Lưu Manh Lão Sư

Chương 582: Chương 582: thực sự quá giống nhau






Ích Tây Dát Mã khoát tay nói: "Không cần, lần trước là chúng tôi sơ ý, không ngờ Lạp Đạt đến bắt tôi, lần này chúng tôi trở về, bọn họ không có cơ hội nữa. Tôi cho mọi ngời biết, bên trong thần đường có cơ quan, nếu tôi khởi động cơ quan này, Lạp Đạt không thể bắt được tôi." Kỳ thực phía dưới thần đường còn có một mật thất, nếu như buổi tối hôm đó Ích Tây Dát Mã chạy được xuống dưới, thì đám Phương Minh Ngọc căn bản không có cơ hội thành công.

"Tốt rồi, nhưng tôi sẽ tăng thêm nhân thủ tuần tra bên ngoài, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ phát đạn tín hiệu, mà khi các người thấy đạn tín hiệu cũng bắn đạn tín hiệu, trong mười phút chúng tôi sẽ tới." Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

"Cảm ơn Lạt Ma, Trần tiên sinh, chúng tôi đi," Ích Tây Dát Mã trừng mặt nhìn Trần Thiên Minh.

"Hồ Minh, cậu đem theo một số đệ tử đưa thánh nữ về." Ngật Tang Đạt Kiệt nói với Hồ Minh đứng bên cạnh.

Trương Ngạn Thanh nhìn đám Ích Tây Dát Mã đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Trần Thiên Minh: "Lão đại, thánh nữ kia đúng là Tây thi tái thế a, thực sự quá giống nhau."

"Giống cái đầu cậu? Mắt tôi nhìn thẳng, không thấy gì hết!" Trần Thiên Minh căm tức nói, hắn vừa bị tan mộng đẹp, còn bị Ích Tây Dát Mã mắng, tâm tình không tốt.

"Trần tiên sinh, còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu Ma Ni hội rồi, cậu nói Lạp Đạt có đánh lén chúng ta không?" Ngật Tang Đạt Kiệt hỏi.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói: "Cái này khó nói, Lạp Đạt rất âm hiểm, nhưng hắn bị tổn hại, Báo Vương chết, Lang Vương giúp tôi cứu thánh nữ, phỏng chừng Lạp Đạt không bỏ qua cho Lang Vương, mà hiện tại thần đường giúp chúng ta, với thực lực hiện tại, chúng ta không sợ Lạp Đạt."

"Đúng, chúng ta không việc gì phải sợ hắn." Ngật Tang Đạt Kiệt nói. Hiện tại cao thủ bên này nhiều hơn phía Lạp Đạt, tuy rằng đệt tử Hồng giáo đông, nhưng bắt trộm phải bắt kẻ cầm đầu, chỉ cần không chế Lạp Đạt, đệ tử của hắn cũng phải nghe lời chúng ta.

"Lạt Ma, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, người của tôi sẽ bảo vệ ông, ông bảo Hồ Minh chú ý bảo vệ thần đường bên kia, không nến để thời điểm quan trọng gặp phải chuyện ngoái ý muốn." Trần Thiên Minh nói.

"Được, tôi sẽ phân phó cho Hồ Minh." Ngật Tang Đạt Kiệt nói, hiện tại hắn coi Hồ Minh như một đệ tử, chuyện gì đều do Hồ Minh làm.

"Quỳ xuống!" Sư Vương áp giải Lang Vương, một cước đá vào chân Lang Vương, bắt hắn quỳ xuống: "Lạt Ma, Lang Vương giúp Trần Thiên Minh cứu thánh nữ đi." Sư Vương nói với Lạp Đạt.

"Lạt Ma, oan uổng, tôi không làm." Lang Vương biết Lạp Đạt hiện tại đang tức giận vì thánh nữ bị cứu đi, Sư Vương nói không ngờ như lửa đổ thêm dầu.

"Lang Vương, không ngờ bây giờ ông vẫn còn chối, ông cùng đám Trần Thiên Minh từ thiên phật điện đi ra bị ta bắt gặp, ông nói xem, đệ tử bên trong thiên phật điện là do ông giết?" Sư Vương mắng.

Lang Vương lắc đầu nói: "Không phải tôi, là Trần Thiên Minh giết."

"Vậy ông còn nói không phải bị Trần Thiên Minh mua chuộc, nếu không có người chỉ đường, TTM không thể nào biết mật thất dưới thiên phật điện. Lang Vương, bình thường ta đối với ngươi không bạc, không ngờ người phản ta, làm nội gian." Lạp Đạt căm giận nói.

"Lạp Đạt tha mạng, là Trần Thiên Minh kia khống chế tôi, bắt buộc tôi không còn cách nào." Lang Vương khóc lóc nói, hiện tại chỉ mong Lạp Đạt buông tha mình.

Sư Vương lạnh lùng nói: "Lạt Ma, ngài không cần nghe hắn nói, lúc đó Lang Vương xuất thủ với tôi, cản chân cho Trần Thiên Minh chạy, nếu hắn bị cưỡng bức, sao lại ra tay với tôi?" Sư Vương nói, lúc đó hắn không biết là Lang Vương bị Trần Thiên Minh đẩy lên.

"Không phải, là Sư Vương đánh tôi trước, Lạt Ma, ngài tha cho tôi." Lang Vương thấy sắc mặt Lạp Đạt ngày càng tái, hắn biết lúc này lão đang tức giận.

Lạp Đạt giơ tay, hung hăng nói: "Ngươi là nội gian, giúp Trần Thiên Minh cứu thánh nữ, ta nếu không giết ngươi, làm sao khiến mọi người phục? Dù ngươi bị bắt buộc, nhưng sợ chết như vậy, để ngươi lại còn tác dụng gì?" Lạp Đạt quyết định giết một người răn trăm người, cảnh cáo mọi người không nên học theo Lang Vương, nếu không chỉ có con đường chết.

Lang Vương thấy sát ý trong mắt Lạp Đạt, sợ hãi nói: "Lạt Ma, không nên, tôi có thể lập công chuộc tội, hiện tại ngài đang thiếu nhân thủ mà."

Lạp Đạt âm hiểm cười: "Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi." Nói xong, hữu chưởng vung lên đánh vào ngực Lang Vương, Lang vương phun ra một vòi máu, chết tại đương trường.

Sư Vương nhìn thi thể của Lang Vương nói với đệ tử: "Kéo hắn ra ngoài chôn, khiến hắn cả đời không được siêu sinh."

Hổ Vương đến bên người Lạp Đạt lo lắng nói: "Lạt Ma, chúng ta hiện tại làm sao? Hoàng giáo nhiều cao thủ hơn chúng ta, chúng ta ở thế hạ phong."

Lạp Đạt suy nghĩ một hồi, nói với mọi người: "Các người không phải sợ, ta còn vương bài lúc cuối cùng mới xuất ra, hiện tại bọn chúng đưa ta vào tuyệt lộ, chúng ta không thể quay đầu."

Phương Minh Ngọc ở bên cạnh nghe Lạp Đạt còn vương bài chưa xuất, con mắt không khỏi sáng ngời, vội hỏi: "Sư phụ, vương bài là gì vậy, ngài có thể nói cho mọi người để mọi ngời chuẩn bị tâm lý không?"

Lạp Đạt lắc đầu nói: "Các người đến lúc đó sẽ biết, hiện tại chúng ta cứ án theo kế hoạch mà làm, ở ma ni hội một lưới bắt hết đám Ngật Tang Đạt Kiệt."

"Lạt Ma, đệ tử của Lang Vương xử lý thế nào?" Sư Vương hỏi.

"Trước tiên cứ để Diệu Tây quản lý, nhưng các người cẩn thận theo dõi bọn họ, ta sợ bên trong có nội gian của Hoàng giáo." Lạp Đạt nói.

Phương Minh Ngọc trong lòng một trận thất vọng, không ngờ Lạp Đạt còn phòng bị mọi người, chiêu cuối cùng cũng không tiết lộ, rút cuộc là vương bài gì? Phương Minh Ngọc âm thầm nghĩ.

"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, Sư Vương, bảo Diệu Tây, ta có chuyện muốn nói với nàng." Lạp Đạt nói với Sư Vương.

Diệu Tây? Đúng, bảo Diệu Tây đi dò xét Lạp Đạt, xem con bài cuối cùng của hắn là gì? Phương Minh Ngọc trong lòng thầm vui vẻ.

"Diệu Tây, Lạp Đạt đêm qua gọi em đến làm gì?" Phương Minh Ngọc về lữ điếm, nhỏ giọng hỏi Diệu Tây.

"Hắn chỉ bảo em quản lý đệ tử của Lang Vương, còn cùng em làm chuyện kia." Chuyện kia khó nói ra miệng, nhưng Diệu Tây lớn mật, khi nói mặt chỉ đỏ lên một chút.

"Diệu Tây, em phải giúp anh để ý Lạp Đạt, hiện tại Hồng giáo bị rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng Lạp Đạt nói không cần khẩn trương, còn nói có một vương bài, em thử xem có thể thăm dò ra một chút hay không, xem Vương Bài của Lạp Đạt rút cuộc là gì?" Phương Minh Ngọc nói.

"Em biết, Ngọc ca em sẽ tận lực hỏi Lạp Đạt." Diệu Tây nói.

"Vậy em về đi." Phương Minh Ngọc nói.

"Ngọc ca, em, em muốn." Diệu Tây đỏ mặt nói.

Phương Minh Ngọc túm lấy bộ ngực Diệu Tây nói: "Em tối qua còn chưa ăn no sao?"

"Nào có, lão Lạp Đạt kia mới vào một lát đã không chịu nổi." Diệu Tây chán nản nói.

"Được, hôm nay anh thưởng cho em nhiều một chút." Phương Minh Ngọc nói xong, ôm Diệu Tây đặt trên giường, sau đó cởi quần áo nàng....

"Lạt Ma, ngài ngày càng lợi hại." Diệu Tây nằm trong lòng Lạp Đạt ủ ê nói.

"Ha ha, tiểu tiêu tinh, nếu ta không lợi hại, sao thỏa mãn được cô." Lạp Đạt vê nắm hạt anh đào trước ngực Diệu Tây nói, Diệu Tây này trên giường đúng là cực phẩm, khiến hắn sảng khoái muốn chết.

Diệu Tây đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Lạt Ma, em nghe một số đệ tử nói, Hoàng giáo hiện tại nhiều cao thủ, bên chúng ta mất Báo Vương, Lang Vương, sợ không phải đối thủ của Hoàng giáo. Ai, nếu như chúng ta thất bại, sau này chúng ta không thể cùng một chỗ nữa, lúc đó em phải làm sao?"

Lạp Đạt cười nói: "Bọn họ biết cái gì, vương bài lúc cuối ta còn chưa hé lộ, em nói bọn chúng yên tâm, chúng ta nhất định đánh bại Ngật Tây Đạt Kiệt."

"Vương bài cuối cùng?" Diệu Tây giật mình, đó chính là điều nàng muốn hỏi.

"Đúng vậy."

"Vương bài cuối cùng là gì vậy, Lạt Ma?" Diệu Tây hỏi.

"Đến lúc đó em sẽ biết, lại đây a dạy em một tuyệt chiêu." Lạp Đạt cười nói.

Diệu Tây ngúng nguẩy nói: "EM không, em muốn biết, ngài mau nói đi!" Diệu Tây vừa nói vừa dùng đôi tô phong cọ sát vào mặt Lạp Đạt.

"Em thật là quỷ nghịch ngợm, không nên tò mò, chúng ta chơi đùa thế thôi, mai lại chơi tiếp." Lạp Đạt bất đắc dĩ nói, nếu như là trước đây hắn sao có thể làm một đêm vài lần.

"Ngài không tin em, ngài nói cho em nghe một chút thôi." Diệu Tây nũng nịu nói.

"Không nên náo loạn, nghe lời, không ta sẽ tức giận." Lạp Đạt đứng dậy vờ tức giận nói.

Diệu Tây thấy Lạp Đạt không muốn nói, nếu mình quá phận sẽ sinh nghi ngờ, vì vậy đứng dậy chỉnh y phục.

"Cốp cốp" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lạp Đạt nói: "Vào đi."

Lúc này cửa bị đẩy ra, Hổ Vương cùng một người ăn mặc quần áo Lạt Ma tiến lên, nhưng người kia tuy rằng mặc quần áo Lạt ma, nhưng không tương xứng, chỉ là khoác vào thôi. Đặc biệt khi người kia bước đi, giống như con rối, căn bản không tự nhiên như người thường.

"Diệu Tây, em ra ngoài, chúng ta có chuyện cần nói." Lạp Đạt khoát tay nói với Diệu Tây.

Diệu Tây không thể làm gì khác là gật đầu, đi ra ngoài, nhưng mà khí đi qua người kìa nàng tò mò liếc mắt một cái.

"Diệu Tây, có hỏi được vương bài cuối cùng là gì không?" Phương Minh Ngọc vừa ôm Diệu Tây vừa hỏi thăm.

Diệu Tây lắc đầu; "Không có Lạp Đạt không tin em, mặc em hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói."

"Ai, xem ra chỉ có thể chờ đến Ma Ni hội mới biết." Phương Minh Ngọc thất vọng nói.

"Nhưng mà, đêm qua Lạp Đạt gặp một quái nhân." Diệu Tây đột nhiên nhớ tới quái nhân đi đứng như người gỗ kia.

"Quái nhân gì?" Phương Minh Ngọc hai mắt sáng lên, có thể quái nhân này là vương bài cuối cùng của Lạp Đạt.

"Em chỉ cảm giác vậy, lúc đó Hổ Vương dẫn hắn vào, người kia ăn mặc trang phục Lạt ma, nhưng có cảm giác hắn rất lạ, đi đứng như con rối vậy." Diệu Tây suy nghĩ nói.

"Bước đi như người gỗ?" Người nọ còn cái gì kì quái nữa không?" Phương Minh Ngọc hỏi tiếp, nghe Diệu Tây nói, kẻ này thực sự kì quái.

Diệu Tây nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, Khi em đi qua người hắn, phát hiện trên mặt hắn không có biểu tình gì, con ngươi màu đỏ, như người ngoại quốc."

"Con ngươi màu đỏ? Trên mặt vô biểu tình, đi đứng như tượng gỗ?"Phương Minh Ngọc rơi vào trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.