Lệ Hàn Bân nằm nghiêng trên giường đợi sinh, đai giám sát tim thai vòng trên chiếc bụng to tròn, hạ thân trần truồng lộ trong không khí, thỉnh thoảng bác sĩ đến kiểm tra tình hình độ mở cửa tử cung. Thể lực tiêu hao trong quá trình sinh sản tăng thêm gánh nặng cho tim phổi của cậu. Lá phổi vốn đã suy yếu càng thêm kiệt quệ, dựa vào ý niệm kiên định trong đầu, Lệ Hàn Bân dũng cảm, cố gắng dốc hết sức lực trong cơ thể.
Mẫn Hướng Hàng không rời nửa bước trông coi bên cạnh người yêu đang chịu đựng dày vò, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cho dù không thể thay cậu gánh lấy đau đớn của cơ thể, cũng phải cho cậu được sự an ủi và cổ vũ lớn nhất.
Bác sĩ mở hai chân dựng phu ra, một lượng ít máu nâu đỏ đang lan ra giữa hai chân. Đeo bao tay khử trùng vào thăm dò âm đ*o dưới ngọc hành của Lệ Hàn Bân, ngữ khí bác sĩ ngưng trọng: “Tuy đã xuất hiện cơn gò tử cung theo chu kì, nhưng cửa tử cung mới mở được một ngón rưỡi, nước ối cũng chưa chảy hết, quá trình sinh sản kéo dài quá lâu, tim phổi của Mr. Henry Lee sẽ càng kiệt quệ.”
“Tôi... không... sao.” Mồ hôi rịn ra thấm ướt tóc con trước trán Lệ Hàn Bân, nhỏ giọt dọc theo chiếc cằm gầy gò. Hàm răng cắn chặt bờ môi tái nhợt, để lại một vòng dấu răng hút mắt. Tay trái có thể cử động vẫn ra sức nắm chặt lấy tay của Mẫn Hướng Hàng, nhân lúc cơn gò tử cung ngừng lại mà gian nan nhả ra mấy chữ.
Hộ sinh* đứng bên cạnh nhẹ giọng trấn an: “Mr. Henry Lee, tử cung của anh mở hơi chậm, xem ra các bé rất nương tựa vào anh. Anh ăn chút đồ được không? Duy trì năng lượng đầy đủ là điều kiện quan trọng nhất để sinh sản thuận lợi.” Nói xong, Doula lại ra hiệu ánh mắt cho Mẫn Hướng Hàng.
*Hộ sinh: từ chuyên ngành là “doula” hoặc “doula sinh”, tạm dịch là người hỗ trợ về mặt cảm xúc và thể chất của thai phụ trong quá trình mang thai và sinh nở.
Mẫn Hướng Hàng hiểu ý, lấy ra một thanh sô-cô-la trên tủ đầu giường, bóc giấy gói ra, đưa đến bên miệng Lệ Hàn Bân, nhẹ giọng dỗ dành: “Hàn Bân, ăn một miếng sôcôla đi. Ăn vào mới có sức để sinh Bính Bính, Khiếu Khiếu.”
Cơn đau thắt không có giới hạn như thủy triều dâng lên, từng cơn rồi lại từng cơn. Trong khoang bụng giống như có một cánh tay, không phân nặng nhẹ mà hung hăng lôi kéo khuấy trộn, thắt lưng đau như muốn gãy ra làm đôi.
Lệ Hàn Bân khép hờ đôi mắt phủ đầy sương mù, gian nan gật đầu. Cho dù bây giờ cậu không muốn ăn, nhưng vì các con, cậu cũng phải cố gắng ép mình ăn vào.
“Ụa, ọe... khụ khụ khụ──” Sô-cô-la đậm vị vừa vào đã tan ra, mùi vị ngọt ngấy lan tỏa trong miệng. Trong cổ họng, vị béo ngậy không tản đi hòa lẫn cùng vị mặn tanh đang cuộn trào trong dạ dày, Lệ Hàn Bân không thể kiềm chế được nữa, lập tức buông ra bàn tay đang nắm chặt đối phương, chống một tay trên mặt giường, kịch liệt nôn ra.
“Hàn Bân, Hàn Bân, em làm sao vậy? Em đừng dọa anh...” Tình huống trước mặt khiến lòng Mẫn Hướng Hàng nóng như lửa đốt. Anh vừa giúp Lệ Hàn Bân vỗ lưng thuận khí, vừa lo lắng sốt ruột hỏi.
Lệ Hàn Bân khổ sở khép mắt, khuôn mặt mất đi huyết sắc chỉ còn lại màu xám xịt như tro tàn. Cánh môi bạc màu không chỉ run run, mà còn dần tím tái thâm đen. Cơn quặn thắt ngạt thở trong lồng ngực và cơn đau đớn của chuyển dạ cùng nhau ập đến, cậu vặn vẹo cơ thể, đau đớn không nói được thành lời.
Bác sĩ mặt trầm trọng kiểm tra tình huống cho dựng phu xong, nhanh chóng kết luận: “Bệnh nhân không đủ oxy cung cấp, huyết áp giảm... Cứ tiếp tục thế này, cơ thể mẹ và thai nhi đều sẽ gặp nguy hiểm. Tiểu Lâm, lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí giúp bệnh nhân, điều chỉnh lượng oxy thích hợp. Tiểu Diêu, tiêm oxytocin giục sản, ringer vào dịch truyền cho bệnh nhân...”
Không khí căng cao độ lan tỏa khắp phòng, bác sĩ y tá dốc sức cứu chữa người bệnh đang gặp nguy hiểm...
“Hàn Bân, xin lỗi em, xin lỗi em... Anh không nên làm 'Giáng sinh bất ngờ' gì cả, không nên đút cho em ăn sô-cô-la, không nên làm em mang thai... Tại sao anh chỉ đem lại cho em toàn là tổn thương?” Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải đã tàn phế của cậu, nghẹn ngào bày tỏ muộn phiền và ân hận của mình.
Mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau đọng trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi lúc tiếng rên rỉ yếu ớt mơ hồ truyền ra từ trong mặt nạ dưỡng khí. Lệ Hàn Bân lặng lẽ lắc đầu, không rời mắt nhìn vào người mình yêu tha thiết. Trong đôi mắt đen láy như bầu trời đêm chất chứa đầy những yêu thương, quyến luyến, thê lương... và cả ly biệt.
Trong lòng Mẫn Hướng Hàng không biết từ đâu vụt qua một nỗi sợ hãi. Anh nắm chặt tay cậu, nhưng người yêu trước mặt cứ như cát chảy trong tay, anh liều mạng muốn nắm lấy nhưng không thể nào nắm lại được...
Theo thời gian trôi qua, thuốc giục sản đã phát huy trọn vẹn công hiệu của nó. Mức độ đau càng lúc càng mạnh, thời gian co thắt càng lúc càng dày đặc. Thai nhi trong bụng cố gắng hết sức giành nhau chen xuống phía dưới, cơn đau đớn như muốn cướp đi sinh mệnh này từng trận từng trận cuốn sạch toàn thân cậu.
“A a... Đau...” Lệ Hàn Bân nhắm chặt hai mắt, dưới mặt nạ dưỡng khí, hàm răng nghiến lại phát ra tiếng vang keng két, cả người nặng nề lăn qua lộn lại, bất luận tư thế nào cũng không thể giảm bớt cơn đau trong người.
Mẫn Hướng Hàng làm theo lời bác sĩ dặn dò, không ngừng giúp cậu xoa bóp thắt lưng căng cứng như muốn đứt lìa ra, miệng liên tục động viên: “Hàn Bân, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa...”
“Ư a──” Cả người Lệ Hàn Bân bỗng nhiên nghiêng về phía trước, cái cổ trắng ngần ngửa cao lên, tay trái ra sức siết chặt drap giường, tiếng kêu rên đau đớn bất thường tràn ra từ cổ họng, ngay sau đó cả người như rời ra, hơi thở thoi thóp ngã nằm trên giường, há miệng thở dốc từng ngụm lớn.
“Bác sĩ, xin anh mau xem cho em ấy! Em ấy đau dữ dội lắm!” Sắc mặt Mẫn Hướng Hàng phút chốc chuyển từ đỏ hồng sang tái mét, giọng run rẩy thúc giục.
Bác sĩ chủ chẩn tất nhiên nắm rõ mọi thứ xảy ra trước mắt như lòng bàn tay, ông bình tĩnh vén chiếc chăn đắp trên người Lệ Hàn Bân, một lần nữa mở ra hai chân của dựng phu tiến hành kiểm tra. Chỉ thấy chất lỏng trong suốt lẫn ít máu tuôn ra từ thư huyệt lúc khép lúc mở, ồ ạt như nước tiểu không kiểm soát được...
“Màng ối rách. Cũng chính là vỡ ối mà người ta thường nói.” Bác sĩ vừa giải thích vừa đưa ngón tay vào, lật thư huyệt sưng đỏ ra kiểm tra tình hình mở của cửa tử cung.
Mẫn Hướng Hàng nghe thấy thế, sắc mặt tái mét khôi phục lại ba phần huyết sắc, vội vàng lo lắng hỏi: “Nước ối vỡ, có phải là vào phòng sinh được rồi không?”
Bác sĩ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mẫn Hướng Hàng, nói: “Tuy nước ối của Mr. Henry Lee đã vỡ, nhưng tử cung của cậu ấy chỉ mới mở được hai ngón rưỡi, tiến trình sinh sản quá chậm.”
Lệ Hàn Bân nằm trên giường bệnh sau khi nghe thấy tình trạng của mình, ánh mắt đã rời rạc phút chốc ngưng tụ lại, cố gắng kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, mấp máy đôi môi không biết đã cắn rách từ bao giờ, gắng nhịn đau đớn như muốn xé toạc cả người ra, run rẩy nói: “A... Bác... sĩ, tình hình... này, mấy... mấy đứa bé... trong bụng... sẽ... không sao chứ... a a──” Trong bụng lại ập đến một cơn đau, mấy cậu nhóc con hoàn toàn mặc kệ người cha đang vùng vẫy trong cơn đau mà liều mạng đá đạp tứ tung trong bụng Lệ Hàn Bân, giành nhau chui ra trước để làm 'anh'.
“Mr. Henry Lee, sao cậu lại tự ý tháo mặt nạ oxy xuống!?” Bác sĩ lập tức giúp Lệ Hàn Bân đeo lại mặt nạ dưỡng khí, nhìn một chút vào chỉ số tim thai trên màn hình hiển thị, giọng nghiêm lại vì lo lắng: “Tình hình của thai nhi rất ổn định, chỉ là tử cung của cậu mở chậm, vì thế thời gian chuyển dạ càng kéo dài hơn.”
Bác sĩ chưa nói câu cuối: Dễ bị băng huyết và khó sinh.
Xác định thai nhi vẫn ổn xong, Lệ Hàn Bân mới cong khóe môi, trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nở ra một nụ cười khiến người ta đau lòng. Chỉ cần mấy đứa bé không sao, cho dù chịu thêm bao nhiêu đau đớn dày vò đi nữa cũng xứng đáng...
“A──” Nụ cười ngắn ngủi chớp mắt đã bị cơn gò tử cung liên tục đánh bại, cả người Lệ Hàn Bân không khỏi run rẩy, tay trái siết chặt lấy drap giường màu trắng dưới người, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hơi thở nhẹ nhàng xen lẫn tiếng rên đau tê tâm liệt phế tràn ra cánh môi mềm mại lạnh lẽo.
“Mr. Henry Lee, đừng nín thở, đừng nghĩ gì cả. Cứ hít thở sâu, chầm chậm nhịp nhàng theo cơn đau tới.” Doula có kinh nghiệm dày dặn ở bên cạnh dốc lòng hướng dẫn cho dựng phu.
Mẫn Hướng Hàng cúi đầu hôn lên khuôn mặt đang nhăn nhó vì cơn đau dày vò, một tay không ngừng xoa bóp thắt lưng cho Lệ Hàn Bân, tay kia nhẹ nhàng xoa tròn trên chiếc bụng cứng như thép, trấn an: “Hàn Bân, cực khổ cho em rồi. Đợi sinh hai tên nhóc nghịch ngợm này ra, anh nhất định sẽ đánh mông chúng nó.”
Những lúc cơn đau ngừng lại, chiếc bụng căng cứng khôi phục lại độ mềm mại trước đó. Lệ Hàn Bân nhấc tay trái đã ra đầy mồ hôi, vô lực nắm lấy tay Mẫn Hướng Hàng, hai cánh môi nứt nẻ tái nhợt khẽ mấp máy dưới lớp mặt nạ oxy: “Em... không nỡ...”
Mẫn Hướng Hàng tuy không nghe rõ âm thanh yếu ớt của người yêu, nhưng từ nét mặt của cậu cũng có thể đoán ra đại khái. Cha của bọn nhỏ nào có nỡ lòng đánh con?
“Em không nỡ dạy dỗ bọn chúng thì để anh giúp em.” Mười ngón tay đan chặt đặt trên chiếc bụng cao ngất, bên tai Lệ Hàn Bân truyền đến một giọng nói êm tai.
“Anh... a a──” Trong đôi mắt đen như đầm nước vụt qua chút giận dỗi, cậu vừa định lên tiếng cãi lại thì chiếc bụng căng tròn bỗng nhiên lại căng chặt, cơn gò tử cung mạnh mẽ lại một lần nữa đến đúng hẹn. Lệ Hàn Bân vô thức siết chặt tay Mẫn Hướng Hàng, lực đạo càng lúc càng mạnh hơn theo cơn đau kịch liệt.
“Như thế này thì dằn vặt quá. Xin hỏi có cách nào thúc đẩy tử cung mở rộng không?” Lo lắng trong lòng đã khiến Mẫn Hướng Hàng quên đi bàn tay bị Lệ Hàn Bân siết đến không còn cảm giác. Anh sốt ruột nhìn chằm chằm vào bác sĩ, nóng lòng mong chờ có được câu trả lời từ đối phương.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Y tá tiêm thêm dịch nở cửa tử cung cho Lệ Hàn Bân, bác sĩ tách hai chân sản phu ra, nâng mông cậu cao lên, tránh để nước ối chảy quá nhanh, dùng ngón tay bôi đầy thuốc bôi trơn trực tiếp kích thích mở rộng sản đạo chật hẹp.
Cơn đau trong bụng và quẫn bách tâm lí khiến người nằm trên giường mất tự nhiên mà gồng cứng người, hai chân cong mở rộng hướng ra ngoài run rẩy, dần dần vô thức rúc lại sát người.
“Mr. Henry Lee, thả lỏng một chút. Sản đạo của người song tính tương đối chật hẹp, nếu không mở rộng kịp thời, đến khi nước ối chảy hết, thai nhi sẽ đối mặt với nguy hiểm ngạt thở, thậm chí chết trong bụng.” Bác sĩ chậm rãi giải thích tính nghiêm trọng của vấn đề.
Biết con sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lệ Hàn Bân trong lòng bỗng sợ hãi, vẻ mặt khủng hoảng nhìn bác sĩ, cố gắng mở hai chân ra thật lớn, để mặc cho dị vật khó chịu khuấy tới đảo lui ở nơi tư mật của mình...
“Hàn Bân, cố lên, em và các con sẽ không sao đâu.” Cảm giác bất lực sắp nuốt lấy Mẫn Hướng Hàng, những lời muốn nói cuối cùng biến thành một câu an ủi cũ mèm.
“Hàng... đau... a haaa...”
Thời gian nghỉ giữa cơn đau của Lệ Hàn Bân càng lúc càng ngắn, cảm giác ngạt thở trong ngực càng lúc càng mãnh liệt. Cơn choáng váng ùn ùn ập thẳng vào, cảnh vật trước mắt nhất thời trở nên quay cuồng, khuôn mặt của Mẫn Hướng Hàng lúc gần lúc xa, mờ mịt không rõ...