Sau khi cả đoàn người trở lại phòng ngủ, Tiêu Nhiên đem pháp bảo đã đoạt được bày lên trên bàn. Nhất thời bảo khí phát ra quang mang làm cả căn phòng sáng bừng lên.
"Lão Đại, ta cả đời chưa từng gặp qua pháp bảo nhiều như vậy." Mắt Kính nhìn mờ cả mắt, không biết nói gì nữa.
"Nguyên lai bọn họ mang nhiều pháp bảo như vậy, trách không được lúc chúng ta đến Nam Cung Minh lại tỏ ra ngạo mạn." Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc nói, rồi vỗ vai Mắt Kính: "Đem kiện pháp bảo ngươi đoạt được lấy ra đây a!"
"Đại ca, ngươi có nhiều như vậy rồi, hãy thương ta bây giờ ngay cả một kiện pháp bảo vớ vẩn cũng không có, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn tiểu đệ của mình không có pháp bảo được sao? Cho tiểu đệ lưu lại một kiện đi nghen!" Mắt Kính lôi kéo tay Tiêu Nhiên, không ngừng năn nỉ ỷ ôi. Nếu người khác thấy được, đều tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ mập mờ rồi.
"Cút qua một bên, mình ngươi làm gay đi, không được dựa vào ta, ta không muốn có cái loại yêu thích này. Ta chẳng lẽ không biết ngươi sao?" Tiêu Nhiên lập tức lùi ra xa, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mắt Kính.
"Đại ca, ta thật sự không phải thể hiện loại yêu thích này! Hầu Tử các ngươi cũng không nên hiểu lầm, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta." Mắt Kính quả thực oan khuất đến sắp phát điên rồi, một hồi sau nhìn Tiêu Nhiên nói: "Đại ca, ta biết ta sai rồi, ta đem pháp bảo giao ra đây, được chưa?"
"Ai! Biết sai có thể sửa chữa là điều rất tốt. Trước mặt tổ quốc vĩ đại và nhân dân chúng ta, hết thảy mọi phản kháng đều là vô lực. Ta sau này sẽ làm cho ngươi phải nhớ tới điều này, đem thói quen bất lương này của ngươi loại bỏ." Tiêu Nhiên làm bộ đại nghĩa, sau đó lại xoay người, vẻ mặt thâm tình nhìn Hầu Tử cùng Kim Cương, vừa muốn mở miệng, Hầu Tử đã cướp lời:
"Đại ca, sau này chúng ta hết thảy đều lấy ý chí của ngươi làm ý chí cao nhất. Theo mệnh lệnh của ngươi, chúng ta nhất định sẽ cướp được càng nhiều pháp bảo." Nói xong, Hầu Tử cũng có vẻ kích động.
"Vị tiểu đồng chí này, ngộ tính rất cao! Không sai, nếu quốc gia chúng ta có thể có nhiều người giống ngươi như vậy thì sự nghiệp rất có hy vọng rồi!" Tiêu Nhiên nói xong, lại nhìn Mắt Kính "Biết ta tại sao muốn ngươi đem kiện pháp bảo giao ra đây không? Kỳ thật ta cũng là vì tốt cho các ngươi thôi! Ý nghĩ của ngươi ta đều biết, thật hỗn đản, người nào lại không hy vọng tự mình có thể có kiện pháp bảo tốt a! Nhưng mà, chúng ta bây giờ đang sống trong giai đoạn xã hội chủ nghĩa sơ cấp, lực sanh sản vẫn còn rất thấp, pháp bảo này đều phải tập trung quản lý, chia đều phân phối. Ngươi thế nào lại có thể vì bản thân mà đã quên chung quanh ngươi còn có rất nhiều quần chúng ngay cả một kiện pháp bảo cũng không có chứ? Cho nên, ngươi cần phải từ bỏ hoàn toàn loại suy nghĩ cá nhân, quá nông dân này đi."
Mắt Kính nhìn thấy Tiêu Nhiên lời nói có vẻ gay gắt, có thể đem mình cô lập, vội vàng móc pháp bảo ra đặt ở trên bàn, cướp lời nói: "Đại ca, ta biết sai rồi, ta đem pháp bảo này trả cho ngươi."
Bọn họ bắt đầu kiểm đếm lại pháp bảo trên bàn. Cuối cùng, trải qua một thời gian thống kê, lần này tổng cộng đoạt được hạ phẩm pháp khí 16 kiện, trung phẩm pháp khí 7 kiện, thượng phẩm pháp khí 5 kiện, hạ phẩm bảo khí 3 kiện, trung phẩm bảo khí 2 kiện, trữ vật đai lưng 2 căn, cuối cùng là một số tài liệu, đan dược. Tiêu Nhiên kết luận:
"Lần này, chúng ta đã có thành tích nhưng vẫn chỉ có một số đồ dùng được mà thôi! Nhưng mà các ngươi cũng không thể bởi vậy mà cảm thấy thỏa mãn, sau này còn có thể có nhiều pháp bảo tốt hơn đang chờ chúng ta đi đoạt, chúng ta muốn phát dương tinh thần không sợ khổ, không sợ lụy, cần phải đem cái thành tích này trở thành một điều bình thường. Bắt đầu từ ngày mai, ta chuẩn bị bế quan, đem pháp bảo này luyện chế lại. Bởi vì Hầu Tử cùng Kim Cương tu vi quá kém, hôm nay chúng ta cướp được thủ trạc, bên trong lại vừa vặn có một chút pháp quyết tu luyện. Ta quyết định, lúc ta bắt đầu bế quan luyện chế pháp bảo, Hầu Tử cùng Kim Cương sẽ tiến vào huyền thiên Vô Cực Kiền Khôn Cảnh tu luyện, Mắt Kính ở bên cạnh chỉ đạo. Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi."
"Lão Đại, ta có thể không đi được không?" Mắt Kính cẩn thận hỏi Tiêu Nhiên, đại khái là sợ Tiêu Nhiên ném hắn tới cái địa phương lần trước.
"Ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót. Hơn nữa, ngươi không đi thì ai sẽ chỉ điểm cho bọn họ hả?"
"Lão Đại, ngươi cho chúng ta đi đến địa phương nào a, ta thế nào tới bây giờ còn chưa nghe qua a!" Kim Cương ở bên thành thật hỏi, Hầu Tử cũng vội vàng gật đầu xác nhận.
"Tuyệt đối là địa phương tốt, sơn thanh thủy tú, các loại bảo vật có khắp nơi trên mặt đất." Tiêu Nhiên thần bí cười cười. "Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi xin phép đi, lần này bế quan có thể cần một khoảng thời gian."
Vì vậy cả bọn kéo nhau đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.
Trần Tuyết Hàm một mình ngồi ở phòng làm việc, an tĩnh đọc sách.
"Hôm nay thật sự rất tốt, không có ai ngoài mình ở phòng làm việc, ta có thể tĩnh tâm chậm rãi xem quyển sách này rồi." Trần Tuyết Hàm đang cao hứng nghĩ, đột nhiên, một tiếng gõ môn, phá tan sự yên tĩnh của gian phòng.
Trần Tuyết Hàm sửa sang lại áo xống một chút rồi nói: "Mời vào."
Nhất thời, tổ lưu manh bốn người đi vào phòng làm việc.
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy bọn Tiêu Nhiên thì trong lòng đã hoảng hốt một nửa. Đến khi bọn họ đi vào phòng làm việc, Kim Cương nhẹ nhàng đóng môn phòng làm việc lại thì trong lòng nàng đã phát hoảng thật sự. "Bọn họ muốn làm gì, không phải bởi vì đã tiết lộ cho ta biết bí mật, sợ ta tiết lộ ra ngoài nên hôm nay tới giết người bịt miệng chứ!"
Một gian phòng làm việc không lớn nhất thời vì có nhiều người như vậy, không khí trở nên ngột ngạt, Hầu Tử vội vàng buông lỏng người, há miệng đớp lấy vài ngụm không khí. Vừa hay cái động tác này được Trần Tuyết Hàm trông thấy.
"Bọn họ không phải muốn tiền dâm hậu sát sao! Thương thay ta nhiều năm như vậy giữ gìn thân thể trong sạch, bây giờ bị bọn họ làm hỏng bét rồi. Ta còn chưa có bạn trai chứ." Trần Tuyết Hàm bị hù dọa vẻ mặt trắng bệch, muốn khóc cũng khóc không được. Nàng lắp bắp hỏi:
"Các ngươi có chuyện gì a? "
"Chẳng lẻ chúng ta không có việc gì thì sẽ không thể tới sao?" Tiêu Nhiên hứng thú hỏi. Thấy Trần Tuyết Hàm sắc mặt lại biến đổi, Tiêu Nhiên cười nói tiếp, "Bất quá chúng ta hôm nay lại đây quả thật có việc tìm ngươi . "
"Ngươi......Các ngươi tìm ta có chuyện gì a?" Trần Tuyết Hàm thanh âm run rẩy nói.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Trần Tuyết Hàm, ngồi bên cạnh, một tay đặt lên ghế Trần Tuyết Hàm đang ngồi, chậm rãi rờ theo hướng của nàng. Trần Tuyết Hàm nhất thời cũng chậm chậm lùi về phía sau, đến khi nàng chạm vào bức tường thì nàng mới ngừng lại được. Bàn tay Tiêu Nhiên chỉ cách người nàng có vài ly, Tiêu Nhiên cũng dừng lại, hứng thú đánh giá Trần Tuyết Hàm qua những giọt mồ hôi đầy trên mặt.
"Ngươi không cần sợ, chúng ta cho tới bây giờ không xuống tay với đàn bà." Thời gian vài câu chậm rãi từ trong miệng Tiêu Nhiên phun ra này, Trần Tuyết Hàm cảm giác được so với mấy thế kỷ còn muốn lâu hơn.
"Chúng ta hôm nay tới là để xin phép." Khi Tiêu Nhiên nói ra những lời này, Trần Tuyết Hàm hít một hơi thật sâu, trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng vội vàng nói: "Được, ta đồng ý rồi. Ta sẽ giúp các ngươi xử lý."
"Chúng ta đa tạ. "
Tiêu Nhiên mang theo Mắt Kính bọn họ rời khỏi phòng làm việc. Khi môn phòng làm việc được Kim Cương đóng lại, Trần Tuyết Hàm lúc này mới thở phào một tiếng.
"Cái tên Tiêu Nhiên kia quá đáng sợ! Không biết hắn giết qua bao nhiêu người rồi, vẫn có bộ dạng một văn nhân, thật sự là nhân diện tâm thú. Không biết hắn khi còn bé có phải chịu qua cái gì kích thích, tạo thành tâm lý biến thái như bây giờ không? Ta vừa rồi bị hắn hù dọa thiếu chút nữa ngay cả tim cũng không còn đập nữa."