Từ sau đêm mây mưa trên Vu Sơn*, Mẫn Hướng Hàng dọn đến nhà của Lệ Hàn Bân, bắt đầu cuộc sống ngọt ngào cùng nhau. Một là để tiện cho đi về công việc của Lệ Hàn Bân, hai là ngôi trường anh vừa nhận chức cũng không xa nhà. Xưa có câu: chỉ ngưỡng mộ uyên ương chứ chẳng muốn làm tiên. Tình yêu thật sự là một chất xúc tác tốt cho tâm trạng, niềm vui đích thực không phải là đến nơi nào, mà là có ai ở bên cạnh.
“Này, Tiểu Bắc, cậu có thấy dạo này thầy Mẫn trở nên rất lạ không? Giống như tâm trạng đang rất tốt vậy đó!” Dư Hinh dùng cùi chỏ húc húc Mạc Tiểu Bắc ngồi cùng bàn, nhìn lên Mẫn Hướng Hàng đang đứng trên bục giảng mà buôn chuyện.
Nhìn thầy giáo đang phơi phới gió xuân*, Mạc Tiểu Bắc biểu thị tán thành: “Có chuyện lạ, chắc chắn có chuyện lạ... Có khi nào, thầy Mẫn của chúng ta lão thụ khai hoa* rồi không?”
*Bản gốc là Xuân phong đắc ý (春风得意), thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung Quốc, xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.
*Cây già nở hoa.
“Uhm...” Dư Hinh chống cằm định nói thêm gì đó thì tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên.
Mẫn Hướng Hàng viết như rồng bay phượng múa điểm khó của chương cuối cùng trên bảng đen xong, liền nâng kính, nở ra một nụ cười mỉm điềm đạm như cụ ông: “Các con à, chỗ khó của chương cuối cùng chỉ có bấy nhiêu đây thôi. Ai không hiểu thì cuối giờ có thể tìm thầy. Bây giờ tan học! Hơ... hơ...”
Nói xong, trong phòng học xôn xao. Dư Hinh, Mạc Tiểu Bắc mặt đầy hắc tuyến...
Nghe thấy thầy giáo ngâm nga điệu tình khúc cũ mèm rồi nhanh chân bước đi xa, Dư Hinh giật giật khóe miệng, nói: “Tiểu Bắc, có nghe thấy không? Khi nãy thầy Mẫn gọi chúng ta là gì?”
“Các – con – à...”
Dư Hinh nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Trước đây thầy Mẫn chưa bao giờ gọi mình là 'các con' đâu! Tiểu Bắc nói đúng đó! Thầy Mẫn kì lạ thật, chắc chắn 99% là đang yêu!”
Mạc Tiểu Bắc nhìn bạn cùng bàn, vẻ mặt nghi ngờ: “Tại sao không phải là 100%?”
Dư Hinh cười hì hì nói: “1% còn lại là đang hẹn hò. Ha ha ha!”
Mạc Tiểu Bắc nhất thời cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới: “Dư Hinh, chuyện cười của cậu có còn nhạt nhẽo hơn được nữa không?!”
Trở về phòng làm việc, Mẫn Hướng Hàng suy nghĩ một chút, móc điện thoại ra ấn vào dãy số sớm đã thuộc nằm lòng: “Alo, Hàn Bân à, em đang làm gì đấy?”
Đối phương ngơ ra mấy giây: “Em vừa họp xong. Sao đấy, có chuyện gì à?
Mẫn Hướng Hàng ủy khuất, làm vẻ tội nghiệp nói: “Không có chuyện gì thì không được gọi điện thoại cho em yêu sao?”
Nghe ra được Mẫn Hướng Hàng đang làm nũng với mình, Lệ Hàn Bân cũng đùa lại: “Anh Hướng Hàng à, em đang bận. Có chuyện gì xin hãy mau hẹn trước.”
“Lạch cạch...” Tiếng bàn phía truyền qua điện thoại, Mẫn Hướng Hàng biết mình quả thật đang làm phiền Lệ Hàn Bân làm việc, ngại ngùng nói: “Hàn Bân, chiều mai mấy giờ em tan ca? Buổi tối đã có hẹn ai chưa?”
“Ngày mai à? Tối mai có một buổi hẹn ăn cơm với chủ tịch Hà của Hà thị, có lẽ sẽ về muộn một chút.” Lệ Hàn Bân hờ hững đáp lại.
“Ồ.” Mẫn Hướng Hàng thật vọng cúp điện thoại, đặt hẹn thất bại. Hàn Bân à, xem ra em thật sự đã quên rồi...
Ở đầu dây bên kia, Lệ Hàn Bân nở ra một nụ cười lém lỉnh. Trợ lí Trần Bình đứng bên cạnh kinh ngạc, tổng giám đốc trước mặt mình vẫn là vị tổng giám đốc mình quen đấy chứ? Giọng điệu dịu dàng khi nãy, nụ cười ấm áp như gió xuân kia... sao chẳng liên quan gì đến tổng giám đốc Lệ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày mình thấy vậy?
“Trần Bình, hủy hết lịch trình của tối mai.” Lệ Hàn Bân khôi phục lại ngữ khí lạnh lùng trong công việc.
“Vâng ạ, tổng giám đốc.”
Điện thoại im lặng được vài phút lại vang tiếng reng. Mẫn Hướng Hàng vui vẻ, chẳng lẽ em ấy nhớ ra rồi?
Anh cầm điện thoại lên xem, lập tức lại một cơn thất vọng đến.
“Alo, là anh Hướng Hàng sao?” Thanh âm dịu dàng của Lệ Gia Kì truyền qua điện thoại.
“Là anh đây, Gia Kỳ tìm anh có việc sao?”
“Ừm. Ngày mai là sinh nhật của anh. Em muốn, đón sinh nhật với anh.”
Quen biết Lệ Gia Kỳ đã sắp 9 năm, tâm ý của cô gái này anh còn không rõ sao. Tất nhiên, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Mẫn Hướng Hàng mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Gia Kỳ à, ngày mai anh đã có hẹn rồi. Cảm ơn em vì vẫn còn nhớ sinh nhật của anh Hướng Hàng nhé. Không hổ là cô em gái tốt của anh!”
“Em gái...” Tuy sớm đã biết người mình yêu nhiều năm không để ý mình, nhưng sau khi nói ra sự thật, Lệ Gia Kỳ vẫn như bị cứa một vết thật sâu, đau đớn không thôi.
Cố gắng kìm nén nước mắt, Lệ Gia Kỳ tằng hắng vài tiếng, cười nói: “Nếu anh Hướng Hàng đã có hẹn với người thương, vậy thì em không làm phiền nữa. Lời chúc sinh nhật đã gửi đến rồi nhé!”
“Cảm ơn em, Gia Kỳ.” Mẫn Hướng Hàng nói thật lòng.
Nghe xong điện thoại, không phải anh không nghe ra được bất thường trong giọng nói của Lệ Gia Kì ở đầu bên kia. Chắc là, cô ấy đã khóc rồi. Thế nhưng, tình cảm của Gia Kì anh không đáp lại nổi. Tin rằng thời gian sẽ xoa dịu đi mọi thứ. Nếu đã không yêu thì sẽ để cô ấy được tự do, để cô ấy đi tìm hạnh phúc thuộc về mình. Mẫn Hướng Hàng lại cầm lên điện thoại sớm đã cúp máy, nói một câu với đầu dây bên kia: “Xin lỗi em!”