Lưu Manh Lão Sư

Chương 276: Chương 276: Tình hình Hoa Hắc bang






“Đại ca, có chuyện rồi”

Bị Trương Ngạn Thanh đánh, mấy tên vạm vỡ hoảng lọan chạy về Hoa Hắc bang, kêu cứu với bang chủ Vạn Kiếm. Vạn Kiếm là một người ngoài bốn mươi, cơ thể cường tráng. Quan sát kỹ hắn, đặc biệt là ánh mắt là biết hắn có luyện võ công.

“Làm sao vậy? Tứ Đầu, mày giống như bố nẹ chết vậy, không giống nam tử

Hán tí nào cả ''

Vạn Kiếm thấy bộ dáng thảm hại của tên vạm vỡ đó hắn nhíu mày lại. Tên Tứ Đầu này có quan hệ họ hàng với hắn vì vậy trong bang Tứ Đầu cũng là người hét ra lửa, bản lĩnh của hắn không có gì, chỉ là loại dựa hơi người khác.

“Hôm nay em dẫn mấy huynh đệ tới công ty bảo an An An thu phí bảo vệ.

Bọn chúng đã không nộp lại còn đả thương bọn em” Tứ Đầu than thở.

“Tao đã bảo chúng mày phải đi điều tra thông tin chi tiết về bọn chúng. Sao chúng mày chưa chi đã tới đó đòi phí bảo vệ?”

Vạn Kiếm không hài lòng nói với Tứ Đầu.

“Em đã điều tra bọn chúng có hai mươi người, lần sau em sẽ mang theo nhiều người đến công ty của chúng” Tứ Đầu cố cãi. Bọn chúng võ công lợi hại liẹu có thể đánh lại nhiều người không? Lần sau chính hắn sẽ mang một, hai trăm người đi, xem bọn chúng còn dám kiêu căng thế không?

“Tứ Đầu, tao không biết phải nói gì với mày nữa. Công ty bảo an không giống mấy công ty khác. Nếu bọn họ không có bản lĩnh thì không dám mở công ty bảo an. Hơn nữa các công ty bảo an được cấp giấy phép sử dụng súng, nói cách khác bọn họ có súng”

Vạn Kiếm nhìn Tứ Đầu, không biết cần phải giải thích như thế nào với hắn nữa.

“Có súng thì đã sao? Chúng ta cũng có súng đó thôi. Hoa Hắc bang của

chúng ta là bang phái lớn nhất, hơn nữa chúng ta có hậu thuẫn mạnh mẽ.

Vì sao chúng ta phải sợ chúng?” Tứ Đầu nói.

“Không phải chúng ta sợ chúng mà là chúng ta phải tìm hiểu rõ nội tình

của chúng, lần sau ra tay chúng ta mới không phải chịu thiệt, hiểu

chưa? Nhìn mày kìa, có phải mày ăn đủ rồi không?”

Vạn Kiếm cười hỏi Tứ Đầu

“Đúng vậy, cái thằng phụ trách công ty đó có võ công, hình như nó còn

biết khí công nữa. Hắn chặt đứt thanh tiểu dao của em”

Tứ Đầu vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh lúc đó.

“Ừ, mày kể lại chuyện xảy ra ở công ty bảo an An An cho tao nghe”

Vạn Kiếm nghe Tứ Đầu nói thế, hắn vội bắt Tứ Đầu chỉ rõ chi tiết sự việc

xảy ra lúc đó.

Vì vậy Tứ Đầu thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra ở công ty An An cho Vạn Kiếm nghe. Vạn Kiếm nghe xong, hắn ngồi trên ghế lặng lẽ suy nghĩ. Một lúc sau Vạn Kiếm nói:

“Xem ra người trong công ty bảo an này rất khá, biết võ công. Nếu nội lực yếu thì không làm được”

Mặc dù Vạn Kiếm cũng làm như thế được. Nhưng hắn không ngờ người của một công ty bảo an nhỏ bé cũng có võ công kinh khủng đến thế. Hắn không thể xem thường công ty bảo an này được.

“Đúng vậy, lúc đó em cũng nghĩ như thế, không dám ra tay nữa. Em vội

quay về báo cáo với đại ca” Tứ Đầu vỗ ngực nói:

“Nhưng võ công của hắn lợi hại cũng không lợi hại bằng võ công của đại ca” Tứ Đầu không bỏ qua cơ hội tâng bốc Vạn Kiếm.

“Mày nghĩ thế là đúng. Sau này mày ra ngoài đừng có ở đó cậy mạnh. Nếu

gặp cao thủ mày phải quay về ngay”

Vạn Kiếm nghe Tứ Đầu tâng bốc mình, hắn rất cao hứng.

“Em biết rồi, đại ca. Vậy chuyện của công ty bảo an An An thì sao?” Tứ Đầu thận trọng hỏi Vạn Kiếm.

“Đừng nóng vội. Tao sẽ cho người đi điều tra. Bây giờ sư phụ Phong ma

của tao đang ở đây. Tao muốn tranh thủ đi bồi tiếp lão nhân gia” Vạn

Kiếm cười nói.

“Đại ca, Ma vương không phải là sư phụ của anh à?” Tứ Đầu ngạc nhiên hỏi.

“Ma vương là sư bá của tao, nhưng ông ấy có truyền cho tao một ít tuyệt chiêu” Vạn Kiếm cười nói.

“Ồ, thì ra là như vậy” Tứ Đầu gật đầu nói.

“Thôi mày ra ngoài đi, mày không nên đi gây chuyện nữa. Hoa Hắc bang

của chúng ta không sợ ai, nhưng tao thấy công ty bảo an này không đơn

giản. Tao sẽ cho điều tra kỹ lưỡng về nó” Vạn Kiếm suy nghĩ rồi nói.

.................

Thái Đông Phong đang ở trong phòng của một tòa nhà cùng với một người

năm, sáu mươi tuổi. Người đó ngồi trên giường, Thái Đông Phong đang

ngồi trên ghế.

“Tiểu Thái, sư phụ ngươi đã bảo ngươi không được xuất hiện nhiều ở đây

mà Sao bây giờ ngươi lại công khai xuất hiện?”

Người nọ hỏi Thái Đông Phong.

“Lôi sư thúc, giờ chúng ta không sợ gì cả. Ở thành phố này, ngoại trừ sư phụ của cháu ra còn có Lôi ma người, Phong ma, Vân ma. Cao thủ của Ma môn chúng ta cũng ở đây, dù tất cả cao thủ của Huyền môn chúng ta cũng không sợ. Hơn nữa cao thủ của Huyền môn không thể tập trung hết ở đây được” Thái Đông Phong cao hứng nói.

“Đúng vậy, mười năm rồi. Chúng ta đã chịu nhịn Huyền môn trong mười năm. Bắt đầu từ bây giờ Ma môn của chúng ta sẽ phát dương quang đại”

Lôi ma nghe Thái Đông Phong nói thế, hắn cũng cao hứng cười ha hả.

“Gã cừu nhân Huyền môn trước kia của cháu võ công rất tầm thường. Hắn

không mất mạng nhưng võ công của nó đã bị cháu phế. Bây giờ người của

Huyền môn có tới tìm cháu. Cháu có chết cũng không thừa nhận. Sư thúc và mọi người đang ở đây. Bọn chúng làm gì được cháu?” Thái Đông Phong

cười lớn.

Thực tế là do Tiểu Trữ gọi điện cho hắn. Nàng muốn hắn giúp nàng. Nàng nói học kỳ này nàng phải đi thực tập, muốn thực tập ở một công ty nào đó ở thành phố M cho thuận tiện. Vì thế Thái Đông Phong đồng ý, hắn muốn khoe khoang danh tiếng của mình nên đưa Tiểu Trữ tới thực tập ở công ty của hắn. Hắn nói công ty sẽ trả lương bình thường cho nàng. Vì thế hắn mới công khai xuất hiện ở công ty của hắn.

Cũng vì Thái Đông Phong xuất hiện nên bọn Lâm Quốc mới phát hiện ra hắn, còn bố trí người theo dõi hắn. Đây chính là điều Thái Đông Phong không ngờ tới.

“Tiểu Thái, cô gái ở cùng với cháu đó rất xinh đẹp, là bạn gái của cháu à?” Lôi ma hỏi.

“Đúng, cô ấy là bạn học của em gái cháu. Bầy giờ cô ấy thực tập ở công ty” Thái Đông Phong gật đầu trả lời.

“Một cô gái xinh đẹp như vậy cháu phải giữ chặt lấy, phải ăn ngay không đến lúc cháu sẽ hối hận đó”

Lôi ma là người từng trải, vừa nhìn là biết Tiểu Trữ vẫn còn là thiếu nữ nên hắn khuyên Thái Đông Phong phải chiếm đoạt Tiểu Trữ ngay.

“Cháu sẽ làm, nhưng phải qua giai đoạn này đã. Bây giờ cô ấy rất có tình cảm với cháu. Cháu vẫn đang chờ cơ hội để ăn cô ấy” Thái Đông Phong cười dâm.

“Vậy cháu đi tìm một cô gái cho sư thúc để ta giải trí một chút. Mấy ngày nay ta buồn chán quá” Lôi ma nói.

Từ khi đến thành phố này, hắn vẫn chưa có cơ hội chơi đùa với phụ nữ.

“Không thành vấn đề. Sư thúc muốn loại phụ nữ nào?”

Đêm nay Thái Đông Phong sẽ tới câu lạc bộ đêm gọi hai cô gái đến cho Lôi ma giải trí.

“Xinh đẹp , dáng chuẩn là được. Yêu cầu của ta không cao lắm” Lôi ma

khiêm nhường nói.

Kỳ thật, xinh đẹp, dáng đẹp đều là mục tiêu cao nhất của bất kỳ đàn ông nào, thế mà Lôi ma hắn lại nói yêu cầu không cao. Thật hết biết.

............

Trần Thiên Minh, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô đang nói chuyện ở lầu hai trong trụ sở của công ty bảo an An An.

“Đại ca, bọn em phát hiện Tiểu Trữ đi làm ở công ty của Thái Đông Phong” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh.

“Có phát hiện chuyện gì khác nữa không?”

Trần Thiên Minh vừa nghe nói Tiểu Trữ đi làm ở công ty của Thái Đông Phong, tâm trạng hắn khá buồn bực nhưng hắn vẫn thản nhiên hỏi Lâm Quốc.

“Sau mấy ngày theo dõi, bọn em đã tìm ra nơi Thái Đông Phong sống cùng

với mấy người lạ nữa. Bọn em sợ hắn phát hiện nên không dám đột nhập

vào trong. Lâm Quốc vuốt đầu, bối rối nói.

“Cứ tiếp tục theo dõi Thái Đông Phong. Không nên đột nhập vào trong. Thái Đông Phong rất giảo hoạt. Nếu để hắn phát hiện thì sẽ rất phiền toái. Vụ thuốc phiện đã có tiến triển gì chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.

Lâm Quốc lắc đầu nói: “Vẫn chưa có, bọn em phái mấy huynh đệ đi thăm dò

tin tức ở các bang phái nhỏ nhưng không phát hiện ra nơi bán thuốc phiện. Hình như Thái Đông Phong không có liên quan gì tới thuốc phiện”.

“Không phải, hồ ly tới cuối cùng mới lòi đuôi cáo” Trần Thiên Minh cười

nhạt, hắn nói tiếp:

“Chỉ cần mấy cậu kiên trì theo dõi, một ngày nào đó sẽ tìm ra manh mối”.

“Dạ, em biết rồi” Lâm Quốc gật đầu nói.

“Ngạn Thanh, gần đây Hoa Hắc bang còn tới quấy rối không?” Trần Thiên Minh hỏi Trương Ngạn Thanh.

“Không, có thể bọn chúng sợ không dám động tới chúng ta nữa” Trương Ngạn Thanh cười, lúc lắc đầu trả lời.

“Hoa Hắc bang là một đại bang phái. Chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua như

thế. Bọn chúng chưa ra tay chứng tỏ chúng đang đợi cơ hội hoặc chúng

chuẩn bị xuống tay với chúng ta. Cậu phải nhắc nhở anh em cẩn thận.

Không nên chủ quan khinh thường chúng”

Trần Thiên Minh đã rất thấm thía bài học này.

“Dạ, bọn em sẽ cẩn thận” Trương Ngạn Thạnh hứa với Trần Thiên Minh.

“Các anh em luyện tập võ công đến đâu rồi?”

Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi mấy người Lâm Quốc. Bây giờ bọn họ là đối thủ của Hoa Hắc bang. Nếu mọi người không chăm chỉ tập luyện võ công, đến lúc xảy ra chuyện sẽ tự gây hại cho chính mình nên Trần Thiên Minh phải hỏi Lâm Quốc điều này.

Lâm Quôc nghe trần Thiên Minh hỏi, hắn cao hứng trả lời:

“Đại ca, lần trước anh giúp các anh em đả thông kinh mạch, lưu thông chân khí, võ công của các anh em tiến bộ rất nhanh, dù không thể nói là võ công cao cường nhưng cũng có thể một địch vài tên”

Lâm Quốc đặc biệt cao hứng khi hắn thấy chính hắn đã mang tìền đồ tới cho các anh em.

“Vậy là tốt rồi. Ta luôn nghĩ Hoa Hắc bang sẽ không dễ gì bỏ qua chúng ta. Tất cả mọi người đều có thực lực, khi chúng đến thì không phải lo cho các anh em nữa” Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc nói thế hắn cũng rất vui mừng.

“Đại ca, không bằng tối nào đó, chúng ta đến Hoa Hắc bang kiểm tra thực lực của chúng, dạy cho chúng một bài học nhớ đời, không dám đến gậy sự

với chúng ta nữa” Lâm Quốc suy nghĩ rồi đề nghị.

“Bây giờ chưa được. Lần trước Ngạn Thanh đã giáo huấn bọn chúng rồi. Nếu chúng ta lại đến gây chuyện, như vậy chúng ta quá coi thường chúng. Trước tiên chúng ta cứ chờ xem Hoa Hắc bang muốn làm gì. Nếu bọn chúng quay lại, chúng ta sẽ cho chúng nếm mùi đau khổ” Trần Thiên Minh nói.

Đối với những hắc bang, hơn nữa Chung Hướng Lượng cũng đã nói, có thể

ra tay, không cần nương tay với chúng. Ngươi không động đến ta, ta không động đến ngươi. Nếu ngươi động vào ta, ta sẽ không tha cho ngươi.

Đây chính là tôn chỉ hành động của Trần Thiên Minh.

“Dạ” Lâm Quốc gật đầu.

“Ngoại trừ lúc làm việc, những khi rảnh rỗi ai cũng phải rèn luyện võ công. Mấy người Lâm Quốc cũng vậy, cũng phải chăm chỉ luyện tập. Ta nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ bắt đầu hành động” Trần Thiên Minh cao hứng nói.

Hắn không muốn nói cho bọn Lâm Quốc biết chính hắn cũng thấy buồn bực, khó chịu. Đặc biệt hắn chỉ muốn một chưởng giết chết Thái Đông Phong. Tiêu diệt hoàn toàn phe cánh của hắn ở thành phố này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.