Lưu Manh Lão Sư

Chương 650: Chương 650: Tôi sẽ không như thế






Ngay lúc Tiết Phương vừa định động thủ, Trần Thiên Minh bắt đầu độc thoại: "Tiết Phương, cô đừng trách tôi, tôi làm vậy không phải cố ý, để cứu cô, để hoàn thành nhiệm vụ, tôi mới ra hạ sách này. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ xong, cô muốn giết tôi thì tôi cũng tùy ý cô." Nói tới nói lui, nhưng Trần Thiên Minh vẫn tiếp tục truyền chân khí của hắn vào cơ thể Tiết Phương.

Nghe xong câu nói của Trần Thiên Minh, tay của Tiết Phương vừa định đánh ra liền dừng lại không đánh nữa. Bởi vì câu nói vì nhiệm vụ của Trần Thiên Minh khiến nàng xúc động sâu sắc. Mọi người đã đi thật xa mới tới được phiên quốc, chỉ vì muốn bắt Lạp Đạt, nếu như Trần Thiên Minh bị mình đánh chết, ai đi bắt Lạp Đạt đây? Cho dù là bọn chị Đình đi nữa, thì địch nhân quá mạnh, căn bản bọn họ không phải là đối thủ. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tiết Phương dịu xuống một chút.

Nàng là một người phụ trách, bằng không khi nàng thụ thương không thể nào đào tẩu, không có khả năng ở lại để ngăn cản địch nhân. Lúc Trần Thiên Minh muốn cứu nàng, nàng còn bảo Trần Thiên Minh nhanh chạy đi không cần để ý tới nàng. Vừa rồi nàng muốn giết Trần Thiên Minh, chỉ là trong lúc nhất thời nàng nghĩ đã bị làm nhục trong khi đang hôn mê. Hiện giờ nghe Trần Thiên Minh nói xong, nàng mới nhớ tới tầm quan trọng của nhiệm vụ.

Thấy Tiết Phương không còn sát khí, Trần Thiên Minh mới thầm thở dài một hơi. Lúc nãy hắn cảm thấy ý định giết người của Tiết Phương, nội lực đều tập trung trong tay cô nàng Tiết Phương, xuất phát từ bất đắc dĩ nên hắn đành phải dùng nhiệm vụ để ngăn cản ý định giết hắn của Tiết Phương. Vẫn còn may là Tiết Phương đặt nhiệm vụ làm trọng, nên không muốn giết hắn nữa.

Bỏ tay ra khỏi bụng dưới của Tiểu Phương,Trần Thiên Minh khẽ nói: "Tiết Phương, cô hãy mau vận chuyển nội lực chín chu thiên, như vậy sẽ rất tốt với nội thương của cô."

Tiết Phương không nói gi, bất quá nàng vẫn nghe theo lời Trần Thiên Minh vận chuyển nội lực. Nàng không muốn giết hắn lúc này, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, ngay cả bụng dưới đều cảm thấy có chút dị dạng. Nơi này của Tiết Phương chưa từng bị đàn ông sờ qua, giờ bị Trần Thiên Minh vuốt ve bụng dưới, trong tim nàng xuất hiện một cảm giác khác thường.

Cửa sinh tử còn chưa biết, đành phải coi như không.

Vừa xong được chín chu thiên, Tiết Phương từ từ mở mắt, khi nàng phát hiện Trần Thiên Minh đang quan tâm nhìn mình, thì tim nàng khẽ rung lên. "Nhìn cái gì vậy, hồi nãy nhìn chưa đủ sao?" Tiết Phương mắng. Nàng đã trở lại thanh âm của con gái.

"Giọng của cô?" Trần Thiên Minh nghe thấy giọng nói của Tiết Phương đột nhiên thay đổi, ngạc nhiên hỏi.

"Chị Đình không phải đã nói cho anh biết rồi sao? Đạo môn của chúng tôi có phương pháp thay đổi giọng nói, trước đây tôi vân dùng phương pháp này, thanh âm này mới là giọng thật của tôi." Thanh âm của Tiết Phương tuy đã trở về thanh âm của con gái, nhưng Trần Thiên Minh thấy giọng nói của nàng vẫn có chút lạnh.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Ồ, thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Tiết Phương, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô muốn sao cũng được. Hiện giờ chúng ta phải quay về tìm nhóm chị Đình, bắt được tên Lạp Đạt."

"Được, đây là do anh nói đó nha, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó tôi sẽ tính sổ với anh." Tiết Phương gật đầu nói. Ngay lúc Trần Thiên Minh chuẩn bị đứng lên muốn đi ra ngoài kiểm tra tình hình, thì Tiết Phương đã giơ tay lên, "bép" một tiếng, Trần Thiên Minh không đề phòng nên bị Tiết Phương tát 1 cái vào mặt.

"Cô... cô nói mà không giữ lời." Trần Thiên Minh tức giận nói. Rõ ràng nói sau này mới tính sổ, vậy mà cô nàng Tiết Phương này lại tát mình.

"Trần Thiên Minh, đây là ký sổ trước, sau này tôi mới tính toán với anh tiếp." Tiết Phương phụng phịu nói. Nàng nhìn thấy dấu ấn mười ngón tay trên mặt Trần Thiên Minh, trong lòng cảm thấy rất vui.

Trần Thiên Minh không nói gì, lại chuẩn bị bước ra nhìn.

Tiết Phương thấy Trần Thiên Minh muốn đi, cho nên hắn giận mình nên muốn bỏ đi, vội vàng nói: "Anh muốn đi đâu?"

"Tôi ra ngoài xem xét tình hình." Trần Thiên Minh nói.

"Vậy anh mau đem thứ trong tay anh trả lại cho tôi đi." Tiết Phương xấu hổ nói. Nàng phát hiện Trần Minh vẫn còn cầm áo ngực của mình, không khỏi xấu hổ.

Trần Thiên Minh nghe Tiết Phương nói như vậy, vội trả áo ngực lại cho Tiết Phương, sau đó quay đầu bỏ đi.

Tiết phương mắng: "Trần Thiên Minh, địa hình nơi này không có tôi thì anh sao biết đi đâu? Anh đi ra ngoài cũng vô ích."

"Tôi chỉ sợ thương thế của cô không tốt." Trần Thiên Minh nói. Hắn biết Tiết Phương quen thuộc nơi này, nhưng nhìn thương thế của Tiết Phương, nên hắn mới đi ra ngoài xem!

"Tôi biết anh ngốc, nhưng không ngờ anh ngốc như thế." Tiết Phương tiếp tục mắng Trần thiên Minh. Nàng nghĩ đến sự quan tâm của Trần Thiên Minh với minh, trong lòng hình như lại càng thêm giận.

"Này, Tiết Phương, sĩ khả sát bất khả nhục, cô đừng nhục mạ tôi như vậy." Trần Thiên căm giận nói. Mình chỉ nhìn nơi đó của cô ta một chút, sờ soạng một chút, có gì nghiêm trọng mà phải nhục mạ mình đến vậy chứ? Nghĩ đến cặp vú mềm mại của Tiết Phương bị mình bóp nắn, Trần Thiên Minh liền không còn tức giận nữa.

Tiết Phương lạnh lùng nói: "Nội lực của tôi đã khôi phục phân nửa, hoàn toàn đi được. Tôi không hiểu tại sao anh hết đi tới nơi này lại qua nơi khác, lại đi ra mặt sau này, lại chạy ra đây. Kế tiếp chúng ta có thể đi đến điểm liên lạc thứ hai để chờ chị Đình. Đêm trước tôi đã thương lượng qua với chị Đình, đó là nơi chúng ta từng ở qua, hẳn sẽ không dễ dàng bị kẻ khác phát hiện."

Nói xong, Tiết Phương liền quấn lấy áo ngực của mình, khi nàng nhìn đến chiếc cài áo trên người thì tức giận mắng: "Trần Thiên Minh, anh làm tốt lắm đó."

Trần Thiên Minh vừa nhìn, thì ra hắn đã cài nhầm cúc áo cho Tiết Phương, cúc áo thứ nhất lại cài ở cái khuy thứ hai. "Tiết Phương, cô đừng có yêu cầu cao như vậy có được không? Lúc đó tôi đang nhắm mắt cài áo giúp cô, vì vậy nên tôi có cài sai."

"Anh nhắm mắt lại cài sao? Tôi không tin, tên háo sắc như anh nhất định là vừa nhìn vừa cài." Nghĩ đến Trần Thiên Minh đã làm như thế, mặt của Tiết Phương lại càng đỏ hơn.

"Không có, tôi không hề nhìn nơi đó của cô." Trần Thiên Minh vẫn liều mạng lắc lắc đầu, dù sao nơi đây không có ai làm chứng, hắn không thừa nhận sao mà Tiết Phương biết được chứ?

"Anh nói anh không nhìn thấy cơ thể của tôi, vậy áo lót của tôi giờ ở đâu? Có phải anh giấu đi hay không." Tiết Phương trừng mắt thẩm vấn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh tức giận nói: "Cô đừng có dựng chuyện có được không, bên trong cô căn bản không hề có áo lót, chỉ dùng vải trắng để che lại." Trần Thiên Minh không ngờ Tiết Phương lại nói như vậy, cô ta cứ dứt khoát bảo rằng mình có một cái dây chuyền trị giá mười vạn đô la không tìm thấy nữa.

"Trần Thiên Minh, anh còn nói không có nhìn." Tiết Phương mắng.

"Trời ạ, bị lừa." Trần Thiên Minh cười khổ. Nếu như nói mình nhắm mắt lại, sao còn nói được như vậy, giờ hắn tự nói người ta không mặc áo lót, không phải nói là mình đã thấy được vú của người ta sao? Ôi, sao ta lại ngốc như vậy chứ?

Tiết Phương dịu dàng nói với Trần Thiên Minh: "Trần Thiên Minh, anh lại đây."

Trần Thiên Minh lắc đầu: "Cô có chuyện gì cứ nói đi, tôi không lại đó đâu." Hắn đâu có ngốc như thế, tuy Tiết Phương rất dịu dàng, nhưng ánh mắt của cô ta cứ như muốn giết chết mình mới hả.

"Anh có nghe tôi nói không, tôi có chuyện muốn nói với anh." Tiết Phương nói.

"Tôi đâu có ngốc như thế, cô lại muốn đánh tôi." Trần Thiên Minh biết giờ Tiết Phương sẽ không giết mình, nhưng có thể lại đánh hắn một cái tát, để phát tiết ngọn lửa giận của cô ta với mình.

"Anh lại đây, tôi xin thề sẽ không đánh mặt của anh." Tiết Phương khẽ cắn môi nói.

Tuy Tiết Phương nói như vậy, nhưng Trần Thiên Minh vẫn có chút không tin, hắn hai tay bụm mặt từ từ đi lại bên cạnh Tiết Phương, nói: "Cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?" Mặt mình đã bị đánh ra thế này, nếu bị cô ta đánh nữa, mình làm sao còn mặt mũi nào đi gặp người khác đây.

Một cú đấm tung ra, đánh ngay vào bụng của Trần Thiên Minh.

"Ôi, cô muốn chết phải không? Rõ ràng cô nói không đánh tôi nữa, giờ cô lại đánh tôi là sao?" Trần Thiên Minh kêu thảm. Tuy Tiết Phương không dùng nội lực đánh hắn, nhưng cô ta cũng dùng không ít khí lực khi ra đòn. Nếu như không phải mình bất cẩn mò phải cái "meo meo(mễ mễ)"(vú) của cô ta, mình thực sự muốn đánh cô ta một cái tát cho bất tỉnh luôn.

Tiết Phương cười gian nói: "Tôi vừa thề không đánh vào mặt của anh, cũng không hề nói không đánh vào bụng của anh." Nhìn vẻ đau đớn của Trần Thiên Minh, Tiết Phương liền giải được hận. Mình tự dưng bị hắn nhìn thấy, nếu như không đoạt lại chút lợi tức, thực xin lỗi bản thân quá.

"Vậy cô đùa đủ chưa? Tôi không đánh lại không có nghĩa là sau này tôi sẽ không đánh lại đâu." Trần Thiên Minh có chút tức giận, cái con Tiết Phương này cứ hạ thủ với mình mãi, chỉ là sờ một chút thôi mà, cùng lắm mình chịu thiệt để cô ta sờ lại mình là được mà. Hơn nữa mình vì cứu cô ta nên mới làm thế.

Tiết Phương nói với Trần Thiên Minh: "Ai bảo anh nói dối, anh đi theo tôi!" Nói xong, liền đi về phía rừng sâu.

Đi hết rừng cây, Trần Thiên Minh liền thấy một thị trấn nhỏ. Tuy ở đó đã là ban đêm, nhưng trong trấn vẫn phát ra ngọn đèn leo lét.

"Thị trấn này an toàn chứ?" Trần Thiên Minh lo lắng nói.

"Không biết, chúng ta không cần vào trong trấn, ngoài trấn có một tòa pháo đài nhỏ, nơi đó không có ai, đặc biệt thang lầu phía dưới của tòa pháo đài nhỏ này đã bị phá hủy, kẻ không có võ công sẽ không thể đi lên được. Có một lần tôi cùng chị Đình chấp hành nhiệm vụ đã từng tránh thoát ở nơi này." Tiết Phương nói.

"Các cô nên sớm lựa chọn nơi nào chúng ta sẽ đi cho kỹ, không nên để ngày nào chúng ta cũng bị người ta truy sát." Trần Thiên Minh tức giận nói.

Tiết Phương trợn con mắt lên nói Trần Thiên Minh: "Nơi nào cũng không nhất định là an toàn, trong thành người đến người đi, chúng ta dễ dàng che giấu, thật không ngờ lại bị người khác theo dõi, chúng ta đành phải tới đây. Đây là trấn nhỏ, đều là những người quen thuộc nhau, nếu như người trong trấn có thấy chúng ta thì chỉ biết chúng ta là người từ nơi khác tới."

"Tiết Phương, cô nói sẽ gặp bọn chị Đình ở đây sao?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?" Tiết Phương tức giận nói. Cô ta len lén đi tới dưới pháo đài nhỏ, len lén kiểm tra chu vi xung quanh xem có tình huống gì khác thường hay không.

Trần Thiên Minh nhìn pháo đài nhỏ một chút, đây là tòa tiểu pháo đài có ba tầng lầu cao, pháo đài này có một khẩu pháo, phía đối diện có một con đường cái, có thể trước đây dùng để đối phó với kẻ thủ ở bên ngoài. Hiện giờ đã là thời kỳ hòa bình, cũng chẳng cần dùng làm gì.

"Cô cô cô." Tiết Phương đột nhiên lấy tay bỏ vào miệng nhỏ giọng kêu. Âm thanh này thật là nhỏ như tiếng chim, tuy thanh âm không lớn, nhưng lại truyền đi rất xa. Mja, cô ả Tiết Phương này học tiếng chim thật giỏi, không biết sau này có khả năng trở thành người chăm sóc chim nhỏ hay không? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Một lát sau, từ trong tòa pháo đài cũng phát ra âm thanh giống như của Tiết Phương "cô cô cô", chỉ là dài ngắn khác nhau.

Nghe xong thanh âm này, Tiết Phương vui vẻ nói: "Trần Thiên Minh, bọn chị Đình đang ở bên trong, bọn họ không sao cả, chúng ta mau tới đó." Nói xong, Tiết Phương nhẹ nhàng bay lên tòa pháo đài, chỉ thấy cô ta bay lên một cửa sổ nhỏ hẹp của tầng một, sau đó lại dùng lực nhún một cái, lập tức bay lên thẳng tầng hai. Lúc này thân thể của cô ta liền co mạnh lại, từ tầng hai co người rụt vào bên trong khẩu pháo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.