Lưu Manh Thiên Tiên

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Học viện Thánh Kira (hạ)






“Chiến thuật “Coi Khinh Kẻ Địch” chính là nhắm mắt lại không thèm nhìn đối thủ, nhưng mà hậu quả sau đó thế nào thì… tự mình gánh lấy.”

(Trích lời Kiếm Thánh Cổ Đức)

-----------------------------------------------------------------------------

“Ta cảm thấy chính xác là chúng ta không cần phải kiểm tra.” Lăng Vân vừa đi vừa lảm nhảm với Hoàng Chinh, đồng thời con mắt cũng liếc tới liếc lui mấy vị tiểu thư quý tộc trên đường, “Hay là chúng ta không đi nữa nhé, ta có việc rồi.”

Nhớ tới đêm qua khai man tên với Cổ Đức là Hoắc Ân Tư, Lăng Vân cũng có chút chột dạ. Sợ hay không thì không biết, chỉ có điều là tư vị làm tội phạm Lăng Vân không nghĩ là muốn trải qua thêm lần nữa.

Hoàng Chinh gật đầu đồng ý. “Ta cũng cảm thấy vậy, tiếc là không thể không đi.”

Một đoàn người lề mà lề mề đi vào đại sảnh. Lúc này đại sảnh đã đầy ắp người, tình trạng tương đối giống lúc ở đại môn, thi thoảng trong đám người cũng có tiếng thét lên.

Tiểu Ải nhân mắt sáng lên, lập tức hướng đám người phóng tới chen lấn.

“Tên này nhất định là Địa tinh.” Hoàng Chinh dở khóc dở cười. “Ta dám khẳng định.”

“Để cho hắn đi, để cho hắn đi.” Lăng Vân ước gì gã lùn này bị Cổ Đức tóm được.

Lúc này có một học viên, mặc trang phục lao động, tiến tới trước mặt bắt chuyện với Hoàng Chinh, hỏi: “Đây là tân sinh năm nay ư?”

Hoàng Chinh rõ ràng cùng người kia quen biết đã lâu, vỗ vỗ bờ vai của hắn thân mật cười nói: “Đã làm phiền ngươi rồi.”

Người thanh niên đi tới trước mặt Lăng Vân, đưa mấy tờ giấy ra, nói: “Phiền ngươi ở phía trên viết tên của mình, chức nghiệp cùng với danh hiệu đã đạt được. Sau đó căn cứ vào chức nghiệp sẽ tiến vào sân khảo thí, Hoàng Chinh biết nơi đó, sẽ mang bọn ngươi vào, ta còn có chút việc không dẫn bọn ngươi đi được.”

Nói xong, hắn hướng tiểu đội mạo hiểm khom người, rồi vội vã đi ra chỗ khác.

“Điền hộ ca.” Lăng Vân nghĩ nghĩ, bản thân cóc biết văn tự của thế giới này. “Tuyết Nhi ngoan.”

Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận tờ báo danh của Lăng Vân, bắt đầu điền vào hai chữ “Lăng Vân” xinh đẹp nho nhỏ.

“Điền cái gì vào ô chức nghiệp đây?” Tuyết Nhi khi điền tới mục chức nghiệp thì dừng lại, quay đầu hỏi Lăng Vân.

“Chức nghiệp điền cái gì?” Lăng Vân lại quay đầu sang hỏi Hoàng Chinh.

“Chức nghiệp điền cái gì?” Hoàng Chính lại quay đầu sang hỏi Vi Tiên.

“Ma pháp sư.” Vi Tiên vểnh cái mũi xinh đệp lên, cuối cùng khẳng định.

Sau khi mấy người điền xong tất cả, Lăng Vân, Vi Tiên cùng Tuyết Nhi đi vào sân khảo thí ma pháp, Hoàng Chinh mang theo Hoắc Ân Tư tiến nhập sân khảo thí võ sĩ. Thời điểm Lăng Vân dẫn hai tiểu mỹ nhân tiến nhập nơi khảo thí ma pháp, dưới lôi đài rộng rãi, không ít người đang bắt đầu rời khỏi băng ghế, trên lôi đài ma pháp mạnh mẽ bùng lên tầng ma pháp bảo vệ, tránh cho việc ma pháp bạo tạc nổ tung gây thương tích cho mọi người.

Xung quanh lôi đài có rất nhiều người, người thì khẩn trương chăm chú nhìn lên lôi đài, người lại nhàn nhã hết ngó trời đông rồi lại ngó trời tây ngắm nữ sinh (người tiêu biểu nhất thì ai cũng biết là ai rồi đấy ^^). Lúc này trên lôi đài, đang có một thí sinh được kiểm tra, chỉ thấy hắn đang bị khảo thí lão sư đánh cho không còn lực hoàn thủ. Dưới hàng loạt hỏa cầu của vị lão sư, bộ ma pháp bào trắng noãn của hắn lập tức biến thành màu đen.

“Năm nhất, lớp F.” Vị lão sư nói xong một câu, tên học viên đầy bụi đất lui xuống dưới đài.

“Người tham gia khảo thí thật không ít.” Lăng Vân nhìn ngang nhìn dọc quanh một hồi mới lên tiếng. “Vi Tiên, muội thấy thế nào?”

“Dễ như nấu cơm vậy.” Nhà giàu mới nổi tiểu mỹ nữ dựa vào tinh hạch và võ trang tinh hạch trở thành một ma pháp sư tương đối “khủng”. Đối với nàng mà nói, lần khảo thí này phi thường khách quan rồi, chuẩn là phải như nấu cháo cơ. (:”>)

“Muội có chút lo lắng.” Tuyết Nhi lôi kéo trang phục Lăng Vân: “Muội phải làm sao bây giờ?”

“Chỉ cần có ta, thế gian này sẽ ngập tràn hạnh phúc!” Lăng Vân ưỡn ngực, chỉ cần không phải là Cổ Đức khảo thí hắn, hắn chẳng phải sợ điều gì. “Muội tuyệt đối sẽ vượt qua được.”

Tuyết Nhi thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Chính xác như Vi Tiên nói, cuộc thi giống như nấu cơm này ngày càng trở nên nhàm chán, Vi Tiên đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chẳng nói chi tới Lăng Vân, hắn đang dựa đầu vào vai của Tuyết Nhi mơ về một tương lai tươi sáng. (Khiết: tương lai n.p)

Cuối cùng, ngay cả Tuyết Nhi cũng phải thở dài: “Thế nào mà người đạt tiêu chuẩn càng ngày càng ít thế, mãi cũng chỉ có vài người thông qua, không phải chỉ là khảo thí đơn giản thôi ư?”

Đã nhìn qua thực lực của Hỏa Kỳ Lân, chỉ dùng trình độ thấp nhất để đánh giá về cuộc khảo thí lần này, Tuyết Nhi vẫn còn chút lo lắng. Lăng Vân bị Tuyết Nhi đánh thức, ngẩng đầu nhìn, đánh giá: “Rất nhàm chán.”

“Ngươi, cái tên mặc trang phục học viên màu trắng kia, lên đài.” Một lão sư râu bạc, tay cầm ma pháp trượng chỉ Lăng Vân. “Ngươi nói chúng ta khảo thí rất nhàm chán hả?”

Âm lượng của Lăng Vân tương đối nhỏ, nhưng vẫn để lão sư trên đài nghe được. Lão đầu râu bạc trợn mắt nhìn Lăng Vân.

“Đúng vậy, rất nhàm chán.” Đánh giá theo góc độ khác thì Lăng Vân rất thành thật.

Hỏa Kỳ Lân nhìn thoáng qua lão đầu râu bạc, gầm nhẹ một tiếng rồi lại nhắm mắt.

“Nó nói nó coi không được.” Lăng Vân phiên dịch. “Là như thế này à?”

“Rống.” Hỏa Kỳ Lân từ chối cho ý kiến.

Hai tên này “Song Hoàng”* làm cho các lão sư trên dài khảo thí toàn thân run rẩy, ngón tay khô héo như nhánh cây chỉ Lăng Vân: “Ngươi! Đi lên!”

Song Hoàng: hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)

“Đừng! Ta trước!” Vi Tiên lập tức nhảy ra trước hướng ngón tay lão đầu kia chỉ, sau đó trực tiếp nhảy lên đài khảo thí, tay cầm ma pháp trượng khua trái khua phải. “Ta là lo nghĩ cho thân thể của ngươi.”

“Quy tắc của ta rất đơn giản, đầu tiên ngươi công ta thủ, sau đó ngươi thủ ta công. Có thể dùng bất kỳ thuộc tính ma pháp nào, ngươi hiểu chưa?” Lão sư râu bạc vung ma pháp trượng lên, hoàng sắc quang mang thổ hệ ma pháp bảo vệ bao trùm người quang hắn. Sau đó, hướng bên ngoài tràng vung tay lên, hơn mười vị ma pháp sư phát động màn chắn lớn bao trùm cả lôi đài, chắc chắn dị thường.

Nếu như trước kia, màn chắn thổ hệ như vậy, Vi Tiên miễn cưỡng cũng có thể phá vỡ, nhưng pháp lực cũng phải tiêu hao hết. Đến lượt lão sư công kích sẽ không có khả năng tạo ma pháp bảo vệ nữa.

Nhưng bây giờ, Vi Tiên đã không giống như trước kia nữa, bằng vào tinh hạch Hỏa Diễm Hắc Sư trực tiếp đã đem thực lực của nàng tăng lên tới cảnh giới Đại ma pháp sư. Cái này còn không tính tới việc Lăng Thiên chỉ còn là bán tiên, hiện tại không thể nào khiến tinh hạch dung hợp hoàn mỹ, cho nên mới đem viên hỏa tinh hạch to lớn khảm ở đầu ma pháp trượng, sau đó dùng mấy trăm loại tinh hạch khảm xung quanh tạo thành một trận pháp khuếch đại ma pháp. Tinh Thần Sa (bụi sao) còn lại cũng đủ để cây ma pháp trượng cổ quái kia trở thành nhất đẳng binh khí ở thế giới này.

Nói cách khác, chỉ cần Vi Tiên tay cầm cây ma pháp trượng này thì nàng sẽ trở thành một ma pháp sư siêu cấp biến thái.

“Lão sư, ta có thể dùng tất cả ma pháp ư?” Vi Tiên đi quanh lão sư đầu bạc ba vòng.

“Đúng vậy, ngươi có thể sử dụng bất kỳ phương thức công kích nào.” Lão sư râu bạc gật nhẹ đầu.

“Hỏa cầu thuật thì sao?” Vi Tiên nhìn nhìn ma pháp trượng trong tay.

“Ngươi đang vũ nhục lão sư của ngươi hả!” Lão sư râu bạc nổi giận. Hỏa cầu thuật là ma pháp cấp thấp nhất của hỏa hệ công kích ma pháp, đừng nói muốn đánh vỡ màn chắn trứ danh của thổ hệ ma pháp, ngay cả màn chắn của một ma pháp học đồ tạo lên cũng có chút miễn cưỡng lắm mới được.

Rất có thể tình huống tiếp theo sẽ khiến cho mọi người ở đây té ngửa, lại khiến vị lão sư râu bạc hối hận vì đã giật giây cho việc lựa chọn hỏa cầu thuật nguy hiểm.

Vi Tiên ngâm xướng một tràng chú ngữ ngắn ngủi, vung tay lên, một tiểu hỏa cầu phụt ra bay thẳng đến trước màn chắn vững chắc, nện vào. Hai giây sau, màn chắn thổ hệ ma pháp trứ danh vang lên một tiếng nhỏ rồi hóa thành bụi ma pháp tóe ra đầy trời.

Một tiểu hỏa cầu lại xuất hiện với uy lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn.

Cái này, đây thật sự là tiểu hỏa cầu, nhưng còn có thể gọi là tiểu hỏa cầu được nữa sao?

Tiểu hỏa cầu thuật với tư cách là hỏa hệ ma pháp cấp thấp nhất, có tốc độ nhanh, tiêu hao ít pháp lực nhất, khoảng cách thời gian giữa các lần phát động (rate of fire) ngắn đặc biệt. Nói cách khác, một Ma đạo sư nguyện ý, có thể phóng ra liên tục, lực lượng cũng trở nên kinh người.

Hỏa tinh hạch của ma pháp trượng trong tay Vi Tiên chứa năng lượng hỏa hệ khổng lồ, giúp Vi Tiên bổ sung pháp lực tức thời, các loại tinh hạch khác khiến xung quanh tiểu cầu bao trùm các loại ma pháp bất đồng thuộc tính, như thổ hệ trầm ổn, phong hệ cuồng bạo, thủy hệ liên miên, lôi hệ mãnh liệt…

So với hỏa cầu này, hỏa cầu do Ma đạo sư tạo ra cũng phải chịu thua.

Tiểu hỏa cầu vốn đã trâu bò như vậy rồi nhưng còn được tiên nhân trận pháp phóng đại uy lực thêm nữa…

Sau đó vị lão sư khảo thí Vi Tiên có ngay một suất nằm ở phòng bệnh, chỉ trách hắn có mắt không tròng, được một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ giáng vào người này mới sáng mắt ra được.

Người trong cuộc đối với sự tình này không hề có bình luật gì….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.