Trần Thiên Minh trở lại phòng ở mà Hoàng na đã bán cho bọn hắn. Bởi vì bọn hắn đã ra ngoài một thời gian, Trương Lệ Linh ở nhà đã sắp đặt đâu đấy. Nàng sợ Ma Vương biết căn nhà này cùng với Trần Thiên Minh có quan hệ nên các huynh đệ khác chưa được tới đây ở.
Bọn Trần Thiên Minh ở tại một tầng lầu cao nhất, mình hắn một gian phòng, các nữ nhân khác cũng mỗi người một phòng riêng. Cũng may là căn nhà này rất lớn, nếu không thật sự không đủ cho nhiều người như vậy.
“Mọi người khỏe chứ, ta đã trở về.” Trần Thiên Minh đi tới đại sảnh, nói với mọi người.
“Trở về, trở về, cần gì phải lớn tiếng như vậy chứ?” Trương Lệ Linh đang ngồi ở salon xem TV tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
“Không thể nào, anh đi ra ngoài lâu như vậy, các nàng nhất định phải nhớ anh nhiều lắm chứ?” Trần Thiên Minh đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Yến, Hà Đào, Trương Lệ Linh, Lương Thi Mạn cùng Tiểu Trữ.
Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh liếc mắt một cái nói: “Nhớ anh làm gì? Anh không ở đây, mấy tỉ muội chúng tôi thoải mái hơn nhiều, ngược lại còn không có cái cảm giác… như trước kia.”
Trời ạ, Trần Thiên Minh không biết nói gì nữa. Người ta vẫn nói ba hòa thượng không uống cùng một bát nước, bây giờ chính mình có nhiều nữ nhân như vậy, làm sao lại trở nên như vậy được chứ?
Yến cười nhẹ đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh, ngồi máy bay cả ngày rồi, nhanh đi tắm rửa qua đi, tỷ đã chuẩn bị nước nóng rồi.” Yến thực sự không giấu được sự đau lòng khi nhìn Trần Thiên Minh.
“Chỉ có mỗi Yến tỷ là tốt với ta, hôn một cái nào.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm hôn Yến.
“Chị cả Yến, mọi người đều đã thỏa thuận rồi, tự nhiên chị lại thay đổi. Không được, Trần Thiên Minh, anh cũng phải hôn em một cái.” Nói xong Trương Lệ Linh vội vàng chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh.
“Như vậy đi, Lệ Linh, chúng ta cùng đi tắm rửa, có được không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Trương Lệ Linh tới phòng tắm.
Trương Lệ Linh đỏ mặt nói: “Không được, em mới vừa tắm rửa qua, anh tìm người khác đi.” Nói xong vội vàng đẩy Trần Thiên Minh ra, chạy về ghế salon.
Trần Thiên Minh nhìn mấy nữ nhân của mình một lượt, nói: “Các nàng có ai chưa tắm không vậy?”
Nhưng là cả năm người đều lắc đầu quầy quậy. Tuy nhiên, mấy người đứng sau Hà Đào thì lại chỉ chỉ vào sau lưng nàng, hình như đang nói Hà Đào chưa có tắm rửa vậy.
“Ha ha, Hà Đào, em chưa tắm phải không?” Trần Thiên Minh tủm tỉm cười với Hà Đào.
“Anh… như thế nào.. không phải, em tắm sạch sẽ rồi.” Hà Đào phát hiện chính mình nói nhầm, vội vàng lắc lắc đầu.
“Hà Đào à Hà Đào, anh cũng không phải lần đầu gặp em, anh biết em mà nói dối mặt sẽ đỏ lên đó.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi tới phía Hà Đào.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh đi tới, vội vàng chạy đi, “Không được chạy, ở lại đây, đi tắm cùng anh.”
“Ha ha, không sai mà, em học khinh công rất nhanh”, Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào thi triển khinh công chạy trốn quanh đại sảnh thì vô cùng cao hứng. Xem ra Hà Đào học võ công là đúng, mặc dù của nàng giờ chưa bằng Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Nói xong, Trần Thiên Minh thoáng một cái hiện ra trước mặt Hà Đào, sau đó điểm vào mấy huyệt đạo của nàng. Võ công Hà Đào bây giờ đã có chút thành tựu, nếu không dùng thủ đoạn như vậy, chắc chắn nàng sẽ không chịu cùng mình đi tắm rửa.
“Trần Thiên Minh, mau giải huyệt đạo cho em.” Hà Đào sốt ruột kêu Trần Thiên Minh. Nhưng thực ra nàng sốt ruột nhiều hơn bởi ánh mắt phi thường mập mờ từ các tỷ muội. Không hiểu tại sao mặt ai cũng thản nhiên để mặc nàng bị Trần Thiên Minh khi dễ.
“Thả em ra sao? Không được.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa khiêng Hà Đào lên vai, sau đó đi vào phòng tắm. “Yến tỷ, phiền tỷ mang quần áo vào cho hai người chúng ta.” Trần Thiên Minh không quên quay lại nhắc nhở Yến.
“Trần Thiên Minh” Hà Đào vẫn không ngừng kêu trên vai Trần Thiên Minh.
Thình thịch, cánh cửa phòng tắm đã bị Trần Thiên Minh đóng lại.
“Thiên Minh, anh phải để em ra ngoài, hai chúng ta tắm rửa cùng một chỗ thế này ngày mai sẽ bị các tỷ muội khác chê cười.” Hà Đào lo lắng nói. Mặc dù bọn họ đã tiếp xúc thân mật rồi, nhưng làm trò này trước mặt tất cả mọi người thì vô luận thế nào nàng cũng không thể tiếp thụ được.
Trần Thiên Minh khoát khoát tay nói: “Không việc gì, các nàng khác cũng đều đã cùng anh tắm rửa qua, nếu ngày mai có ai cười em, nói cho anh biết, ngay buổi tối anh sẽ cùng người đó tắm rửa, cho em cười lại.” Trần Thiên Minh tươi cười nói.
“Không nên mà.” Hà Đào đỏ mặt.
“Bây giờ anh là lão công, địa bàn này do anh làm chủ.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt Hà Đào xuống, bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng.
Chỉ chốc lát sau, Trần Thiên Minh đã giải khai toàn bộ quần áo của Hà Đào, thân thể trắng nõn lộ ra hoàn toàn. Hắn giải khai huyệt đạo cho Hà Đào, sau đó mở nước nóng bắt đầu phun lên người nàng.
“Thiên Minh, quần áo của anh ướt hết rồi, mau cởi ra đi.” Nhìn thấy quần áo Trần Thiên Minh ướt hết, Hà Đào cũng không thẹn thùng nữa, lo lắng nói.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không chạy, bèn đứng lên cởi hết đồ của mình ra, ném sang một bên. “Đến đây để anh giúp em tắm rửa nào!” Trần Thiên Minh dâm đãng sờ vuốt thân thể phía trên của Hà Đào.
“Không được, anh không phải giúp em tắm rửa, anh đang sờ vuốt em mà?” Hà Đào đỏ mặt liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái.
“Ha ha, cũng giống nhau mà, anh giúp em kỳ cọ cũng chính là vuốt ve mà.” Trần Thiên Minh từ phía sau ôm lấy Hà Đào, hai tay đặt lên hai quả núi đầy đặn.
“Ư” Hà Đà nửa rên nửa hừ một tiếng.
“Oa, Hà Đào, thật là mềm mại, sờ vuốt thật là thoải mái. Anh chỉ hận là không thể từ bỏ chuyến đi Tây bộ vừa rồi.” Vừa nói Trần Thiên Minh vừa dùng sức mà nắn bóp.
“Đừng. Em không tin, anh hoa tâm như vậy, đi Tây bộ chắc chắn đã lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.” Hà Đào thấp giọng nói.
Trần Thiên Minh tủm tỉm: “Anh làm sao hả? Em thử nhìn mà xem, bên ngoài làm gì có ai hơn được mấy lão bà của anh cơ chứ?” Nghĩ tới Ích Tây Dát Mã xinh đẹp, tâm tình Trần Thiên Minh có chút lo lắng.
“Anh nhìn lại mình thì có, chỉ được cái miệng bôi mật. Không được, mấy tỷ muội chúng ta nhất định phải khâu miệng anh lại, không cho anh đi khắp nơi phong lưu nữa.” Hà Đào nói, “Ô, Thiên Minh, không nên.” Trần Thiên Minh dĩ nhiên lúc này đã đưa một tay xuống phía dưới, lần mò bãi cỏ của Hà Đào.
“Em xem em kìa, chỗ này đã đầy nước rồi, lại còn mạnh miệng.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Hà Đào cả giận: “Là anh chứ ai, chính anh vừa phun nước vào em thì có, không được nói lung tung.”
“Có đúng không vậy? Anh cảm giác không phải nước kia mà?” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve dải đất mẫn cảm của Hà Đào, chỉ chốc lát sau, nàng đã không còn chịu được nữa rồi.
“Không… Muốn….” Hà Đào nhỏ giọng bắt đầu rên rỉ.
“Đến đây, giúp anh tẩy rửa một chút đi nào.” Trần Thiên Minh chuyển qua phía trước Hà Đào, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt vào phía dưới của mình.
“Oa” Hà Đào giật mình kêu lên, nàng cảm giác trong tay có gì đó rất cường đại rồi, làm hại nàng khó khăn lắm mới bắt được.
“Đúng rồi, cứ như vậy là được.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa tiếp tục vuốt ve phía trên của Hà Đào.
Bị Hà Đào sờ soạng một hồi, Trần Thiên Minh cũng không nhịn được nữa, hắn ôm lấy Hà Đào, tách hai chân nàng ra, sau đó hướng bên trong của nàng mà đi vào.
“Hả!” Hà Đào kêu lên thống khổ nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.
Trần Thiên Minh cũng không để ý nhiều như vậy, mặc dù ở Tây bộ hắn đã được làm một lần, nhưng đây lại là một lần vô cùng uất ức, chẳng khác gì bị Ích Tây Dát Mã hãm hiếp, lại còn bị nàng điểm vào xúc tinh huyệt nữa chứ.
“Anh sẽ cho em sung sướng một phen.” Trần Thiên Minh ôm eo nhỏ của Hà Đào, dùng sức mạnh mẽ liên tục ra vào.
“Thiên Minh, em muốn, em muốn…” Bị Trần Thiên Minh kích thích liên tục, sự thẹn thùng của Hà Đào đã biến mất, hưng phấn kêu lên.
“Được, anh sẽ cho em.” Trần Thiên Minh tiếp tục mạnh mẽ xông tới.
“Hả, em tới rồi.” Hà Đào gắt gao ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, hưng phấn kêu lên, đồng thời không cho hắn cử động nữa.
“Em trước tiên hãy tẩy rửa một chút đi, để anh đi tìm các nàng tính sổ, xem ai dám cười em?” Nói xong Trần Thiên Minh rời khỏi Hà Đào, mở cánh cửa, cứ thế tồng ngồng đi ra ngoài. Hắn vẫn còn chưa đạt đỉnh điểm, đương nhiên phải đi tìm các phụ nữ khác của mình mà phát tiết, bây giờ phải xem ai cao số đã. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh liền lao ra đại sảnh.
Tại đại sảnh, Trương Lệ Linh đang nửa nằm nửa ngồi ở ghế salon xem TV, nàng hoàn toàn không ngời phía sau mình có một nam nhân không mặc quần áo đang nhìn mình chằm chằm.
“Lệ Linh, em đang xem TV sao?” Trần Thiên Minh cảm giác trong thân thể mình có một cỗ nhiệt hỏa đang bốc lên bừng bừng. Mà bây giờ tại đây lại chỉ có mỗi Trương Lệ Linh, những người khác chắc đã quay về phòng rồi.
Trương Lệ Linh quay đầu lại thấy Trần Thiên Minh trần như nhộng nhìn mình thì giật mình nói:
“Thiên Minh, anh làm cái gì vậy? Trời lạnh như thế này, anh mau mau mặc quần áo vào đi, nếu không sẽ bị bệnh đó.”
“Ha ha, Lệ Linh, em quá coi thường anh rồi, anh đâu phải hạng nam nhân vô tích sự như vậy? Mới vừa rồi Hà Đào đã bị anh làm cho té xỉu rồi, nhưng nhiệt hỏa trong người anh vẫn chưa tiêu hết, em tới giúp anh đi!” Trần Thiên Minh biết rõ các nữ nhân của mình đã lâu không có cái kia, hắn muốn đêm nay hảo hảo mà khao các nàng một bữa ê chề.
“Không nên,” Trương Lệ Linh thấy nhiệt hỏa trong ánh mắt của Trần Thiên Minh thì vội vàng đứng dậy muốn quay về phòng mình.
“Em không được chạy.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngoắc tay một cái, tức thì một trận gió lốc cường đại hút Trương Lệ Linh trở về.
“Trần Thiên Minh, anh lại dám dùng võ công đối phó với em sao?” Trương Lệ Linh tức giận kêu lên. Nhưng là bất kể nàng kêu gào thế nào đi nữa vẫn cứ bị Trần Thiên Minh đè ngửa ra trên ghế salon.
Trần Thiên Minh tỏ vẻ đầy đáng thương mà nói: “Lệ Linh, em không thấy anh đáng thương sao? Đã rất lâu rồi không có hảo hảo vui đùa cùng mọi người.” Nói xong, hắn gấp gáp lột quần áo Lệ Linh ra.
Trương Lệ Linh vốn mặc một bộ áo ngủ, bên ngoài khoác một cái áo khoác cho ấm. Cho nên chỉ chốc lát sau đó quần áo Lệ Linh đã không còn ở trên người nàng. Trần Thiên Minh ném quần áo Lệ Linh sang một bên, hưng phấn nói: “Lệ Linh, anh rất nhớ em a!”
Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Tin anh mới là lạ, anh nghĩ em là ai chứ? Muốn em sao lại còn cùng Hà Đào làm cái chuyện … kia?” Trương Lệ Linh ý tứ như muốn nói tại sao Trần Thiên Minh không cùng nàng đầu tiên. “Anh vốn muốn cùng em, nhưng mọi người ai cũng chỉ vào Hà Đào, không còn cách nào, anh đành phải chọn. Em cũng biết anh là người rất biết nghe lời mọi người mà.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Hừ, anh buông em ra.” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
“Chờ một chút nữa đi.” Trần Thiên Minh bắt đầu sờ soạng thân thể Lệ Linh.
Trương Lệ Linh mặc dù nói vậy, nhưng khi bị Trần Thiên Minh vuốt ve bộ ngực, tâm lý nàng đã vô cùng ngứa ngáy. Nàng cắn răng, hưng phấn lắc lắc thân thể trắng noãn của mình.