“Hú...òa...húòa ” Từng đợt tiếng còi xe cảnh sát từ xa tiến lại, xem ra,Chu Kỳ đúng là đã gọi cho 110 rồi, cảnh sát hiện tại đến để bảo vệ hắn.
Nghe thấy những tiếng còi này, Chu Kỳ hình như là ăn phải thuốc kích dục, vốn ánh mắt chán chường hiện giờ sáng bừng lên, tinh thần thăng hoa, cả người như đã thay đổi vậy.
Mà Hoàng Lăng thì ngược lại rất khẩn trương, bởi vì cô bé sợ những cảnh sát này dưới dâm uy của Chu Kỳ sẽ khuất phục, như vậy sẽ bất lợi với Trần Thiên Minh. Vì thế, cô nhẹ nhàng đến bên Trần Thiên Minh, đứng càng gần hắn hơn.
“Đừng sợ, Hoàng Lăng, em nghe qua tà không thể thắng chính chưa? Nếu như chúng ta sợ những người này, vậy thì còn ai có thể trị bọn họ nữa, vậy thì xã hội không được cứu rồi!”
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng đang khẩn trương, hắn cười cười với cô bé, nhẹ nhàng an ủi.
Một chiếc xe cảnh sát lao tới, từ bên trong xe đi ra ba người, trong đó có một nam và hai nữ, hai nữ nhân thì Trần Thiên Minh biết, đúng là Dương Quế Nguyệt và Khâu Hiểu Lệ.
“Cảnh sát, các người tới mau, có người muốn đánh chết ta, các ngươi xem mặt ta xem, đấy chính là chứng cớ.” Chu Kỳ thấy cảnh sát đi tới, hắn khóc cứ như là thấy người thân vậy.
“Là cậu báo cảnh sát?”
Dương Quế Nguyệt cau mày nhìn mặt Chu Kỳ,Người đánh cũng quá nặng tay đi, tối thiểu cũng phải hai tuần mới có thể tan sưng được đây.
“Đúng vậy, là ta báo cảnh, ta là Chu Kỳ, còn của cục trưởng cục cảnh sát.”
Chu Kỳ thấy mấy cảnh sát này không nhận ra hắn, vì thế vội nói ra thân phận của mình, để những cảnh sát này tra án không ‘sai đối tượng’.
“Là ai đánh cậu?”
Dương Quế Nguyệt hỏi Chu Kỳ,Bởi vì lúc này Trần Thiên Minh đang cúi đầu an ủi Hoàng Lăng, vì thế nàng còn chưa nhìn đến Trần Thiên Minh.
“Là tôi đánh đầu heo, thế nào? Dương Quế Nguyệt.”
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn Dương Quế Nguyệt, hắn muốn nhìn xem Dương Quế Nguyệt trước mặt con của cục trưởng có khuất phục không.
“Đúng, chính là hắn, ngươi nhanh bắt hắn giúp ta, ta đã gọi điện cho cha ta rồi.”
Chu Kỳ thấy Trần Thiên Minh chủ động nhận tội, hắn vội cao hứng nói.
“Là anh? Trần Thiên Minh?”
Dương Quế Nguyệt rút cục cũng nhìn thấy Trần Thiên Minh. Nàng thật không ngờ người này vừa mới ra khỏi cục công an không lâu đã lại gây chuyện.
“Đúng, là tôi, tên đầu heo kia của các cô, cũng chính là Chu Kỳ đó đã định cưỡng đoạt dân nữ, nếu không phải tôi cứu kịp, một cô gái bên này chắc đã gặp nạn rồi.” Trần Thiên Minh càng nói càng giận,
Sớm biệt Chu Kỳ này bỉ ổi như vậy, mình nên cho một cước vào JJ của hắn rồi, để hắn không thể làm hại nữ nhân được nữ.
“Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, là ta cùng bằng hữu chuẩn bị nói chuyện phiếm, vậy mà hắn lao đến đánh ta, ngươi đừng nên nghe hắn nói nhiều lời, lập tức bắt hắn lại ngay, sau đó về đồn tra khảo, cho hắn biết hậu quả của việc xen vào chuyện người khác, không là ác nhân có ác báo, các ngươi có biết không? Sao còn không mau động thủ đi?”
Hiện giờ Chu Kỳ đã coi mình như là cục trưởng rồi, hắn có vẻ đang chỉ huy thủ hạ làm việc thì phải.
“Chị cảnh sát, chị đừng nghe hắn nói bậy, là hắn muốn khi dễ em, thầy giáo mới đánh hắn.”
Hoàng Lăng thấy Chu Kỳ là ác nhân lại đi tố cáo, cô bé vội vàng giải thích với Dương Quế Nguyệt. Hoàng Lăng thấy Dương Quế Nguyệt còn nhận ra được Trần Thiên Minh, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Dương Quế Nguyệt, cô có nghe không, giờ cô tin tưởng đầu heo, hay là tin tưởng vào những người không có quan hệ với cục trưởng như chúng tôi?”
Trần Thiên Minh trào phùng nhìn Dương Quế Nguyệt cười, xem ra, có một cục trưởng như vậy, cảnh sát dưới hắn cũng chẳng ra gì.
“Trần Thiên Minh, anh có thể đừng gây chuyện nhiều như vậy được không?
Lần trước là Thái Đông Phong cướp bạn gái của anh, anh đánh Thái Đông Phong, thiếu chút nữa còn thành hung thủ giết người, hiện giờ anh lại vì phụ nữ mà đánh người nữa!”
Dương Quế Nguyệt càng nói càng tức, hình như có vẻ hận rèn sắt không cứng vậy.
“Hắn…hắn chính là người giết Thái Thiếu?” Chu Kỳ sợ hãi nói.
Đối với Thái Đông Phong thì hắn tất nhiên biết, tên kia có võ công, có tiền có thế, vậy mà một lần vì cướp nữ nhân của người khác mà bị đánh chết, lại còn bị cắt cả tiểu JJ.
Nghĩ thôi, Chu Kỳ đã thấy sợ rồi, hắn vội vàng che phía dưới vội, hình như sợ Trần Thiên Minh cắt rụng nó vậy.
Trần Thiên Minh nghe thấy Chu Kỳ nói mình giết Thái Đông Phong, hắn tức giận hừ một tiếng, mắng:
“Đầu heo, mày nói ai giết Thái Đông Phong? Nếu mày còn nói lung tung nữa, cẩn thận tao cắt của mày đấy.”
Chu Kỳ nghe xong, hắn sợ hãi nói: “Đại gia, tôi nói sai mà, tôi không nói anh đâu, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân nhé, tiểu JJ tôi còn cần để dùng, anh tuyệt đối đừng có cắt.”
Hiện giờ Chu Kỳ không còn chút uy phong nào cả, bởi vì hắn nghe Dương Quế Nguyệt nói đến cả Thái Đông Phong mà Trần Thiên Minh còn dám đánh dám giết, vậy nhân vật nhỏ như mình thì có là gì? Mình so với Thái Đông Phong, đùa, còn kém ngàn lần đấy!
Hiện giờ, Chu Kỳ mới hiểu được tại sao Trần Thiên Minh nghe thấy hắn nói là con của cục trưởng cục cảnh sát, vậy mà vẫn còn dám đánh, nếu Trần Thiên Minh hắn không có bản lĩnh, vậy thì đã không dám động vào rồi. Nghĩ vậy, Chu Kỳ sợ mình có kết quả giống Thái Đông Phong, nên hắn vội vàng cầu xin Trần Thiên Minh.
“Dương Quế Nguyệt, cô hiện tại muốn thế nào? Là bắt tôi, hay là bắt con cục trưởng các cô?” Trần Thiên Minh hỏi Dương Quế Nguyệt.
Đột nhiên, di động của Dương Quế Nguyệt vang lên, khi nàng cầm lên, nghe một chút rồi cúp máy, nói với Chu Kỳ:
“Cậu còn muốn kiện anh ta không?” Nói xong, nàng chỉ vào Trần Thiên Minh.
“Không tố cáo, không tố cáo,” Chu Kỳ liều mạng lắc đầu.
Trần Thiên Minh đến cả chuyện giết Thái Đông Phong còn làm được, mình chết càng đơn giản hơn rồi, xem ra, hậu thuẫn của Trần Thiên Minh này so với Thái Đông Phong còn cứng hơn đây. Chu Kỳ âm thầm nghĩ.
“Tốt lắm, cậu theo tôi quay về cục cảnh sát.” Dương Quế Nguyệt nói.
Tình cảnh này nàng cũng nhìn ra rồi, khẳng định là Chu Kỳ ỷ thế hiếp người, Trần Thiên Minh thế mới đánh hắn. Hiện giờ Chu Kỳ lại không dám kiện Trần Thiên Minh, về nàng sẽ gặp xui xẻo rồi đây, vì vừa rồi lãnh đạo đã gọi điện cho nàng mà.
Chẳng qua, nàng cũng không quen cảnh Trần Thiên Minh nhìn nàng với thái độ như vậy, hình như hắn đang xem thường nàng vậy.
“Chờ một chút.” Trần Thiên Minh đột nhiên nói.
“Trần Thiên Minh, anh còn muốn gì nữa?” Dương Quế Nguyệt tức giận nói.
Trần Thiên Minh không thèm để ý tới Dương Quế Nguyệt, hắn nói với Chu Kỳ:
“Đầu heo, tao cảnh cáo mày, nếu như mày còn dám khi dễ nữ sinh của tao, tao sẽ không cho mày kết quả tốt như hiện giờ đâu.”
Hiện giờ không có chừng cớ gì, xem ra, cũng chỉ cảnh cáo Chu Kỳ một chút mà thôi.
“Trần Thiên Minh, về phần chúng tôi xử lý thế nào anh không cần quan tâm, anh nên tự lo cho mình trước đi, đừng vì nguyên nhân phụ nữ mà gây chuyện nữa.”
Dương Quế Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó kêu Chu Kỳ lên xe rồi rời đi.
Hoàng Lăng thấy Chu Kỳ cùng Dương Quế Nguyệt và những người khác rời đi, cô bé cao hứng nói với Trần Thiên Minh:
“Thầy, anh thật là lợi hại, xem ra, em lựa chọn bạn trai đúng là không nhầm.”
Nói xong, cô bé ôm chầm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, lộ ra dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
Trần Thiên Minh ngây cả người, bởi vì bộ ngực mềm mại của Hoàng Lăng đang đè lên tay hắn, cảm giác ép ép mềm mềm này khiến hắn vô cùng thỏai mái.
“Được rồi, em mau lên xe đi, thầy đưa em về nhà.”
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng giãy ra khỏi cái ôm của Hoàng Lăng, sau đó kéo cô bé lên xe để đưa về nhà.
“Không muốn mà, giờ về nhà thì lại phải nhanh đi học, em tùy tiện ăn cơm hộp rồi về trường vậy.” Hoàng Lăng lắc đầu, nói.
“Ôi chao, không ngờ được em lại tích cực đến vậy nha, nghĩ muốn đi học cơ đấy.” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
“Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không nghỉ buổi nào nữa, em muốn làm bạn gái của anh. Thầy, anh biết không? Dáng vẻ của anh vừa rồi rất đẹp trai, hóa ra, bạch mã vương tử chính là như vậy.”
Hoàng Lăng vô cùng hạnh phúc, hiện giờ, cô bé đã quyết định, dù thế nào cũng phải ‘bắt’ được Trần Thiên Minh vào trong tay,không để người tốt như vậy rơi vào tay Tiểu Hồng.
Nam nhân anh hùng vừa lớn lên đẹp trai lại vừa dũng cảm như vậy rất ít nha, trước kia vốn chỉ là đấu tranh với tiểu Hồng, hiện giờ trong lòng cô bé đã thật sự thích Trần Thiên Minh.Mới rồi lúc hắn đánh mấy tên kia như hoa trôi nước chảy, hơn nữa lại không chút sợ hãi trước cảnh sát, đến cả con trai cục trưởng cục cảnh sát Chu Kỳ cũng không sợ, quả thật là siêu đẹp trai!
“Em đừng nên nói lung tung, ai muốn em làm bạn gái của thầy chứ.”
“Đây, thầy, anh đừng nên như vậy được không? Anh nghĩ em kém lắm sao,không ai muốn em chắc? Người theo đuổi em như tên Chu Kỳ vừa rồi cũng không ít đó, nhưng mà em không chịu bởi vì nguyên nhân là em có bạn trai rồi, mà người đó chính là thầy. Hì hì!” Hoàng Lăng càng nói càng cao hứng,
Dù sao Trần Thiên Minh cũng đã vất vả vì mình. Sau này, mỗi ngày mình sẽ đều đi học, lúc đó có thể thấy Trần Thiên Minh, hơn nữa còn ngăn không cho cô gái khác cướp hắn đi nữa.
“Em cũng thật là không tinh mắt đó nhỉ? Cái loại đầu heo như vậy cũng có thể theo đuổi em, ôi, lớn lên đầu heo như vậy, thật là, muốn chọn em cũng phải chọn nam nhân đẹp trai bằng một nửa thầy chứ, biết chưa?”
Trần Thiên Minh bắt đầu ‘tự sướng’.
“Hừ, em mới không ngu như vậy! Em tại sao phải chọn nam nhân đẹp trai bằng nửa anh, em phải tìm nam nhân đẹp trai như anh vậy,” Hoàng Lăng nói, sau đó lại tiếp:
“Cho nên, thầy, em muốn làm bạn gái của thầy. Được rồi, thầy, mới rồi bọn họ nói thầy giết người sao? Chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi là bọn họ nói bậy, thầy chỉ là cứu một bằng hữu, sau đó tên kia bị chết, bọn họ không biết chân tướng nên nói bây thôi.”
Trần Thiên Minh giải thích một chút, những nội dung khác hắn cũng không muốn Hoàng Lăng biết quá nhiều.
“Á, hóa ra là như vậy. Thầy, anh bây giờ đưa em đi ăn cơm đi, anh cũng phải ăn chứ, nếu không em mời anh ăn cơm, coi như là thù lao của anh hùng cứu mỹ nhân đi!” Hoàng Lăng vừa cười vừa nói.
“Trời ạ, mỹ nữ gì, thầy vừa rồi chỉ là anh hùng cứu quỷ nghịch ngợm thôi,”
Trần Thiên Minh ở bên cạnh Hoàng Lăng cũng vui đùa nói.
Hoàng Lăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó hướng hắn kháng nghị gấp:
“Thầy, anh khi dễ em, lát nữa anh phải mới em ăn cơm.”
“Cái gì? Không phải là em mời sao?” Trần Thiên Minh kinh hãi,
M..., khó trách người ta nói lòng dạ phụ nữ như trời tháng Sáu, thay đổi thất thường mà.
“Có bạn gái nào mời bạn trai ăn cơm không, anh không sợ người khác chê cười à? Anh nếu không có tiền, cùng lắm thì em cho anh mượn, về rồi trả em.” Hoàng Lăng yêu kiều cười.
“Được rồi, thầy, anh cũng không nghèo mà, anh còn có cả xe riêng cơ mà!” Hoàng Lăng đột nhiên nhớ ra mình đang ngồi trên xe riêng của Trần Thiên Minh, cô bé chợt nghĩ ra, Trần Thiên Minh có xe riêng thì nghèo cái gì chứ?
“Đây là xe thầy mượn của bạn, thầy làm gì có tiền, thầy là một thầy giáo nghèo mà!”