“Tôi thật sự hấp dẫn anh sao?” Ích Tây Dát Mã hỏi.
“Đúng vậy! Trân châu cũng không thể thật hơn.” Trần Thiên Minh vội vàng trả lời.
Ích Tây Dát Mã đột nhiên nghiêm mặt nói: “Trần tiên sinh, mong ngài từ giờ về sau không được nói như vậy nữa.”
Trần Thiên Minh thực sự không hiểu, vừa rồi hắn lừa gạt Ích Tây Dát Mã như vậy, làm sao đột nhiên cô ta lại có thể đổi sắc mặt nhanh đến vậy? Lúc đầu không phải rất thích sao? Giờ lại không cho mình nói vậy nữa. Trời ạ, phụ nữ thật là khó hiểu!
“Ngày mai anh muốn đi thật sao?” Ích Tây Dát Mã thấy vẻ mặt Trần Thiên Minh trở nên ngơ ngác liền duyên dáng nở nụ cười.
“Đúng vậy.” Trần Thiên Minh thấy Ích Tây Dát Mã tươi cười thì cảm thấy giống như đột nhiên có một luồng gió mát thổi qua.
“Anh còn nhớ sẽ đáp ứng tôi một việc không?” Ích Tây Dát Mã tủm tỉm hỏi.
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ chứ, thánh nữ, nàng nói đi, ta nhất định sẽ làm được.” Trần Thiên Minh giọng đầy hào khí.
Ích Tây Dát Mã nghe vậy thì điềm đạm: “Đợi lát nữa anh đi theo tôi nói đi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, chỉ sợ anh sẽ coi thường. Trần tiên sinh, giờ tôi muốn mời anh chút điểm tâm, là tôi tự mình chuẩn bị đó.” Nói xong cô chỉ vào trên bàn điểm tâm.
Mới vừa rồi mải mê không để ý, bây giờ Trần Thiên Minh mới chứng kiến trên bàn kia không chỉ có điểm tâm mà còn có cả ấm trà và mấy cái chén. “Thánh nữ, cô sao phải khách khí vậy?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Đừng nói nhiều, đến ăn đi, đây là tôi tự tay làm hết, anh phải ăn thật nhiều vào đó.” Ích Tây Dát Mã nhìn Trần Thiên Minh, có vẻ như ý cô là hắn nhất định phải ăn mới được.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ ăn mà.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cầm lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng. Tức thì một vị ngọt lịm, mềm mại đưa vào trong miệng, cùng với đó là một mùi thơm rất dễ chịu: “Thánh nữ, thật sự nhìn không ra, cô không những rất xinh đẹp, lại còn có thể nấu ăn giỏi như vậy.” Trần Thiên Minh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu như Ích Tây Dát Mã theo mình về nhà, mỗi ngày đều giúp mình chuẩn bị bữa sáng thì thật tốt biết bao a!
“Anh nhìn lại mình đi, trong miệng như là dính mật không thôi. Trần tiên sinh, anh thật sự rất vui mỗi khi lừa gạt phụ nữ phải không?” Ích Tây Dát Mã hờn dỗi nói.
“Sao lại lừa gạt, tôi toàn nói thật mà, mới cả tôi cũng chỉ muốn làm cho phụ nữ vui mà thôi.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Món điểm tâm này thật sự là quá ngon, hắn lại vừa cầm thêm một miếng nữa đưa lên miệng.
“Nhìn anh kìa, ăn từ từ thôi, kẻo lại bị nghẹn bây giờ.” Ích Tây Dát Mã vừa nhìn Trần Thiên Minh vừa đưa tay rót một chén trà, “uống một chén trà đã nào!”
“Đây là?” Trần Thiên Minh nhìn vào chén trà. Cái này nhìn giống như trà nhưng có vẻ không phải trà.
Ích Tây Dát Mã vừa cười vừa nói: “Đây là điềm trà, cũng là do tự tay tôi làm, dùng các loại dược thảo trên cao nguyên phối hợp mà thành. Trà này đối với thân thể tốt lắm. Anh không phải sợ có độc đấy chứ?”
Trần Thiên Minh cười nói: “Tôi sao lại phải sợ có độc? Cô cho dù nghĩ muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không có nhăn mặt nhíu mày một tí nào.” Nói xong hắn giơ chén trà lên tu một hơi sạch nhẵn. Trà này thật đúng là rất ngọt ngào, là lạ, không có cảm giác như trà thông thường.
“Như thế nào? Có được không?” Ích Tây Dát Mã hỏi Trần Thiên Minh.
“Ngon, rất ngon” Trần Thiên Minh vội vã gật đầu lia lịa.
“Ngon thì uống nhiều một chút đi.” Ích Tây Dát Mã lại rót cho Trần Thiên Minh một chén trà ngọt nữa.
Trần Thiên Minh vừa uống thêm một chén, vừa cười nói: “Thánh nữ, nghĩ không ra cô lợi hại vậy, nếu như cô mở một cửa hàng bán trà ngọt ở đâu đó, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Ích Tây Dát Mã lắc đầu, lo lắng nói: “Không được, cả đời này tôi nhất định không ly khai thần đường. Trần tiên sinh, anh uống trà này có thấy thân thể có cảm giác gì khác thường không?”
Nghe Ích Tây Dát Mã nói như vậy, Trần Thiên Minh chột dạ vội vàng vận nội lực của mình thử xem. Hắn đột nhiên phát hiện ra mình không thể vận nội lực lên, mà thân thể bắt đầu có cảm giác tê tê dại dại, không động đậy được. “Cô, cô? Trong trà có độc?” Trần Thiên Minh cực kỳ hoảng sợ. Hắn thật không ngờ Ích Tây Dát Mã lại có thể hạ độc vào trà.
“Trần tiên sinh, anh không nên cử động, tốt nhất là nghe tôi nói vài lời đã.” Ích Tây Dát Mã nói.
Trần Thiên Minh cười khổ: “Tôi bây giờ còn có thể cử động sao? Cô muốn nói gì thì cứ nói đi.” Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng buồn bực, Ích Tây Dát Mã có vẻ như không thực sự muốn hãm hại mình, nhưng tại sao cô ta lại hạ độc mình chứ? Hơn nữa, không phải mình trong người có huyết hoàng nghĩ sao? Tại sao lại không thể giải độc kia chứ?
“Thánh nữ của thần đường chúng tôi trước kia đều có thể học võ công, nhưng có một số người lại không thể học. Đây đều là do việc lựa chọn thánh nữ mà ra.”
“Thánh nữ cũng có thể học võ công? Vậy tại sao cô không học?” Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong đầu.
“Tại thần đường có quy định rằng thánh nữ đời tiếp theo có thể được lựa chọn bằng hai cách. Cách thứ nhất là tìm ở bên ngoài một người thích hợp đưa vào thần đường làm thánh nữ. Cách thứ hai là thánh nữ hiện tại sinh một nữ nhi, người đó sẽ đương nhiên trở thành thánh nữ đời tiếp theo. Nếu theo cách một thì thánh nữ tuyển từ bên ngoài không được học võ công, còn thánh nữ lựa chọn theo cách hai sẽ được học võ công.” Ích Tây Dát Mã tiếp tục.
“Vậy cô là thánh nữ thuộc trường hợp thứ nhất, không thể học võ công?” Trần Thiên Minh nói xen vào.
Ích Tây Dát Mã gật đầu: “Đúng vậy, tôi thuộc về loại thứ nhất, cho nên tôi không thể học võ công. Cũng chính vì vậy mà thực lực to lớn của thần đường đã giảm thấp thê thảm, như hiện nay, hắc bạch thần bà lúc nào cũng phải kè kè bảo vệ tôi. Bởi vậy, vì mục đích quang đại thần đường, tôi dự định sẽ lựa chọn thánh nữ đời tiếp theo của mình theo cách thứ hai.”
“Vậy thì có gì liên quan tới tôi?” Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Nhưng đột nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, chẳng lẽ Ích Tây Dát Mã muốn mình giúp cô ta hoàn thành mục đích? Nhưng cô ta lại khiến mình không cử động được, vậy làm sao mà giúp đỡ đây?
“Tôi,… tôi muốn anh giúp tôi.” Nói tới đây Ích Tây Dát Mã mặt đỏ bừng lên. “Có thể là hai chúng ta có chút duyên phận, không chỉ gặp nhau một lần mà còn có các lần hai, lần ba. Điều này khiến tôi nghĩ rằng trời cao đã có an bài, nên mới tìm anh.”
“Nhưng là chúng ta không có cảm tình, làm như vậy thật không hợp đạo đức lắm.” Trần Thiên Minh có ý nghiêm trang nói. Kỳ thật với đề nghị của Ích Tây Dát Mã, hắn nguyện ý giơ cả hai tay hai chân lên đồng ý cả vạn lần.
Ích Tây Dát Mã cúi thấp đầu nói: “Không phải anh nói thích tôi sao?”
“Đúng vậy, nhưng vấn đề là cô không có thích tôi. Tôi là một người đứng đắn, nghiêm chỉnh, quyết không làm chuyện ép buộc người khác.” Trần Thiên Minh vẫn cố giữ bộ dáng nghiêm trang.
“Tôi…” Ích Tây Dát Mã mặt đỏ bừng không nói nên lời nữa.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì mừng rỡ như điên, nếu như không phải hắn không thể cử động được thì giờ hắn chỉ muốn xông lên ôm chặt lấy Ích Tây Dát Mã, sau đó đưa nàng lên giường mà hảo hảo thân thiết một phen.
“Như vậy hình như không tốt lắm đâu.” Trần Thiên Minh vẫn cố ý gây chút khó khăn, “Tốt nhất cô nên đưa thuốc giải cho tôi đã.” Mình là một nam nhân, đương nhiên phải chủ động chứ.
“Thuốc này không có thuốc giải.” Ích Tây Dát Mã nói.
“Cái gì?” Trần Thiên Minh sợ đến thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Ích Tây Dát Mã lại hạ độc mình bằng thứ thuốc độc không thể giải.
“Đúng vậy, kỳ thật đây chỉ là một loại xuân dược, nó khiến cơ thể của anh phản ứng chậm đi một chút, nhưng sau một thời gian thì tự nó sẽ tiêu tán đi.” Ích Tây Dát Mã nói với âm thanh rất nhỏ.
Trời ạ, cô nàng Ích Tây Dát Mã này không phải là quá đề cao bản thân sao? Lại còn cho mình ăn xuân dược nữa chứ, nghĩ mình kém vậy sao? Trách không được huyết hoàng nghĩ trong cơ thể không có tác dụng.
“Bất quá, tôi có một vấn đề muốn hỏi.” Trần Thiên Minh nói.
“Vấn đề gì?” Ích Tây Dát Mã hỏi.
Trần Thiên Minh không dấu được vẻ dâm đãng: “Loại chuyện này không thể biết trước được, nếu vạn nhất sinh nam mà không phải nữ thì sao?” Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu như sinh nam, vậy hắn còn có thể tiếp tục cố gắng lần sau làm cho Ích Tây Dát Mã sinh một nữ.
Ích Tây Dát Mã lắc đầu: “Không đâu, thần bà của chúng ta có phương pháp, chắc chắn sẽ sinh nữ.”
“Các người có phương pháp của mình?” Trần Thiên Minh thật chẳng biết nói sao nữa. Nếu có phương pháp như vậy, sao không nghĩ luôn cách sinh nam đi? Rồi mang đi bán, chắc chắn sẽ vô cùng phát đạt, bây giờ nhiều vợ chồng muốn sinhn nam lắm.
“Đúng vậy, đây là phương pháp được lưu truyền từ nhiều đời nay của chúng ta, không sai được.”
“Vậy thì thời điểm hoài thai cũng phải mấy lần mới được chứ?” Trần Thiên Minh vẫn còn muốn ôm hy vọng, nếu như chỉ cùng Ích Tây Dát Mã một lần thì thiệt thòi quá, ít nhất cũng phải trăm mấy chục lần mới đã.
Mặt Ích Tây Dát Mã trở nên đỏ rực: “Cái này cũng không lo, tôi đã tính kỹ rồi.”
Trời ạ, Trần Thiên Minh lại kêu trời lần nữa. Nguyên lai Ích Tây Dát Mã đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi, mà mình lại chính là đối tượng nằm trong kế hoạch của cô ta.
“Tôi có thể không đồng ý sao?” Trần Thiên Minh chột dạ hỏi thăm.
“Không được, bởi vì anh đã biết bí mật của thần đường chúng ta, anh chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo chúng tôi yêu cầu.” Ích Tây Dát Mã trả lời.
“Vậy còn lựa chọn kia?”
“Lựa chọn còn lại chính là chết.” Ích Tây Dát Mã nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, tôi chỉ nói giỡn thôi, làm sao tôi lại không giúp đỡ thần đường của cô cơ chứ, tôi chọn cách thứ nhất.” Trần Thiên Minh vội vàng đổi giọng nói. Vừa giữ được mạng sống, lại vừa có thể chơi đùa với mỹ nữ, thằng ngu nào cũng biết phải lựa chọn cái gì.
“Đây chính là anh nói đó, anh không hối hận chứ?” Vẻ mặt Ích Tây Dát Mã trở nên có chút giảo hoạt, nàng vừa rồi là cố ý hù dọa Trần Thiên Minh.
“Không hối hận.” Trần Thiên Minh lắc đầu.
Ích Tây Dát Mã nghiêm túc nói: “Chuyện này sau khi xong, anh rời khỏi thần đường nhất định phải quên hết. Sau này nếu có gặp lại, chúng ta cũng không có quan hệ gì.”
Lời nói này quả đúng là quá tuyệt tình mà, dù sao mình cũng là cha của thánh nữ đời tiếp theo, cô ta sao có thể nói vậy chứ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Hắn đang muốn nói thêm mấy câu thì đột nhiên phát hiện phía dưới của mình có một cỗ nhiệt lưu, đó là loại nhiệt lưu vừa nóng lại vừa ngứa, khiến cho tâm lý hắn muốn làm cái loại chuyện kia. Trời ạ, xuân dược bắt đầu phát tác rồi.
Ích Tây Dát Mã nhìn ánh mắt Trần Thiên Minh cũng biết được rằng dược tính đã bắt đầu phát tác, nàng thẹn thùng đi tới bên người hắn, nâng hắn dậy rồi cố gắng dìu tới bên chiếc giường nhỏ.
“Thánh nữ, sao nàng lại có loại xuân dược khiến người dùng bị tê dại không động đậy được vậy?” Trần Thiên Minh cũng không phải là lần đầu tiên ăn xuân dược, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy.
“Tôi bỏ thêm một ít thuốc tê, nó không có hại cho thân thể nhưng đủ khiến anh bị tê dại trong hai tiếng đồng hồ.”
Trần Thiên Minh thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, Ích Tây Dát Mã đối với các dùng dược phi thường tinh thông, chỉ dùng thuốc tê mà khống chế được cả nội lực của mình.
Hắn nằm ở trên giường, bất đắc dĩ mà nhìn thân thể xinh đẹp của Ích Tây Dát Mã. Đáng tiếc là chính mình không thể chủ động, hảo hảo cùng nàng thân thiết một phen.
“Trần Thiên Minh, nói cho anh biết, em cũng rất thích anh, em thật sự không bị miễn cưỡng gì với lựa chọn này. Chúng ta chẳng qua có duyên mà không phận, hãy coi đây là một chuyện tình đẹp, mãi mãi không quên trong trí óc hai ta.” Ích Tây Dát Mã đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, si ngốc nói.
“Dát Mã, anh cũng thích em, em hãy theo anh trở về Trung Nguyên đi!” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
Ích Tây Dát Mã khẽ lắc đầu không trả lời, sau đó chậm rãi cởi quần Trần Thiên Minh ra. Trần Thiên Minh cảm giác hình như có nước mắt rơi trên đùi mình.
Khuôn mặt của Ích Tây Dát Mã trở nên đỏ hơn rất nhiều khi cái quần của Thiên Minh rời khỏi thân thể hắn. Nàng không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu lẳng lặng cởi quần mình ra. Hai cái chân trắng nõn đẹp mê người khiến Trần Thiên Minh vô cùng phấn khởi.