Lưu Manh Lão Sư

Chương 575: Chương 575: xem tôi trừng phạt cô trước






"Lạp Đạt, ông..." Ích Tây Dát Mã sắc mặt tái nhợt chỉ vào mặt Lạp Đạt tức giận không nói ra lời. Nếu như nói chết nàng không sợ, nhưng bị đệ tử của Hồng giáo luân phiên cường bạo, nàng thực sự rất sợ.

"Ha ha, thánh nữ, cô sợ sao?" Lạp Đạt cười nói, hiện tại Ích Tây Dát Mã quá mê người, thật không ngờ trên đời lại có nữ nhân đẹp như vậy, ông trời đã ban cho ta, ta không thể bỏ qua, Lạp Đạt thầm nghĩ.

"Lạp Đạt, ông vô sỉ." Ích Tây Dát Mã mắng.

Lạp Đạt đột nhiên cười lớn: "Người muốn thánh đại sự không công nệ tiểu tiết, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần ta thống nhất Lạt Ma giáo, còn ai sám chống đối? Thánh nữ, ta cho cô một đêm suy nghĩ, ngày mai tôi tới, nếu cô không đồng ý, tôi cho cô kiến thức một chút nam nhân Hồng giáo. Còn nữa, cô không nên nghĩ bịp tôi, nếu cô đồng ý tôi sẽ cho cô uống độc dược, không có giải dược của ta, cô không sống nổi." Nói xong, Lạp Đạt đi ra ngoài.

Ích Tây Dát mã rơi vào trầm tư, xem ra Lạp Đạt không sợ hãi, mới bắt cóc mình, thần đương không bình thường rất yên bình, không ngờ Lạp Đạt bỗng nhiên phái người đối phó, cũng tại mình không cẩn thận.

"Cạch." Mật thất bị mở ra, Phương Minh Ngọc lén lút đi vào.

Ích Tây Dát Mã ngẩng đầu nhìn Phương Minh Ngọc, lạnh lùng không nói gì, chính kẻ này đã dẫn nàng tới đây.

"Thánh nữ, xin chào." Phương Minh Ngọc nở nụ cười dâm đãng với Ích Tây Dát Mã. Tối hôm qua giựt khăn che mặt của Ích Tây Dát mã, hắn ngây người một hồi lâu, hắn thật không ngờ Ích Tây Dát Mã đẹp như vậy, so với minh tinh thời bây giờ còn đẹp hơn vài phần, khuôn mặt nàng trong sáng, thánh khiết khiến người ta không dám xâm phạm.

Nhưng Phương Minh Ngọc mặc kệ... nhưng thứ này, khi hắn nhìn thấy Ích Tây Dát Mã, ý nghĩ đầu tiên của hắn là làm thế nào giữ được nàng, khiến nàng thành nữ nhân của mình. Vì vậy, hắn một mực canh ở bên ngoài, phát hiện Lạp Đạt trở về, liền vọt tới.

Ích Tây Dát Mã lạnh lùng nói: "Anh thả tôi ra."

"ha ha, thả cô rất dễ, chỉ cần co theo tôi, khiến tôi thỏa mãn, tôi đều nghe lời cô." Phương Minh Ngọc nhìn đôi tô phong của Ích Tây Dát Mã hưng phấn nói. Nữ nhân đẹp như vậy, nếu đem lên giường chà đạp thật là tốt biết bao.

"Anh nằm mơ!" Ích Tây Dát Mã mắng.

Phương Minh Ngọc cười nói: "Tôi sao lại nằm mơ, cô xem xem, hiện tại không phải cô đang ở cạnh tôi sao? Chờ tôi cưỡi cô, đến lúc đó cô biết là tôi nằm mơ hay không." Nói xong Phương Minh Ngọc từ từ đi tới gần Ích Tây Dát Mã.

"Anh, anh không được làm bậy." Ích Tây Dát Mã sợ hãi nói, nàng nhìn thấy trong mắt Phương Minh Ngọc một tia thú tính, như là dã thú muốn nhìn con mồi vậy.

"Thánh nữ, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã yêu cô, cô để tôi cưỡi cô, làm cô thỏa mãn đi, trước đây cô chưa từng có nam nhân?" Phương Minh Ngọc nhìn khuôn mặt Ích Tây Dát Mã nói.

"Thần hội sẽ trừng phạt ngươi." Ích Tây Dát Mã nói, đối với Phương Minh Ngọc, nàng cảm giác vô lực, xem ra thánh nữ không học võ công, chính là một sai lầm lớn.

"Trừng phạt hả, xem tôi trừng phạt cô trước." Phương Minh Ngọc vuốt bàn tay bé nhỏ của Ích Tây Dát Mã nói: "Oa, thánh nữ, tay cô thật đẹp a, sờ thật thích."

Ích Tây Dát Mã muốn giật tay ra, nhưng Phương Minh Ngọc dùng nội lực, nàng vô luận giãy giụa thế nào cũng không giãy ra được.

"Thánh nữ, vóc người cô thật là đẹp a!" Phương Minh Ngọc vừa nói vừa đi dạo vài vòng trên tô phong của Ích Tây Dát Mã, như muốn dùng tay thưởng thức vậy.

"Cứu mạng!" Ích Tây Dát Mã lớn tiếng kêu, Lạp Đạt không phải nói cho nàng một ngày suy nghĩ sao? Thế nào lại bỗng nhiên có kẻ đến vô lễ với nàng.

"Ha ha, một lát nữa cô kêu càng lớn hơn đó." Phương Minh Ngọc nở nụ cười dâm đãng, ngời đẹp như vậy, hắn thực chưa được cưỡi qua.

"Ngươi sẽ không được chết tử tế." Ích Tây Dát Mã mắng.

"Để tôi cưỡi cô, cô muốn chết tử tế cũng không được," Phương Minh Ngọc giơ tay, chộp tới tô phong đầy áp của Ích Tây Dát Mã, đàn bà như vậy nếu không ăn, thật có lỗi với bản thân.

Ích Tây Dát Mã trừng mắt nhìn Phương Minh Ngọc, ánh mắt sắc bén như muốn giết chết Phương Minh Ngọc.

"Dừng tay." Lang Vương từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng kêu.

"Lang Vương, là ông?" Phương Minh Ngọc thấy người vào là Lang Vương, không khỏi run sợ.

"Tiểu Ngọc, cậu làm gì thế hả? Lạp Ma không phải đã nói cấp một ngày một đêm cho nàng sao? Nếu nàng không đáp ứng chẳng phải tùy chúng ta xử trí sao?" Lang Vương liếc mắt nhìn Phương Minh Ngọc nói.

Phương Minh ngọc không cho là đúng nói: "Lang Vương, vậy ông chờ ngày mai đi, tôi cưỡi nàng trước, mĩ nữ như vậy nếu như không cưỡi, thật có lỗi với bản thân."

"Đi chết đi, mĩ nữ như vậy, nếu cưỡi trước, luận bối phận phải nói là ta." Lang Vương tức giận nói, hắn không ngờ Phương Minh Ngọc nhanh chân đến trước, hắn vừa nhìn thấy Ích Tây Dát Mã, liền dâm tâm không ngớt,

"Lang Vương, nếu không như vậy đi, tôi lên trước lần này, lần sau cho ông hai mĩ nữ, thế nào?" Phương Minh Ngọc mặc cả với Lang Vương.

"Không được." Lang Vương lắc đầu quầy quậy.

Ích Tây Dát Mã thất vọng rồi, vốn cho rằng Lang Vương tới cứu mình, không ngờ hắn cùng một loại sắc lang giống Phương Minh Ngọc.

"Ai quên đi, ông lên trước đi, lát nữa tôi lên." Phương Minh Ngọc biết đây là Hồng giáo, không thể đắc tội với Lang Vương, đành phải nói.

Lang Vương khoát tay: "Ta hiện tại không thể cưỡi, ngày mai chúng ta trở lại, Lạp Đạt nói ngày mau nếu thánh nữ không đáp ứng, chúng ta mới có thể cưỡi. Cậu cũng không phải không hiểu tính cách của Lạp Đạt, mau đi thôi, ngày mai quay lại."

Phương Minh Ngọc nghe xong, thấy Lang Vương nói có đạo lý, nhưng mà hắn vẫn tiếc nuối: "Ai, nếu như hiện tại có thể cưỡi, vậy tốt biết bao, thánh nữ đẹp như vậy, tôi thật muốn cưỡi một phen." Phương Minh Ngọc thở dài một hơi.

"Quên đi, Tiểu Ngọc, chúng ta không thể chống lời Lạt Ma, bằng không đến lúc đó chịu khổ chính là chúng ta, đi chơi tạm ả khác vậy." Lang Vương nói xong lôi Phương Minh Ngọc ra ngoài.

Ích Tây Dát Mã nhìn Lang Vương cùng Phương Minh Ngọc ra ngoài, âm thầm thở dài một hơi, nguy hiểm cuối cùng cũng qua đi, ai không biết Hắc Bạch thần bà có biện pháp nào cứu mình không, còn tên hán nhân tên Trần Thiên Minh kia, không biết hắn có biết mình bị bắt hay không?

Hiện tại Ích Tây Dát Mã cũng không biết tại sao mình lại nghĩ tới Trần Thiên Minh, mình cũng chỉ gặp mặt hắn ba lần, lần đầu với lần thứ ba đều là gặp dưới tình huống đặc thù, nghĩ đến đây, mặt Ích Tây Dát Mã không khỏi đỏ lên.

''Trần Thiên Minh, anh tới cứu tôi được ko?" Ích Tây Dát Mã trong lòng cầu khẩn "Nếu mình không được cứu, vậy ngày mai là ngày cuối cùng của mình." Ích Tây Dát Mã vừa nói vừa sờ soạng lấy từ trên đầu ra một trang sức màu nhỏ, thứ này không thể giết nàng, nhưng bên trong vật này có một quả châu nhỏ, châu nhỏ chính là kịch độc nàng tự làm, chỉ cần nuốt vào, không đến một phút, độc phát thân vong.

Đây là Ích Tây Dát Mã đề phòng, nàng biết mình không có võ công, mặc dù có Hắc Bạch thần bà ở bên, người thường không thương tổn được nàng, nhưng vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, để bảo toàn khí tiết, vì dung mạo của nàng sẽ khiến nhiều gã đàn ông sinh ý khinh nhờn.

Tuy nhiên, Ích Tây Dát Mã hiện tại chưa muốn chết, nàng đang đợi người đến cứu, bên ngoài còn Hắc bạch thần bà nghĩ biện pháp, nếu như mình chết không có khả năng vạch mặt hành vi của Lạp Đạt.

"Tiểu Ngọc, vừa rồi ta hành động thế nào?" Lang Vương đi cùng Phương Minh Ngọc ra ngoài xong, liền vỗ vai hắn vui vẻ nói.

"Không tồi, Lang Vương, ha ha, đáng tiếc ông vào quá sớm, nếu ông chậm một chút, tôi đã sờ được tô phòng cảu cô ả kia, Lạt Ma không phải bảo chúng ta dọa nàng một chút sao? Tôi không sờ được nàng, cảnh cáo không có tác dụng lớn a." Phương Minh Ngọc vẻ mặt luyến tiếc nói, lần này hắn đi vào vốn để vô lễ với Ích Tây Dát Mã, sau đó có Lang Vương khuyên can, đó là kế hoạch của Lạp Đạt. Lạp Đạt chủ yếu là muốn dọa sợ Ích Tây Dát Mã, cũng muốn cho nàng biết, nếu nàng không đáp ứng, vậy đợi nàng chính là một đám nam nhân háo sắc.

"Tiểu Ngọc, được rồi, chuyện gì cũng phải một vừa hai phải, nghìn vạn lần không nên quá phận, cậu không thấy mặt thánh nữ trắng như tờ giấy sao, nàng nhất định sợ vô cùng, nếu nàng đồng ý hợp tác với Lạp Đạt, cậu lại mạp phạm nàng, nhất định chết thảm. Lạp Ma có thể cùng thần đương hợp tác, nhất định không quan tâm tính mạng của cậu." Lang Vương nói với Phương Minh Ngọc, hắn cũng muốn Ích Tây Dát Mã, sao lại để cho Phương Minh Ngọc đắc thủ cho được? Tuy rằng là diễn kịch, nhưng hắn cũng không muốn Phương Minh Ngọc chiếm được tiện nghi của Ích Tây Dát Mã, Ích Tây Dát Mã là của hắn, không kẻ nào được nẫng mất.

"Lang Vương, ông nói cũng đúng." Phương Minh Ngọc không khỏi lo sợ nói, Lang Vương vừa xuất hiện, sẽ không có cơ hội chiếm tiện nghi của Ích Tây Dát Mã, sớm biết vậy, đã chẳng nhiều lời với nàng.

'' Tiểu Ngọc không cần gấp, chỉ cần chúng ta thống nhất Lạt ma giáo, đến lúc đó sẽ có lượng lớn mĩ nữ cho chúng ta chơi đùa. Ha ha!" Lang Vương hưng phấn cười lớn. Hắn muốn đi chơi đùa Diệu Tây một chút, vừa rồi bị Ích Tây Dát Mã làm cho xúc động hiện tại nhịn không được.

Trần Thiên Minh cả ngày đều luyện công ở tự viện của Ngật Tang Đạt Kiệt, để mau chóng cứu Ích Tây Dát Mã ra, hắn quyết định đêm này phải đi Hồng giáo do thám một chút, bởi vậy, hắn cùng với Ngật Tang Đạt Kiệt bàn bạc xong, liền luyện công. Từ khi hắn ăn xong thiên sơn tuyết liên, thân thể luôn có loại khí âm lương, nhưng lại không rõ ràng. Nhưng mà hắn nghĩ nội lực tăng trưởng không ít, vì vậy hắn hôm qua luyện qua Hương Ba Công một chút.

Đáng tiếc là, bên người không có đàn bà bồi tiếp để luyện đặc thù của Hương Ba Công, nói cách khác, tốc độ nội lực tăng tiến giảm không ít. Đặc biệt lần trước bốn dòng chân khí âm lương, chính là để kích thích nội lực tăng trưởng, Trần Thiên Minh khi luyện công phát hiện chân khí trong cơ thể rất hùng hậu, có cảm giác một lao ra khỏi thân thể.

Xem ra, Thiên Sơn tuyết liên của Ích Tây Dát Mã vẫn còn tác dụng với thân thể mình, nàng không hổ là thầy thuốc, thấy vài đạo chân khí trong cơ thể mình là dương cương, nếu như không có khí âm lương điều hòa, mấy dòng chân khí dương cương sẽ càng ngày càng mạnh, có khả năng chính hắn cũng không khống chế nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.