. Nói xong, thánh nữ duỗi tay ra, sau đó khoát lên tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thì chỉ thấy Ích Tây Dát Mã rất trắng, quả là trắng như ngọc thạch, nếu như bây giờ nói Ích Tây Dát Mã đã hơn một trăm tuổi thì Trần Thiên Minh cũng nhất định không tin, với bàn tay nhỏ bé, mịn màng trắng nõn như vậy chỉ có thể là của một cô gái mới lớn, chứ làm sao là bàn tay của một bà lão được. Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy Ích Tây Dát Mã đang dấu tay trên cổ tay mình, nhất thời cũng thấy tay của mình có cảm giác lạnh lẽo.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn Ích Tây Dát Mã, lúc này Ích Tây Dát Mã cũng đang lén nhìn Trần Thiên Minh, rồi cô phát hiện Trần Thiên Minh cũng đang nhìn cô nên cô vội vàng buông tay hạ mi mắt xuống, trong lòng cô đột nhiên run lên, đôi tay nhỏ bé khoát lên cổ tay Trần Thiên Minh cũng có chút run lên. Trần Thiên Minh không cảm giác được Ích Tây Dát Mã có hơi khác thường bởi vì sau khi Ích Tây Dát Mã giật mình cô đã quay người thay đổi tư thế tay, hắn còn tưởng cô đổi tư thế tay là để kiểm tra hắn.
Một lát sau, Ích Tây Dát Mã bỏ tay xuống, quay sang Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, vừa rồi ta có kiểm tra qua thì phát hiện thấy mặc dù cơ thể anh dương khí quá nặng nhưng cũng không có gì đáng ngại nhiều. Như vậy đi, ta sẽ cho anh một đơn thuốc, anh cứ cầm về ăn, thuốc của ta mặc dù không thể trị tận gốc nhưng có thể tạm thời giảm nhẹ dương khí trong cơ thể anh”.
Ích Tây Dát Mã nói xong liền giơ tay có ý gọi hắc thần bà đứng đó không xa tới. Sau khi hắc thần bà đi tới Ích Tây Dát Mã nói nhỏ hai câu vào tai hắc thần bà.
“Hắc bà, cứ như vậy đi, không nên nhiều lời”. Ích Tây Dát Mã phất phất tay nói với hắc thần bà.
Hắc thần bà do dự một chút, sau đó quay đi ra sau. Chỉ một chốc lát, hắc thần bà quay lại với một bọc đồ vật nhỏ, sau đó lưỡng lự đưa cho Ích Tây Dát Mã như có vẻ không muốn.
Trần Thiên Minh thấy kỳ là mà thầm trách móc có vẻ hắc thần bà không muốn cho thuốc hắn, rốt cuộc vị thuốc đó là gì vậy a?
“Trần tiên sinh, thuốc này rất đắt, sau khi anh quay trở về nhà hãy nhanh chóng ăn nó, sau đó vận công điều hòa nó sẽ hỗ trợ rất tốt cho nội công của anh”. Ích Tây Dát Mã vừa cười vừa nói với Trần Thiên Minh.
“Đương nhiên là sẽ hỗ trợ rất tốt cho nội công của hắn rồi, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi mà, nó sinh trưởng ở năm nghìn thước dưới đáy biển, cho dù là người thường ăn vào cũng có tác dụng hồi sinh, còn đối với người luyện võ chẳng những có thể tăng cường nội lực mà còn có thể phòng ngừa bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công nữa. Loại thuốc này đến ngay cả thánh nữ của chúng ta còn không nỡ ăn, vậy mà người lại cho cậu”. Hắc thần bà càng nói càng tức giận càng nói lớn tiếng hơn. Nhưng cũng khó trách sự tức giận của bà, một loại thuốc đắt và quý như vậy mà thánh nữ lại đi cho một người xa lạ.
“Hắc bà, không nên nhiều lời nữa, bà cứ đi xuống trước đi”. Ích Tây Dát Mã khẽ nhíu mày, cô hướng về phía hắc bà ý bảo hãy xuống trước.
Hắc thần bà bất đắc dĩ mà phải đi xuống trước. Lúc chuẩn bị đi, bà còn cố liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, dường như muốn nhìn rõ hơn người được ăn Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi.
Trần Thiên Minh nghe thấy hắc thần bà nói như vậy thì trong lòng cũng yên tâm, hắn vô duyên mà nói: “Thánh nữ, loại thuốc này rất quý, tôi thật không dám nhận”.
Ích Tây Dát Mã nhìn sang Trần Thiên Minh mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Trần tiên sinh, anh nhầm rồi, loại thuốc này đối với ta mà nói cũng không có tác dụng nhiều, nhưng với anh thì lại có tác dụng rất lớn, nó có thể giúp võ công của anh tăng lên một bậc, và điều chỉnh khí âm dương trong cơ thể anh, anh chưa tưởng tượng được hiệu quả của vị thuốc này đâu”.
“Nhưng như lời hắc thần bà vừa nói, chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, tôi không thể và không muốn lấy một vật mà người quý trọng như vậy”. Trần Thiên Minh phe phẩy đầu không chịu nhận.
Thấy Trần Thiên Minh từ chối rất đáng yêu, Ích Tây Dát Mã nhãn tình sáng lên, trong lòng cô Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi sự hấp dẫn đã có vẻ ít đi, nhưng đối với người học võ mà nói nếu được ăn đến Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi thì có thể tăng cường được nội lực của bản thân. Có đi ngàn năm cũng khó gặp được cơ hội tốt như vậy.
Cũng rất khó có thể tìm được loại thuốc giống như Thiên Sơn Tuyết Liên, mà lại còn là nghìn năm tuổi thì càng quý hiếm hơn. Trần Thiên Minh chưa từng được nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi, mặc dù không gì giá trị bằng huyết thống hoàng kim đang chảy trong cơ thể hắn, nhưng đây cũng là một vật báu vô giá, người trong giới võ lâm cũng đã vì nó mà tranh giành nhau đến đầu rơi máu chảy.
Ích Tây Dát Mã vừa cười vừa nói: “Quen biết chính là duyên phận, vị thuốc này đối với ta mà nói, cũng không có tác dụng nhiều, vừa rồi anh đã giúp ta giải vây, chẳng lẽ ta còn tiếc vị thuốc này được hay sao. Nếu như anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, vậy thì anh có thể giúp ta làm một việc”.
“Việc gì?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Tạm thời bây giờ ta cũng chưa nghĩ ra, nhưng thời gian sẽ không quá lâu đâu, Trần tiên sinh, Lạt Ma Giáo chúng ta mỗi năm đều có tổ chức một lễ hội Ma Ni lớn. Anh có thể tham gia lễ hội này, chờ sau khi kết thúc lễ hội hãy đi?” Ích Tây Dát Mã quay sang nói với Trần Thiên Minh.
“Tại sao? Trần Thiên Minh hỏi.
Ích Tây Dát Mã nói: “Bởi vì bây giờ nhất thời ta chưa nghĩ ra muốn anh giúp làm chuyện gì, nếu như qua lễ hội Ma Ni có thể ta sẽ nghĩ được sẽ nhờ anh giúp ta chuyện gì. Hơn nữa, bây giờ lễ hội Ma Ni cũng không còn mấy ngày nữa, anh hẳn là có thể đợi được chứ?”
Trần Thiên Minh chần chờ, vẻ mặt thánh nữ lộ ra vẻ thần bí, không biết là chính hay tà, nếu như cô ta bảo mình làm chuyện ác thì hắn làm sao có thể đáp ứng được chứ.
Ích Tây Dát Mã cũng thấy được Trần Thiên Minh đang chần chờ, cô vừa cười vừa nói: “Anh cứ yên tâm đi, ta không bảo anh làm chuyện xấu đâu, ta lấy danh nghĩa thần đường ra hứa đấy”. Nói xong, Ích Tây Dát Mã giơ tay lên thề.
“Được, nếu thánh nữ đã nói vậy, tôi cũng không có lý do gì mà không tin người được. Tôi đồng ý”. Trần Thiên Minh gật đầu nói. Dù sao Ích Tây Dát Mã cũng đã nói không bảo mình làm chuyện xấu, nếu như cô bảo hắn làm chuyện xấu thì hắn có thể từ chối bởi vì như vậy là cô đã làm trái với lời hứa ban đầu.
“Tốt lắm, Trần tiên sinh, anh hãy cầm lấy túi thuốc này, sau đó anh hãy cho tôi biết, bây giờ anh đang ở đâu? Ta muốn biết để khi nào cần anh hỗ trợ sẽ phái người đến đó tìm anh”. Ích Tây Dát Mã vừa đưa túi cho Trần Thiên Minh vừa nói.
Trần Thiên Minh tiếp nhận túi thuốc, nói: “Cám ơn thánh nữ”. Sau đó hắn nói rõ địa chỉ khách sạn nơi hăn đang ở cho Ích Tây Dát Mã.
“Đừng khách khí, Trần tiên sinh, giờ ta muốn nghỉ ngơi một chút, anh có thể đi được rồi”. Ích Tây Dát Mã đuổi khéo khách.
Trần Thiên Minh liền đứng lên, hướng đến Ích Tây Dát Mã nói lời từ biệt rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Sauk hi Trần Thiên Minh rời khỏi, một bóng trắng bay tới bên cạnh Ích Tây Dát Mã, nhỏ giọng nói: “Thánh nữ”.
“Bạch bà, ta làm như vậy có đúng không? Ta cũng đang suy nghĩ không biết mình làm như vậy có đúng không nữa, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn ta đã không thể tự chủ được mà chỉ có mong muốn được có hắn bên cạnh mình”. Ích Tây Dát Mã lẩm bẩm nói với bạch thần bà đang đứng bên cạnh.
Bạch thần bà khẽ lắc đầu, “Thánh nữ, tôi cũng không biết, để hiểu rõ một người có khi không thể nhìn bên ngoài mà phải có thời gian để cân nhắc. Nhưng ta để ý thấy võ công người này rất cao cường, mặc dù hắn nói là người buôn bán nhưng tôi thấy chân khí của hắn khi cứu người vọng lại còn mạnh hơn cả tôi và hắc thần bà. Tuổi còn trẻ mà đã có một nội lực thâm hậu như vậy, tôi thật sự cũng không hiểu được hắn đã luyện như thế nào?”
Ích Tây Dát Mã nhấn mạnh thêm, “Đúng vậy, mặc dù ta không có võ công nhưng cũng có thể cảm nhận được võ công cao cường của hắn. Khi ta kiểm tra mạch cho hắn, ta đã cảm nhận được trong cơ thể hắn có một chân khí mạnh một cách phi thường. Mà ấn tượng đầu tiên của ta về hắn, thì ta có cảm giác hắn không phải người xấu”. Nói tới đây, Ích Tây Dát Mã thấy có chút xấu hổ mà cúi đầu.
“Thánh nữ, tất cả đều có số mệnh, mà đã là số mệnh thì không thể cưỡng lại, hết thảy đều là thuận theo ý trời”. Bạch thần bà nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sauk hi Trần Thiên Minh trở lại phòng của mình, hắn lấy cái bọc thuốc quý hiếm Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi ăn luôn. Mới vừa ăn vào không lâu hắn đã có cảm giác trong cơ thể mình sinh ra một luồng khí mát lạnh , làm cho toàn thân hắn vô cùng thoải mái.
Vì vậy, Trần Thiên Minh vội vàng ngồi lên giường, lập tức vận khởi hương ba trạm điền tức. Hắn muốn thuốc Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi này được hấp thụ hoàn toàn vào nội công của mình. Đúng như lời Ích Tây Dát Mã nói cơ thể của hắn sẽ điều hòa cân bằng khí âm dương, khiến cho toàn cơ thể hắn không còn cảm thấy nóng rực như trước, ngược lại hắn cảm thấy môt loại chân khí mới vừa cương lại vừa nhu, rốt cuộc như thế nào thì Trần Thiên Minh cũng không rõ nữa.
Sauk hi Trần Thiên Minh vận hết công lực, hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể mình so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều, cuối cùng là mạnh hơn ít nhiều bao nhiêu hắn cũng không biết nhưng dù sao bây giờ hắn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, các cư bắp khỏe mạnh, hơn nữa chân khí bên trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, có cảm giác như cuồn cuộn không ngừng.
“Lão Đại, anh đã tỉnh chưa?” Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ cùng đến bên cạnh Trần Thiên Minh, bọn họ thấy Trần Thiên Minh tỉnh dậy liền vội vàng hỏi. Sau khi từ thần đường trở về thì ăn ngay thứ gì đó rồi đi luyện công. Vì vậy bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với Trần Thiên Minh.
“Ừ, Tiểu Kiệt, các anh đã ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh hỏi bọn Ngô Tổ Kiệt.
“Chúng tôi chưa ăn, thấy lão Đại luyện công nên chúng tôi không dám đi ăn trước”. Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ lắc đầu nói. “Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm nào”. Trần Thiên Minh nhìn Ngô Tổ Kiệt Và Chiêm Ỷ vừa cười vừa nói.
“Lão Đại, vừa rồi anh ăn vật gì vậy, không có chuyện gì với anh đấy chứ?” Chiêm Ỷ lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.
“Không có chuyện gì đâu, nghe thánh nữ nói đó là Thiên Sơn Tuyết Liên, nó rất có lợi cho thân thể của tôi, sau khi tôi ăn nó vào cũng cảm giác nội lực trong cơ thể mạnh hơn rất nhiều”. Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
“Cái gì? Có người đứng ra bảo vệ thánh nữ?” Lạp Đạt ngồi trong phòng tức giận mà kêu lên.
“Đúng vậy, tôi có nghe thuộc hạ nói, có người đã đứng ra che chở cho thánh nữ, khiến cho đám hỗn loạn không thể vượt qua”. Lang vương đứng đối diện với Lạp Đạt thấy hắn tức giận thì vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói.