“Thiên Minh, sao anh lại ôm ngực vậy? Anh có gì không thoải mái sao?” Lý Hân Di kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh
Trần Thiên Minh thở dài một hơi nói: “Ôi dù không gặp em mấy ngày hôm nay nhưng không ngày nào anh không nghĩ đến em. Vậy mà em không chút nào nghĩ đến anh cả, cho nên lòng anh mới đau, tim anh mới nhói”.
“Thiên Minh, anh…”, Lý Hân Di đỏ mặt, đưa ánh mắt kiều diễm nhìn Thiên Minh khiến hắn không khỏi rung động.
“Hân Di, anh làm sao cơ chứ? Có phải bây giờ em đã phát hiện ra rằng em cũng có nhớ đến anh?” Trần Thiên Minh mỉm cười. Cuộc sống ở các nước phương Tây lúc này thật thoải mái, hắn có thể vô tư nói chuyện tình cảm bông đùa với Hân Di như vậy.
“Hân Di”, lúc này từ bên ngoài đi tới một người, vừa đến cửa đã lớn tiếng gọi Hân Di.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là Đàm Thọ Thăng.
Đàm Thọ Thăng vừa thấy Trần Thiên Minh đang đứng đó thì ngẩn người ra. Trong khoảng thời gian mà Trần Thiên Minh xin phép trường cho nghỉ học, hắn mỗi ngày đều quấn quít lấy Lý Hân Di, muốn dành được tình cảm của nàng. Nhưng hắn không tưởng tượng rằng, hôm nay, khi hắn đến phòng làm việc của Lý Hân Di thì Trần Thiên Minh đã ở đó rồi. Đã thế lại còn đang đứng rất gần với Hân Di nữa chứ.
Lần trước tại cuộc thi khiêu vũ hắn đã định thể hiện sức mạnh và tài năng của mình. Thế mà không hiểu tại sao tự dưng lại vướng vào váy áo người ta ngã một cái, làm náo loạn cả sàn nhảy, ảnh hưởng đến không ít người khác. Nếu không phải đã cảnh cáo những người khác thì khéo sự kiện mà mọi người trêu gọi là “xé váy” này còn được nhắc đi nhắc lại mãi ý chứ.
Bây giờ Đàm Thọ Thăng chỉ mong Trần Thiên Minh vĩnh viễn không quay lại trường học, nhưng hắn đã phải thất vọng rồi. “Trần Thiên Minh, anh vẫn còn về được đây hả? Tôi những tưởng anh đã bỏ mạng nơi nào rồi chứ”, Đàm Thọ Thăng cười đểu Trần Thiên Minh.
“Ha ha Đàm phó, tôi phải làm anh thất vọng rồi. Anh còn chưa chết thì làm sao mà tôi bỏ mạng được cơ chứ. À, tôi xém chút nữa quên mất, không được gọi anh là Đàm Phó mà phải là Đàm Khố Liễu. Ôi, trước kia tôi chưa từng gặp ai mà lại thích váy của người khác đến thế. Ngay cả trên sàn khiêu vũ trước con mắt của bao nhiêu người lại đi kéo váy của người ta như thế cơ chú, sợ thật đó. Anh đã nói anh chỉ là đệ nhị sắc lang, vậy thì ai dám nhận vị trí đệ nhất nữa cơ chứ”, Trần Thiên Minh lớn tiếng cười nói.
“Mày…mày…” Đàm Thọ Thăng tức giận đến mức không nói thành lời. Hắn thật không ngờ Trần Thiên Minh ngay trước mặt Lý Hân Di lại dám nói mình như vậy, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa hay sao?
“Tôi làm sao hả? Đàm Khố, đây không phải là những lời mà tôi tự nghĩ ra đâu đấy. Tất cả mọi người khác đều nói thế nên tôi chỉ nhắc lại cho anh nhớ mà thôi. Nếu có trách thì phải trách anh dám kéo váy đàn bà con gái. Ôi, may mà thời đại này không có nhiều người như anh, nếu không thì không biết sẽ thành như thế nào nữa”, Trần Thiên Minh thở dài một hơi, khuôn mặt vờ tỏ vẻ lo lắng.
Lý Hân Di vốn tưởng những gì xảy ra trong buổi khiêu vũ đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng bây giở nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng vừa thấy kỳ lạ lại có đôi chút sợ hãi. Nếu như mình với Đàm Thọ Thăng ở cùng một chỗ, có trời mới biết hắn sẽ dám làm những điều gì. Nghĩ tới đây, nàng thầm hạ quyết tâm sau này nhất định sẽ không để Đàm Thọ Thăng có cơ hội ở cùng một chỗ với chính mình.
“Hân Di, em đừng có nghe hắn nói bậy, em nghe anh giải thích được không, những chuyện lần đó hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi”, Đàm Thọ Thăng sợ Lý Hân Di hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Lý Hân Di thấy Đàm Thọ Thăng đang di chuyển về phía mình vội vàng chạy tới đứng sau lưng Trần Thiên Minh.
Đàm Thọ Thăng thấy tình cảnh này biết rằng Lý Hân Di phần nào đã tin tưởng vào những lời Trần Thiên Minh nói, hắn chỉ thẳng vào mặt Trần Thiên Minh nói: “Trần Thiên Minh, ngươi hãy nhớ kỹ đây, ngươi nhất định sẽ có ngày phải hối hận vì những gì ngươi đã nói hôm nay”, nói xong, hắn thở hổn hển mà mở cửa rồi tức giận bước đi.
Lý Hân Di nhìn Đàm Thọ Thăng rời đi với bộ dạng tức giận như vậy thì lo lắng mà nói: “Thiên Minh, anh đắc tội với Hiệu trưởng Đàm rồi, anh nhất định phải cẩn thận mới được”
“Hừ, anh mà phải sợ cái tên sắc lang đó sao?” Trần Thiên Minh nhún nhún vai bàng quan trả lời.
“Được rồi, thế những lời anh mới nói vừa rồi có phải sự thật hay không? Sao tôi không nghe các sư phụ khác nói qua?” Lý Hân Di nghi hoặc hỏi Trần Thiên Minh. Quả thật, trước giờ nàng chưa từng nghe các sư phụ khác nói qua về sự việc này của Đàm Thọ Thăng.
Trần Thiên Minh nói: “điều đó có gì lạ đâu, em thường xuyên ở trong phòng làm việc thì làm sao nghe được những chuyện như thế. Em không tin thì đến chiều hỏi các sư phụ khác là biết ngay”. Khi nói câu này, trong lòng Trần Thiên Minh đã có sẵn một kế hoạch muốn làm ô danh Đàm Thọ Thăng. Dù sao thì hắn thật sự cũng không phải là người tốt mà.
Trần Thiên Minh đang ở trong phòng Đoàn Ủy thì lấy cớ phải đi vệ sinh nhưng thực chất hắn chạy một mạch đến phòng làm việc của Ngô Thanh.
“Ngô Thanh, anh đi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh”, Trần Thiên Minh đứng ở cửa phòng Ngô Thanh kêu to. Trong phòng làm việc của Ngô Thanh lúc này đang có nhiều người nên hắn không tiện nói luôn.
“Thiên Minh, anh tìm tôi có chuyện gì hả? Anh không thấy tôi đang bận rộn nói chuyện với mỹ nữ của phòng sao?” Ngô Thanh tức giận nói với Thiên Minh, không thèm liếc nửa mắt qua chỗ hắn.
Trần Thiên Minh nghe vậy có đôi chút bực tức trong lòng. Cái người đang nói chuyện với Ngô Thanh mà hắn gọi là “mỹ nữ” đó chắc hẳn là Tiểu Châu. Thiên Minh vỗ vai Ngô Thanh, nhỏ giọng mà nói: “Ngô Thanh, tôi có một chuyện muốn nói cho anh biết, một chuyện bí mật mà hầu như chưa ai biết cả”.
“Tin tức đặc biệt bí mật ý hả?” mắt Ngô Thanh bỗng sáng bừng lên, hắn vội vàng nói: “Thiên Minh, là tin tức gì vậy, anh nhanh nhanh nói cho tôi nghe đi”.
Trần Thiên Minh làm ra vẻ thần bí mà nói: “là như thế này, anh đã biết về sự kiện Đàm Thọ Thăng kéo váy người khác trong buổi khiêu vũ rồi đúng không? Việc tôi định nói là liên quan đến hắn đó”
“Không phải lúc đó hắn vô tình bị vậy sao?” Ngô Thanh hỏi.
“Không phải, tôi nói cho anh biết, tôi nghe nói Đàm Thọ Thăng ở bên ngoài được mệnh danh là “ác quán mãn doanh” đó, từ lão bà 80 tuổi đến đứa trẻ 8 tháng hắn ta mà thích thì sẽ không tha cho ai đâu”, Trần Thiên Minh nói.
Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh nói vậy thì hai tròng mắt mở ra lớn hơn nữa, hưng phấn mà hỏi: “Thật vậy sao? Tôi thật không tin được Đàm Thọ Thăng lại là một kẻ dâm đãng như vậy”.
“Thật đó, anh không thấy trước mắt bao nhiêu người mà hắn còn dám kéo váy nữ nhi như vậy sao? Hắn nói hắn không cố ý, nhưng ai biết được tâm địa thực chất của hắn như thế nào? Hơn nữa, Đàm Thọ Thăng đã từng đánh tiếng ở bên ngoài rằng hắn sẽ “phi lễ” hết tất cả nữ sư phụ trong trường Cửu Trung này, ngay cả Tiểu Châu cũng không tha đâu”, Trần Thiên Minh cố ý nhắc tới Tiểu Châu yêu quý của Ngô Thanh
“Con bà nó, Đàm Thọ Thăng không phải là người”, Ngô Thanh oán hận mà nói. Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, Ngô Thanh kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, anh làm sao mà biết được chuyện này?”
Trần Thiên Minh nhỏ giọng mà nói: “Có một lần Đàm Thọ Thăng ở bên ngoài quán bar uống rượu. Rượu vào lời ra, hắn đã lộ ra điều đó. Vừa hay ngồi ở bàn bên cạnh hắn là một bằng hữu của tôi, sau đó vị bằng hữu này đã nói cho tôi biết. Ngô Thanh, tôi không bịa những chuyện đó đâu. Anh nói Tiểu Châu phải để ý một chút. Thật ra tôi qua đây để cảnh báo Hà Đào, nói nàng đừng có một mình ở cùng chỗ với Đàm Thọ Thăng. Nhưng nàng không có ở đây nên tôi mới tốt bụng nói luôn cho anh biết”.
“Được, tôi nhất định sẽ nói Tiểu Châu để ý”, Ngô Thanh gật đầu tin tưởng.
“Có chuyện này nữa Ngô Thanh, chúng ta cũng nên làm gì đó để Đàm Thọ Thăng không thể thực hiện được âm mưu của hắn, phải len lén nói cho mọi người biết chuyện này để họ có thể đề phòng”, Trần Thiên Minh nói thêm.
“Sao lại phải thế?” Ngô Thanh khó hiểu hỏi.
“Ôi, sao mà anh lại ngốc vậy cơ chứ. Anh nghĩ xem, nếu như toàn bộ nữ sư phụ đều biết Đàm Thọ Thăng là người như vậy, họ sẽ không còn thích Đàm Thọ Thăng nữa. Như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn sao? Nếu các nữ sư phụ cảm giác được chúng ta là người đáng tin cậy, ngươi nói xem liệu các nàng có thương yêu nhung nhớ chúng ta hơn không?” Trần Thiên Minh cười gian
Ngô Thanh phản đối mà nói: “Thiên Minh, tôi không ngốc, tôi cũng có nghĩ đến điều này rồi, chỉ là muốn hỏi anh xem ngươi có nghĩ khác không thôi”, Ngô Thanh vẻ mặt hưng phấn, nếu như đúng như lời Trần Thiên Minh nói thì toàn bộ nữ sư phụ cũng sẽ thương mình, như vậy chẳng phải sẽ oai lắm sao?
“Tốt lắm, Ngô Thanh, chúng ta chia nhau mà nói, anh tốt nhất cũng nên nói với vài nam sư phụ nữa, như vậy mọi người càng dễ dàng tin tưởng chúng ta hơn”, Trần Thiên Minh nói thêm. Hắn biết Ngô Thanh là người lắm mồm, tin tức vào tay hắn thì có khi không đến ngọ toàn bộ sư phụ trong trường đã biết hết rồi. Hơn nữa, Trần Thiên Minh sẽ không đời nào nói với người khác chuyện đó nữa, việc ngu ngốc đó cứ để Ngô Thanh làm rồi tự hứng chịu hậu quả thôi.
Nhưng là Trần Thiên Minh không ngờ chuyện như vậy qua mười cái miệng, trăm cái miệng thì nội dung chắc chắn sẽ thay đổi. Đến ngọ thì nội dung ban đầu của câu chuyện là Đàm Thọ Thăng không buông tha toàn bộ nữ sư phụ, ngay cả trẻ con người già chăng nữa thì nay đã bị tam sao thất bản thành câu chuyện về Đàm Thọ Thăng cuồng ngôn.
“Chuyện là vậy đó hả. Được rồi, giờ tôi phải đi nói mới được”, Ngô Thanh hưng phấn mà quay lại phòng làm việc bắt đầu việc tuyên truyền của mình.
“Thiên Minh, anh đến tìm em sao?” Trần Thiên Minh vừa định quay trở lại phòng làm việc của mình thì không ngờ Hà Đào vừa dạy xong đã quay trở lại. Nàng chứng kiến Trần Thiên Minh đứng ở cửa phòng mình nên không khỏi cao hứng mà nói.
“Đúng vậy, anh vốn định tới tìm em, nhưng em lại không có ở đây nên anh đang định đi về”, Trần Thiên Minh vội quay sang Hà Đào cười nói.
“Hừ, em tin anh mới là lạ đó, em vừa rồi đứng ở xa xa đã nghe hết những gì anh nói với Ngô Thanh rồi”, Hà Đào to tiếng.
Trần Thiên Minh tỏ vẻ oan uổng mà nói: “Thật mà, anh thấy em không có ở đây, nhưng lại thấy Ngô Thanh nên đã cùng hắn nói vài câu chuyện phiếm”
“Thế có phải anh đến để mời em đi ăn trưa không đó”, Hà Đào hỏi.
“Đi ăn cơm trưa sao?” Trần Thiên Minh đờ người ra, hắn chưa từng tưởng tượng ra tình huống này.
“Hừ, trước kia mỗi ngày anh đều đến rủ em đi ăn cơm, giờ anh quên hết rồi hả? Trần Thiên Minh, có phải anh có được em rồi thì giờ không thèm để ý đến em nữa phải không? Chẳng trách được người ta nói, trước khi có được nữ nhi thì nam nhân là nô lệ, tới khi có được rồi thì thành hoàng đế. Xem ra anh từ chức nô lệ giờ đã thăng lên lên hoàng đế rồi”, Hà Đào thấy chung quanh không có ai nên nàng mạnh dạn đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, hung hăng nắm lấy tay hắn.
Trần Thiên Minh cố gắng điều hòa hơi thở, vội vàng nói: “Hà Đào, em hiểu lầm anh rồi, anh thật sự là tới để tìm em đi ăn cơm đó, vừa rồi là anh đang nghĩ xem mình sẽ đi ăn cơm ở đâu đây”.
“Có đúng vậy không đó?” Hà Đào không còn giận dữ với Thiên Minh nữ mà nhẹ nhàng hỏi lại.
“Đúng vậy mà. Thôi em quyết định xem đi đâu đi. Hà Đào, anh muốn khẳng định với em một chuyện, anh trước kia là nô lệ, bây giờ đang làm nô lệ, và sau này cũng vẫn là nô lệ của em. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm hoàng đế”, Trần Thiên Minh hướng về Hà Đào nói chắc nịch. Hắc hắc, chỉ cần ta có nhiều phụ nữ thì cũng có khác gì làm hoàng đế đâu, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Có đúng vậy không? Thiên Minh, đây là chính anh nói ra đấy nhé. Nếu như anh đổi ý, em sẽ nói các tỷ muội xử lý anh”, Hà Đào ngọt ngào cười nói với Trần Thiên Minh. Nhưng sao hắn thấy nụ cười của nàng còn có chút cảnh báo dọa dẫm trong đó nữa.
“Không dám, anh nào có dám đâu. Cho dù em có cho phép thì anh cũng vẫn không dám mà”, Trần Thiên Minh nở nụ cười quyến rũ. Người ta vẫn nói nữ nhân mà bị thu phục rồi thì sẽ rất tinh ranh. Điều này quả là chính xác.
“Được rồi, anh về phòng làm việc đi. Tan học em sẽ đến đó tìm anh, rồi sẽ nói cho anh biết đi ăn ở đâu”, Hà Đào mỉm cười với Trần Thiên Minh rồi bước vào phòng làm việc của mình.
Ôi, làm nam nhân thật mệt quá! Trần Thiên Minh vừa nói vừa lắc lắc đầu đi về hướng lớp học. Hắn muốn xem xem các đệ tử hắn dạo này thế nào, có tiến bộ hay không, gầy béo ra sao.