Tiếng côn trùng mùa hạ thoáng lặng im, lá thu rơi ngả nghiêng như nhảy múa.
Lệ Hàn Bân dựa nửa người trên giường, dịu dàng vuốt ve phần bụng gồ lên, ngẩng đầu nhìn sắc thu đìu hiu ngoài cửa sổ, sắc mặt ngập tràn hạnh phúc. Hai nhóc con nghịch phá đã ở trong bụng hơn bảy tháng, có thể sẽ đến với thế giới này trước lễ Giáng sinh. Nghĩ đến Mẫn Hướng Hàng bộ dáng luống cuống tay chân chăm sóc bọn nhỏ, cậu không khỏi nở nụ cười.
Lúc này, một đôi tay tự nhiên vòng qua thắt lưng Lệ Hàn Bân, lòng bàn tay mềm mại đặt trên bụng cậu, trên cổ truyền đến hơi thở vừa quen thuộc vừa ấm áp, không cần đoán cũng biết là ai.
“Anh đến rồi à. Hôm nay làm món gì cho bọn em đây?” Lệ Hàn Bân úp tay trái lên mu bàn tay Mẫn Hướng Hàng, hơi quay mặt qua, nhẹ giọng hỏi.
Mẫn Hướng Hàng không nói gì, im lặng giữ nguyên tư thế ôm ấp, mùi hương nhàn nhạt thơm mát quẩn quanh mũi miệng, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, dọc theo khuôn mặt anh trượt vào cổ đối phương.
Cảm giác được lạnh lẽo trên cổ, Lệ Hàn Bân thoáng ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại, quan tâm hỏi: “Hướng Hàng, sao anh lại khóc? Có chuyện gì sao?”
“Lúc anh ở nhà làm cơm, vô tình nhìn thấy cái này.” Mẫn Hướng Hàng đứng lên, đặt một cái máy quay nhỏ nhắn tinh xảo lên giường bệnh, “Xin lỗi, anh đã để em phải đợi lâu.”
Lệ Hàn Bân cầm máy quay lên, ấn nút phát, khung cảnh lúc trước hiện lên trước mắt. Nhìn mình lúc đó, cậu điềm tĩnh cười: “Phải, em đã đợi anh rất lâu, rất lâu. Lâu đến nỗi em nghĩ mình không kiên trì được nữa. Nhưng em vẫn đợi.”
“Xin lỗi em, sau này đổi lại anh đợi em.” Mẫn Hướng Hàng căm hận bản thân, tại sao ba chữ anh nói với Hàn Bân nhiều nhất là 'Anh yêu em', mà không phải là 'Xin lỗi em'.
“Nhưng em không lại nỡ để ba Hàng đợi ba Bân đâu.” Lệ Hàn Bân vuốt ve khuôn mặt Mẫn Hướng Hàng, nhẹ giọng nói, “Mấy đứa nhỏ đói rồi, ba Hàng có thể ăn cơm được chưa?”
Mẫn Hướng Hàng ngơ ngác một chút, vỗ một cái vào ót mình, hướng vào bụng Lệ Hàn Bân nói: “Ba đáng đánh! Chỉ biết nói chuyện với ba Bân, để mấy con yêu đói rồi.”
“Ha ha.” Nhìn thấy Mẫn Hướng Hàng bộ dáng bận rộn của người chuẩn bị làm cha, trong lòng Lệ Hàn Bân cảm thấy ấm áp hơn cả nắng thu ngoài cửa sổ.
Trên bàn ăn di động trước giường bệnh bày ba món ăn một món canh: gân heo xào hạt điều ớt chuông thơm ngon đầy màu sắc, sườn non hầm cải chua khai vị ngon miệng, đậu hũ hấp hành ăn vào miệng là tan ngay cùng với canh cá lóc nấu táo tàu tràn đầy dinh dưỡng.
Mẫn Hướng Hàng rót canh, đặt bên miệng thổi thổi, rồi mới đưa đến bên miệng Lệ Hàn Bân: “Uống miếng canh trước khi ăn có lợi cho dạ dày.”
Đến gần tay Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân cúi đầu hớp một ngụm canh, không kiềm chế được mà trêu chọc: “Ngon lắm. Mẫn Hướng Hàng này, anh đúng là càng ngày càng hiền đức, càng ngày càng giống vợ em!”
“Tổng giám đốc Lệ, hình như em nhầm thứ tự rồi!” Mẫn Hướng Hàng lặp lại động tác vừa rồi, đưa canh đến bên miệng người yêu, không chịu yếu thế mà cãi, “Người nào mang thai mới gọi là 'vợ' đó Hướng phu nhân thân yêu ơi.”
“Anh, em... a──” Lệ Hàn Bân vốn đang vui vẻ mặt bỗng biến sắc, tay trái ôm bụng, khẽ a một tiếng.
“Hai nhóc nghịch ngợm lại đánh nhau à?”
Chăm sóc Lệ Hàn Bân lâu như thế, Mẫn Hướng Hàng đã có kha khá kinh nghiệm. Từ tốn buông chén canh trong tay, vuốt ve bánh bao nhỏ gồ lên hai bên bụng dựng phu, mắng yêu: “Có phải canh ba Hàng nấu quá xuất sắc nên các con tranh nhau đòi uống không?”
“Tự tin quá đáng*! A──” Không biết đứa nhóc nào nghịch ngợm nghe được cha đang phê bình ba nên bất mãn đá một cái, khiến Lệ Hàn Bân đau đến suýt chút đã nôn sạch canh vừa uống vào.
“Ngoan nào, các con ngoan nào, đừng quậy ba Bân của các con.” Mẫn Hướng Hàng xót xa nhìn Lệ Hàn Bân đang mồ hôi lạnh ròng ròng, nhẹ giọng an ủi thai nhi hiếu động, “Khi nãy ba Hàng không có phê bình ba Bân, 'tự tin' là một từ dùng để khen ngợi! Ý là... ý là đậu hũ thối rất thơm ngon*! Mấy đứa có muốn ăn không? Lần sau ba Hàng làm cho mấy đứa...”
Quẫy đạp kịch liệt dưới lòng bàn tay dần dần trở về thành ngọ nguậy nhẹ nhàng, Mẫn Hướng Hàng thở phào một hơi thật dài, bưng canh cá lóc táo tàu hãy còn nóng lên, múc một muỗng đưa lại đến bên miệng Lệ Hàn Bân, cười nói: “Uống thêm nhiều một chút đi, mấy đứa nhỏ rất thích tài nấu bếp của ba đó! Còn nữa, đừng nói anh 'tự tin thái quá' nữa nha!”
“Anh, mấy người!” Tổng giám đốc Lệ 'oan ức' nhìn Mẫn Hướng Hàng nở nụ cười xấu xa, cảm nhận được động đậy nhỏ vụn của thai nhi trong bụng, mắng một câu vô cùng ấu trĩ, “Ba cha con các anh ức hiếp em──”
Một bát canh cá lóc nấu táo tàu đã cạn sạch, Lệ Hàn Bân khẽ vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn, bất lực cười nói: “Hai nhóc con xấu xa, bây giờ thỏa mãn rồi chứ!”
“Chưa thỏa mãn! Cha Hàn Bân còn chưa ăn cơm mà! Mẫn Hướng Hàng một bên dùng thanh âm the thé kì quặc nói, một bên hớn hở bày thức ăn ra cho cậu.
Lệ Hàn Bân nhìn cơm và thức ăn đầy ụm cả bát, tay trái vô thức xoa phần dạ dày, mặt bành ra dài hơn cả mặt lừa. Hướng Hàng định nuôi mình như nuôi heo sao? Cậu không vui lầm bầm: “Mấy đứa nhỏ đã no rồi, không muốn ăn nữa.”
“Ồ, vậy sao? Để anh hỏi bọn chúng xem!” Mẫn Hướng Hàng áp tay lên trên chiếc bụng mềm, giả vờ trầm ngâm một lát, rồi lại giả bộ nghiêm túc nói: “Bọn chúng nói ba Bân không chỉ là một tên lừa đảo, còn là một người xấu xa! Tự mình không muốn ăn nên để mấy đứa nhỏ bị đói theo!”
“Anh lại nói móc em!” Lệ Hàn Bân vô thức nâng cao giọng, gạt bàn tay của Mẫn Hướng Hàng đang đặt trên bụng mình ra.
Thấy sắc mặt người yêu trầm xuống, Mẫn Hướng Hàng vội vàng cười xòa: “Cho anh mười mấy lá gan cũng không dám nói móc ba Bân đâu, anh chỉ đang... truyền đạt ý của mấy nhóc con thôi.”
“Nói nhăng nói cuội. Bọn chúng làm sao biết nói chuyện?” Lệ Hàn Bân liếc Mẫn Hướng Hàng một cái, bĩu môi oán trách.
“Ha ha, ba Bân càng ngày càng đáng yêu!” Đôi môi mỏng của Mẫn Hướng Hàng không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi đang bĩu kia, chậm rãi tô vẽ theo dáng môi đẹp đẽ của đối phương, từ nông đến sâu, tuần tự tiến vào, động tác cực kì dịu dàng, mang theo chút xâm nhập và thương yêu vô cùng dè dặt. Thời gian dường như tạm dừng lại, giống như đã qua một lúc lâu, lại giống như chỉ mới phút chốc.
Lưu luyến bịn rịn kéo ra khoảng cách giữa hai người, Mẫn Hướng Hàng dùng mặt cọ lên trán Lệ Hàn Bân, tha thiết tâm sự: “Hàn Bân, một bát nước canh làm sao đủ dinh dưỡng cho ba người? Cho dù không có khẩu bị cũng nên ăn một chút đi!”
“Ừ.” Lệ Hàn Bân xoa phần dạ dày bị mấy đứa nhỏ húc đến vô cùng khó chịu, gật đầu đồng ý.
Đáy mắt Mẫn Hướng Hàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng người yêu, dỗ dành như con nít: “Ngoan, há miệng.”
“Ừm... Em có thể tự ăn.” Cho dù bây giờ đã trở thành một người tàn phế, nhưng Lệ Hàn Bân không muốn chuyện gì cũng phải mượn tay người khác.
“Nhưng mà...” Mẫn Hướng Hàng đau lòng nhìn tay phải của Lệ Hàn Bân, không dám nói ra câu tiếp theo.
“Tay phải mất chức năng nhưng em vẫn còn tay trái mà!” Vẻ mặt Lệ Hàn Bân không chút dao động, giống như đang nói một chuyện vụn vặt chẳng quan trọng, “Mau đưa muỗng cho em.”
Tay trái không linh hoạt khó khăn lắm mới múc được một muỗng cơm, còn đưa kịp đưa vào miệng đã rơi mất phân nửa. Lệ Hàn Bân không hề để tâm, chậm rãi đưa phần cơm còn lại vào miệng, vừa nhai vừa nở nụ cười với Mẫn Hướng Hàng.
“Hàn Bân, vẫn nên để anh giúp em nhé.” Hành động vô cùng phí sức của người yêu như chiếc kim châm vào mắt Mẫn Hướng Hàng, anh nhẹ giọng hỏi ý.
“Không cần.” Lệ Hàn Bân không ngẩng đầu, chăm chú chiến đấu với thức ăn trong bát, “Phải rồi, anh mở máy quay lên cho em, em muốn ghi hình.”
Mẫn Hướng Hàng yêu chồng tha thiết tất nhiên là ngoan ngoãn tuân lệnh.
“Các con à, mình bắt đầu ăn cơm nhé!” Lệ Hàn Bân cầm chiếc muỗng múc đầy thức ăn, nhìn vào ống kính máy quay, cười hì hì nuốt xuống. Cho dù giờ phút này trong dạ dày như đang đốt lửa, cậu cũng phải giữ vững hình tượng tích cực trước mặt các con.
Hoãn một chút, Lệ Hàn Bân chỉ vào món ăn trước mặt, tiếp tục nói: “Những món này đều là ba làm cho các con đó. Thế nào? Thơm ngon bắt mắt đúng không! Món này là... ưm... ọe...” Chưa kịp nói xong, cậu đã nhoài người ra khỏi giường nôn. Mẫn Hướng Hàng đứng trước giường hốt hoảng, vội vàng đặt máy quay xuống, ngồi bên cạnh Lệ Hàn Bân vuốt lưng cho cậu.
“Đều do anh không tốt, không nên ép em ăn nhiều như thế.” Mẫn Hướng Hàng đưa cho Lệ Hàn Bân một ly nước ấm, mặt đầy tự trách.
Lệ Hàn Bân uống một ngụm nước ấm, phẩy tay nói: “Em không sao, đoạn nôn khi nãy không thu vào chứ? Em không muốn bọn nhỏ nhìn thấy mặt yếu đuối của em.”
“Thu vào rồi cũng có thể xóa.”
Dọn dẹp xong hỗn độn trên đất, Mẫn Hướng Hàng thử nhiệt độ trên trán Lệ Hàn Bân, nở nụ cười thoải mái với người đang tựa trên giường bệnh.
“Hướng Hàng, mình ra ngoài tản bộ đi. Bác sĩ nói vận động thích hợp có lợi cho phát triển của thai nhi và sinh sản sau này.”
“Tuân lệnh!”
“Hướng Hàng, anh có nguyện ý làm cánh tay phải của em không?”
“Vô cùng vinh hạnh!” . Truyện Truyện Teen
“Hướng Hàng...”
“Hàn Bân, anh yêu em.”