Lưu Manh Lão Sư

Chương 43: Chương 43: Tôi bị say rượu






“…” Trần Thiên Minh vừa xuống xe ở cửa trường học, hắn liền phi vào ngay phòng WC nôn hết ra...

Trần Thiên Minh cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu. Hôm nay là sinh nhật của huynh đệ hắn Phùng Hào, vì thế bọn Lâm Quốc mới chúc mừng một bữa, cho nên bọn họ đã cùng đi lên K uống rượu.

Ở trong phòng K, Trương Lệ Linh từ đầu đến cuối đều không có vẻ tốt lành gì nhìn hắn. Xem ra sau lần “hôn thân mật” đó, Trương Lệ Linh trừ gặp Trần Thiên Minh nói chuyện công việc, lần nào gặp hắn sắc mặt cũng xấu như vậy, dáng vẻ cũng không thèm quan tâm, cứ như là Trần Thiên Minh đã làm gì “thương thiên hại lý” với nàng vậy.

Trần Thiên Minh và Tiểu Hào chính là đối tượng được các huynh đệ kính rượu, một người là nhân vật chính, còn một người là lão đại. Cho nên dù Trần Thiên Minh tửu lượng khá tốt, nhưng mà bị đám người hơn hai mươi vị này kính rượu, vì thế nên bây giờ Trần Thiên Minh mới phát hiện ra trong bụng mình toàn là nước.

Lúc vừa rồi Trần Thiên Minh đi ra từ WC, hắn đã tỏ thái độ kiên quyết sẽ không uống, có đánh chết cũng sẽ không uống nữa, nhưng Trương Lệ Linh lại nói: “Làm sao vậy? Ông chủ, đã không chịu nổi rồi sao?” Hiện tại đúng là thời điểm trả thù của Trương Lệ Linh, nàng làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế chứ.

“Ai, ai nói vậy, tôi làm sao như vậy chứ, xem xem ai không chịu nổi!” Trần Thiên Minh cũng đã có vài phần say, hắn biết, nếu uống thêm nữa, hắn nhất định là sẽ để người khác đưa về nhà. “Tôi, tôi ngày mai còn có việc, vì thế còn phải quay về trường học!” Đây chính là một lý do rất tốt, cũng là một cái cớ rất tốt để rời đi.

“Anh không phải nói là ngày mai sao, việc ngày mai thì kệ ngày mai, dù sao cũng không phải là bây giờ, hay là anh đang sợ?” Trương Lệ Linh lộ ra vẻ mặt coi như Trần Thiên Minh đã không chịu nổi rồi.

“Tôi, tôi mà sợ sao?” Trần Thiên Minh vỗ ngực lớn tiếng nói, hắn bây giờ đã bắt đầu thấy sung lên rồi.

“Vậy thì anh uống đi!” Trương Lệ Linh thấy kế khích tướng đã thành công, vì thế cáo hứng kêu lên.

“Uống, uống thì uống! Ai sợ ai!” Trần Thiên Minh hiện giờ nói cũng có chút không rõ nữa rồi.

Cứ như vậy, Trần Thiên Minh đã uống với mấy người Trương Lệ Linh rất nhiều rượu. Đến lúc trở về, mặc dù không phải Lâm Quốc nâng hắn, nhưng mà cũng phải có hai người dìu hắn lên xe. Rồi đến lúc đến cửa trường học, Trần Thiên Minh lại kêu bọn họ trở về, kiên quyết không cần bọn họ giúp thêm nữa, hắn không thể để đám đàn em xem thường mình được.

“Rốt cuộc thì cái nào là chìa khóa nhỉ?” Một chiếc chìa khóa trong chuỗi đã bị cắm nhầm, hắn cứ thế loay hoay ở cửa phòng mình cả nửa ngày, cũng chưa mở cửa ra được.

“Thầy Trần, anh đang làm gì vậy?” Hà Đào ở phòng bên cạnh thấy Trần Thiên Minh làm gì ở cửa cả nửa ngày, vẫn chưa chịu tiến vào phòng.

“Không, không có việc gì.” Trần Thiên Minh vội vàng nói, chuyện như thế này hắn làm sao có thể nói cho Hà Đào được chứ.

“Anh uống rượu?” Hà Đào đến gần Trần Thiên Minh, nàng ngửi thấy được mùi rượu rất mạnh trên người hắn. Khó trách là sao hắn còn chưa vào trong phòng, thì ra là đã uống rượu.

“Chỉ một chút thôi mà.” Trần Thiên Minh dường như cảm thấy cánh cửa trước mắt hắn đang nhảy nhót, dường như là không muốn cho hắn vào vậy.

“Đi, vậy để em giúp anh mở!” Hà Đào lấy chùm chìa khóa trong tay Trần Thiên Minh, vậy mà còn nói chỉ uống một chút, đến ngay cả chìa khóa mở cửa còn không tìm được, cũng không biết là hắn làm sao mà về được đây nữa.

Trần Thiên Minh đi vào phòng, sau đó liền chạy vội vào trong toilet. “…” Trần Thiên Minh nôn ngay ở cửa toilet, mà lúc này trong bụng hắn cũng làm gì có cái gì mà nôn, thứ nôn ra đều là nước mà thôi.

Trần Thiên Minh vừa nôn xong, sau đó liền ngồi lăn ra đất, không đứng dậy được.

Hà Đào trông thấy Trần Thiên Minh đi vào toilet nôn, nhưng mà lâu như vậy rồi vẫn không thấy ra nữa.

“Anh đứng dậy” Lúc Hà Đào đi vào, nàng phát hiện Trần Thiên Minh đang ngồi trên mặt đất, hơi thở rất nặng nề. Nàng cố gắng dùng sức nâng Trần Thiên Minh dậy, chỉ là nàng như vậy làm sao có thể nâng được Trần Thiên Minh to lớn như con trâu thế này, “!” Hà Đào cố gắng dùng sức kéo Trần Thiên Minh, nhưng mà nàng lại bị Trần Thiên Minh kéo lại vào trong lòng hắn, cũng ngồi ngay trên đùi hắn. Trần Thiên Minh lại thổi một hơi vào mặt Hà Đào, điều này khiến cho trong lòng Hà Đào vô cùng hỗn loạn.

“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi” Hà Đào cố hết sức để kéo Trần Thiên Minh. Nàng không muốn cứ ngồi như vậy trong lòng Trần Thiên Minh, mà nhất là lại ngồi trên đùi hắn.

“Ô!” Trần Thiên Minh vẫn còn chút ý thức, hắn thấy rõ được trước mắt mình là Hà Đào. Vì thế hắn chậm rãi đứng dậy, ngã xiêu ngã vẹo, cứ như lại sắp ngã xuống vậy.

Hà Đào thấy dáng vẻ Trần Thiên Minh như sắp ngã, nàng vội vàng chạy đến kéo cánh tay của hắn. Mà cánh tay của nam nhân này thật lớn, mình dùng hai tay cũng không giữ được, cánh tay hắn cũng giống như cơ thể hắn vậy, vừa cứng cáp vừa có lực.

“Hà, Hà Đào, thật xin lỗi” Trần Thiên Minh nói với Hà Đào, một nam nhân mà lại khiến cho nữ nhân phải giúp đỡ, chính mình lại còn không rõ phương hướng, nếu không có nàng giúp, vậy chắc là mình phải ngủ trong toilet quá.

“Không sao đâu, anh quay về giường nghỉ ngời cho tốt đi!” Hà Đào cẩn thận giúp đỡ Trần Thiên Minh, tuy rằng đó là nàng phải rất cố sức.

“Hà, Hà Đào, em thật là tốt, hơn nữa lại còn thật xinh đẹp” Trần Thiên Minh đang say nên có chút nói linh tinh.

“Anh cứ nói quá” Hà Đào muốn nhanh nhanh đưa Trần Thiên Minh đến bên giường, sau đó mình nhanh chóng đi về, Trần Thiên Minh đã say nên nói bắt đầu không suy nghĩ rồi.

“Là thật, thật mà, tôi cũng chưa gặp qua một nữ giáo viên nào tốt như em, mà mọi người cũng thật sự rất thích em! Đặc biệt là những thầy giáo nam như chúng tôi” Trần Thiên Minh bắt đầu nói ra những lời trong lòng mình, nữ giáo viên xinh đẹp như vậy ai mà không thích chứ.

Hà Đào cũng không nói thêm gì nữa, nàng biết hiện giờ nàng nói cái gì cũng có thể trở thành đề tài để hắn nói nhảm, vì thế không nói thì tốt hơn.

“Em, em xinh đẹp như vậy, cái tên họ Diệp kia… tên mặt trắng kia hoàn toàn không xứng với em, nếu hắn còn dám đến tìm em, em cứ nói cho anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Xem hắn còn dám khi dễ nữ giáo viên xinh đẹp của anh không, anh nhất định sẽ không để hắn yên đâu” Trần Thiên Minh nói vô cùng hùng dũng. Chẳng qua là không biết Hà Đào đã biến thành “nữ giáo viên xinh đẹp của hắn” từ bao giờ.

“Cám ơn anh” Hà Đào cũng không nghĩ được rằng Trần Thiên Minh lại quan tâm nàng đến thế, lần trước nàng còn mang hắn ra làm lá chắn, hắn cũng đã tức giận. Mà ai nói hắn phải bảo vệ mình, không cho Diệp Đại Vĩ khi dễ mình chứ. Hà Đào trong lòng rất cảm động, nàng nhìn Trần Thiên Minh, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó nói lên lời.

“Không, không cần cảm ơn đâu. Đây là do anh tự nguyện làm mà” Trần Thiên Minh lồi mà mình muốn nói, nói hết ra, trong lòng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. “Hà… Hà Đào, giường… giường ở chỗ nào? Anh, anh muốn nằm ngủ, nghỉ ngơi một chút cho tốt” Trần Thiên Minh không hiểu sao khoảng cách từ toilet đến giường chỉ có một đoạn, sao nãy giờ lại đi xa vậy. Nhưng hắn cũng không biết, hắn cứ vừa đi vừa lung lay như sắp ngã, vậy mà Hà Đào có thể giữ được một nam nhân to lớn như hắn đã là không tồi rồi.

“Đến rồi, đây là giường rồi, anh nằm một chút đi” Hà Đào cuối cùng thì cũng đưa được Trần Thiên Minh đến cạnh giường, nàng lúc này mới thở nhẹ được.

“Vậy… vậy em cũng về đi, vừa rồi phiền em quá” Trần Thiên Minh vẫy vẫy tay, sau đó ngã xuống giường.

“Anh…” Hà Đào vội vàng kêu lên.

Thì ra là Trần Thiên Minh lại khua tay, hắn ngã ra giường, nhưng mà tay kia cũng theo quán tính mà thu về, kéo luôn cả Hà Đào ngã xuống giường. Mà nửa người của Trần Thiên Minh lại đè lên người Hà Đào.

“Anh, anh mau để em đứng dậy đi” Hà Đào thẹn thùng kêu lên. Nàng muốn đẩy Trần Thiên Minh ra, nhưng mà thân thể hắn nặng như vậy, nàng không phải cứ muốn đẩy là đẩy ra được.

Một cỗ hương vị nam nhân khiến cho tim Hà Đào đập rất nhanh. Đáng ra thì chính nàng phải rất tức giận mới đúng, chỉ là trong lòng lại không có một chút tức giận nào cả, mà dường như chính mình lại rất thích cái mùi hương nam nhân này. “Mình làm sao vậy?” Hà Đào ngượng ngùng nghĩ.

Chẳng qua khiến Hà Đào càng thêm xấu hổ, Trần Thiên Minh vừa rồi chuyển thân, bàn tay phải đáng ghét kia của hắn, vừa lúc lại đặt lên trên song phong bên trái của Hà Đào. song phong mềm mại cho đến bây giờ cũng chưa để cho nam nhân nào sờ nắn qua, vậy mà bây giờ lại để cho Trần Thiên Minh nắm lấy, trên mặt Hà Đào lập tức đỏ bừng.

“Buông, buông ra” Hà Đào cố dùng sức để gạt tay của Trần Thiên Minh ra. Vốn tay Trần Thiên Minh chỉ đặt trên song phong của Hà Đào mà thôi, nhưng vì Hà Đào dùng sức để đẩy nó ra, thế nên không những tay hắn không rời đi, mà nó dường như lại còn soa nắn không ngừng nữa.

“Ưm” Hà Đào bỗng phát ra một tiếng rên rỉ từ trong yết hầu. Chính nàng vốn chỉ muốn đẩy tay của Trần Thiên Minh ra, nhưng chẳng những nó không rời ra, hơn nữa lại còn liên tục vuốt ve song phong kiêu ngạo của nàng nữa. Làm hại nàng dục hỏa trong lòng bốc lên, dường như là muốn cả cơ thể nàng bốc cháy vậy. Vì thế Hà Đào không khỏi kẹp chặt hai chân lại.

Qua một lúc, Hà Đào mới căn răng, cố sử dụng hết toàn bộ sức lực mới đem được cái tay đáng ghét kia của Trần Thiên Minh đẩy ra. Khi nàng đứng lên, nàng mới phát hiện là toàn thân đã ướt đẫm. Cái tên xấu xa này, làm hại mình lát nữa lại phải tắm lại.

Hà Đào tức giận giơ tay lên, đánh mạnh một cái lên bàn tay đáng ghét kia của Trần Thiên Minh, họa đều là do nó, làm cho chính mình đêm nay…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.