Lưu Niên Tự Thủy

Chương 82: Chương 82: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH




Một cơn mưa thu một cơn gió lạnh, một miền lá rơi một miền đau thương.

Lệ Hàn Bân nhìn ngọn cây trơ trụi ngoài cửa sổ, bấm một cuộc điện thoại xuyên quốc gia: “Alo, Trần Bình à? Là tôi đây, tình hình chi nhánh công ty gần đây thế nào?”

Đầu dây bên kia, Trần Bình im lặng vài giây, ấp úng trả lời: “À... ờ thì... từ sau khi Mr. Alex Watson đến đây, thành tích của chi nhánh công ty tăng hơn ba phần, giá trị cổ phiếu tăng 1,67%.” Vì để tổng giám đốc an tâm dưỡng thai, Trần Bình dùng từ ngữ phóng đại tường thuật tình hình chi nhánh công ty.

“Ồ, vậy sao?” Chất giọng trầm thấp của Lệ Hàn Bân lạnh lùng hơn: “Nếu tình hình công ty chi nhánh tốt như thế, tại sao bây giờ cậu mới báo cáo với tôi? Cậu... khụ khụ...” Có lẽ do gần đây thời tiết thay đổi, Lệ Hàn Bân khó chịu ho nhẹ vài tiếng.

“Tổng giám đốc, anh đừng nổi giận, tôi cũng vì nghĩ cho sức khỏe của anh mà.” Trần Bình nghe thấy tiếng ho truyền ra từ điện thoại, vội vàng lên tiếng giải thích.

Lệ Hàn Bân bình ổn lại hơi thở, giọng nghe có chút khàn khàn: “Sau này lúc nói dối thì đừng ấp úng, như thế rất dễ lộ tẩy. Cậu đưa điện thoại cho Alex đi!”

“Vâng.” Trần Bình bối rối trả lời, xoay người đưa điện thoại cho Alex đang bần thần.

“Alex, dạo này anh vẫn ổn chứ? Tình hình kinh doanh của chi nhánh công ty thế nào?” Lệ Hàn Bân hỏi.

“Anh... cũng bình thường, có hơi nhớ em.” Alex có chút ngại ngùng gãi đầu: “Tình hình chi nhánh công ty bên này cũng xem như ổn định, không có gia tăng nhiều, cũng không có tụt dốc gì lớn. Chỉ là tập đoàn Giang thị cứ đối đầu tranh giành với chúng ta. Nhưng dù thế, anh cũng muốn nói với em là anh sẽ giúp em ứng phó với tất cả.”

Lệ Hàn Bân vô cùng cảm kích: “Alex, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết lo âu trong lúc tôi cần nhất.”

“Vậy còn anh thì sao?” Mẫn Hướng Hàng cầm hai túi đồ lớn, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lệ Hàn Bân, chen vào với bộ dáng tràn đầy ghen tuông.

“Hướng Hàng...” Lệ Hàn Bân buông điện thoại bên tai, có chút lúng túng gọi.

Mẫn Hướng Hàng đặt túi đồ đã mua trong tay lên tủ gỗ bên giường bệnh, một tay ôm lấy vòng eo lại to thêm một vòng của Lệ Hàn Bân, hậm hực nói: “Alex, là tôi đây. Cám ơn anh đã giúp Hàn Bân quản lí công ty, nhưng mà bây giờ em ấy phải nghỉ ngơi rồi. Không có việc gì thì chúng tôi cúp điện thoại trước nhé! Bái bai” Mẫn Hướng Hàng cố tình nhấn mạnh hai chữ 'chúng tôi', chưa đợi Alex trả lời đã tự ý cúp máy trước.

Alex nghe tiếng tút tút bên tai mà không biết nên khóc hay cười. Cơ mặt mất tự nhiên giật một cái, khóe môi thấp thoáng xếch lên một nụ cười bất lực.

“Sao lại ngắt điện thoại của em. Ghen à?” Lệ Hàn Bân nhận lấy điện thoại Mẫn Hướng Hàng đưa cho, cực kì buồn cười mà nhìn chằm chằm vào anh.

“Biết mà còn hỏi.” Mẫn Hướng Hàng bĩu môi, tay phải mát xa bên hông cậu theo nhịp: “Sao em không nằm trên giường? Đứng lâu như thế thắt lưng có mỏi không?”

Lệ Hàn Bân lắc đầu, nhờ Mẫn Hướng Hàng đỡ mà chầm chậm ngồi lên ghế sô pha trước giường, xoa xoa cái bụng căng tròn, có chút buồn rầu nói: “Mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, mập như heo rồi. Anh xem, bộ đồ bệnh nhân size lớn lại chật rồi này.”

“Nào có mập đâu.” Mẫn Hướng Hàng cưng chiều véo má Lệ Hàn Bân, trêu chọc: “Người yêu à, cho dù em có mập thêm mười cân thì vẫn là một anh chàng đẹp trai!”

Lệ Hàn Bân nghe thế không nể tình mà cấu một cái lên đùi anh, hờn dỗi nói: “Anh lại lôi em ra làm trò, em không phải vì con trai của anh mới thành thế này sao.”

“Anh đâu có lôi em ra trêu đâu. Mỗi câu anh nói đều là thật. Trước đây em ốm quá, bây giờ mặt tròn lên vừa đẹp.” Mẫn Hướng Hàng hai tay ôm lấy bụng Lệ Hàn Bân, không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên mặt cậu một cái, áp sát vào tai cậu nói: “Hai nhóc con lớn nhanh thật, làm ba Bân không còn áo mặc nữa rồi. Nhưng may mắn là có ba Hàng tận tâm!”

Nói xong, Mẫn Hướng Hàng lấy một túi đồ trên tủ đưa cho Lệ Hàn Bân, cười hi hi nói: “Mua cho em áo ngủ mới dành cho dựng phu, xem có thích không?”

“Cám...”

Chữ 'ơn' còn lại sau khi Lệ Hàn Bân nhìn thấy bộ đồ đã nuốt trở lại. Nhìn áo ngủ nền trắng viền hồng phấn trước mặt, Lệ Hàn Bân có hơi tức giận nói: “Mẫn Hướng Hàng, tuy em nguyện ý mang thai mười tháng vì anh, nhưng em không phải phụ nữ, không mặc được loại trang phục nữ tính này!” Nói xong, cậu vứt áo ngủ trong tay lên đầu Mẫn Hướng Hàng.

“Ba Bân giận rồi kìa.” Mẫn Hướng Hàng lấy áo ngủ xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Đồ ngủ anh mua từ cửa hàng chuyên dụng cho dựng phu, sao lại nữ tính được chứ? Cùng lắm là có hơi đáng yêu một chút thôi! Mặc đồ bệnh nhân bó chặt vào người, em không thoải mái, mấy đứa nhỏ cũng khó chịu theo. Vì bọn nhỏ, em cũng nên đổi áo ngủ anh mua đi. Còn nữa, không phải anh cố tình chọn áo ngủ hình con thỏ này, mà là vì em với mấy đứa nhỏ đều tuổi thỏ đó!”

Nhờ sự mè nheo kiên trì của ba Hàng, cuối cùng ba Bân cũng chịu mặc thử cái áo ngủ con thỏ nền trắng viền hồng kia. Nhìn hình ảnh trên áo bị biến dạng vì thân hình khổng lồ của mình, Lệ Hàn Bân sờ sờ phần gồ lên trước người, cảm thán: “Thân hình của ba trước đây đẹp lắm, nhưng vì mấy đứa, ba nguyện ý hi sinh tất cả.”

“Ba Bân lại thì thầm gì với các con đấy.” Mẫn Hướng Hàng cũng thay xong áo ngủ của mình, trên đầu đội cái mũ có hai tai thỏ, mặt mày hớn hở đứng bên cạnh Lệ Hàn Bân.

Lệ Hàn Bân chống cái eo bủn rủn, nhăn mày nhìn anh một hồi lâu, bất mãn lầm bầm: “Tại sao đồ ngủ của anh lại là màu trắng viền xanh?”

“Bởi vì anh là thỏ đực.” Mẫn Hướng Hàng kéo áo trên người, nói một cách tự nhiên.

“Anh... a...” Trong bụng bỗng bị đạp một cú mạnh, khiến lời trách móc từ Lệ Hàn Bân biến thành tiếng hừ vụn vặt.

“Hàn Bân, em đừng tức giận. Cảm xúc dao động của dựng phu cũng ảnh hưởng đến tâm tình của bọn nhỏ đó.” Mẫn Hướng Hàng cúi đầu thành thật xoa bụng cậu, yêu chiều vuốt ve: “Sao mấy đứa động mạnh vậy thế hử? Vì thích áo ngủ con thỏ này à? Ba Hàng không chỉ mua đồ mấy đứa thích, mà còn biết hát nhạc thiếu nhi nữa đó nha! Mấy đứa nghe kĩ nha: chú thỏ con lông trắng tinh, hai tai vểnh, thích ăn cà rốt và bắp cải, nhảy nhảy nhót nhót thật đáng yêu...”

“Xem ra bọn chúng thật sự rất thích bộ đồ ngủ với bài hát này.” Thai nhi động đậy khẽ khàng theo nhịp, Lệ Hàn Bân đưa tay lấy chiếc mũ trên đầu Mẫn Hướng Hàng xuống.

“Hàn Bân, mấy đứa nhỏ nghịch quá, hay là lấy nickname Bính Bính, Khiêu Khiêu (Nhảy Nhảy, Nhót Nhót) đi! Mẫn Hướng Hàng cúi đầu, thân thiết hôn lên bụng Lệ Hàn Bân.

“Còn... tên thật thì sao?” Lệ Hàn Bân gật đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Tên thật để em đặt.” Mẫn Hướng Hàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của người yêu, ánh mắt dịu dàng như nước: “Đợi sinh xong mấy đứa nhỏ, em phải giở từ điển ra đặt một cái tên thật hay cho anh, biết chưa?”

Lệ Hàn Bân chần chừ một lúc, rồi bắt chước theo ngữ điệu của anh, đáp lại: “Tuân mệnh──”

Mẫn Hướng Hàng thâm trầm nhìn một lúc, rồi ôm cậu vào lòng, lặng lẽ cảm nhận hơi thở bình thản trên người Lệ Hàn Bân cùng động tĩnh nho nhỏ truyền đến từ bụng cậu.

“Hàng, em không chỉ phải đặt tên cho bọn nhỏ, mà còn muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái.” Trong phòng bệnh tĩnh mịch đẹp đẽ, thanh âm dịu dàng mà kiên định của Lệ Hàn Bân càng thêm rõ ràng vang vọng...

*****

Mưa bão bất ngờ ập tới luôn khiến người ta không kịp trở tay.

Tắm xong, Mẫn Hướng Hàng vác mái tóc ướt nhẹp bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa dùng khăn bông lau tóc vừa nói: “Cơn bão đêm nay lớn thật, có lẽ ngày mai nhiệt độ lại giảm xuống.”

“...” Lệ Hàn Bân nằm nghiêng trên giường bệnh, quay lưng về phía anh, không lên tiếng.

“Ba Bân ngủ rồi à?” Mẫn Hướng Hàng hơi nhoẻn khóe miệng, nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên giường, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đến tái mặt.

Lệ Hàn Bân nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy ửng đỏ bất thường, màu môi thâm tím, hơi thở yếu ớt mỏng manh, tay trái đặt trên bụng. Tuy rằng thần trí mơ hồ, nhưng vẫn vô thức bảo vệ thai nhi trong bụng.

“Hàn Bân, có phải em lại khó thở không?”

Mẫn Hướng Hàng vội vàng ấn nút gọi đầu giường, một tay đỡ lấy cơ thể nóng sốt của Lệ Hàn Bân, một tay vuốt ngực giúp cậu thuận khí, miệng không ngừng gọi: “Hàn Bân, Hàn Bân, em tỉnh lại đi. Bác sĩ sẽ tới đây nhanh thôi, tỉnh lại đi...”

Tiếng gọi lo âu đã phát huy tác dụng, hàng mi dày của Lệ Hàn Bân hơi run rẩy, khó khăn mở mắt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp thắt nghẹn.

“Không sao đâu, đừng sợ. Em với mấy đứa nhỏ sẽ không sao đâu...” Mẫn Hướng Hàng run rẩy an ủi người trong lòng, thanh âm căng thẳng đã bán đứng sự khủng hoảng trong lòng anh.

Bác sĩ và y tá rất nhanh đã chạy đến, mời người nhà bệnh nhân rời khỏi phòng theo quy trình. Mẫn Hướng Hàng thẫn thờ gật đầu, nhưng lúc sắp bước ra khỏi phòng bệnh, anh đau khổ tuyệt vọng cầu xin: “Tôi sẽ không cản trở các anh, xin các anh cho tôi ở lại đây với em ấy được không?”

Bác sĩ cau mày suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Bác sĩ, nhiệt độ cơ thể bệnh nhân là 38.5 độ, nhịp tim không đều, huyết áp tăng cao, chức năng phổi bất thường, lượng oxy bão hòa trong máu thiếu trầm trọng, đồng tử hơi giãn...” Y tá nghiêm túc nói.

“Bác sĩ, nhịp tim thai nhi tăng quá nhanh, có khả năng thiếu oxy nhẹ...” Một y tá khác kiểm tra xong tiếng tim thai, sốt ruột.

“Tiểu Lưu, đưa dao điện cho tôi, đỡ bệnh nhân lên, lập tức tiến hành đặt nội khí quản!” Bác sĩ chủ chẩn trầm giọng chỉ thị: “Tiểu Vương, cắm các thiết bị kiểm tra cho bệnh nhân. A Lâm, tiêm Sài Hồ ít ảnh hưởng đến thai nhi nhất cho bệnh nhân, vitamin C, và cả glucose nữa. Mạnh Đình, cô theo dõi chặt chẽ tình hình thai nhi...”

Không khí căng thẳng bị đè nén lan tỏa trong phòng bệnh, Lệ Hàn Bân như một chiếc xác ướp yên tĩnh, không chút sức sống lẳng lặng nằm trên giường, mặc cho người khác định đoạt...

Mẫn Hướng Hàng bần thần nhìn mọi thứ, cả người rã rời, cảm giác lạnh thấu xương từ não lan tràn xuống toàn thân. Anh siết chặt hai nắm tay, móng tay bấm vào da thịt, nội tâm đau đớn đã mất hết tri giác, lòng bàn tay chằng chịt vết thương cũng chẳng còn cảm giác.

Nhờ sự cấp cứu kịp thời của bác sĩ và y tá, Lệ Hàn Bân và thai nhi đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhìn cánh môi dưới mặt nạ oxy dần khôi phục lại sắc độ bình thường, nghe bác sĩ thông báo tin tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, Mẫn Hướng Hàng mới cảm thấy cơn đau trong lòng bàn tay âm ỉ truyền tới.

“Tình hình của Mr. Henry Lee diễn biến xấu nhanh hơn tưởng tượng, người nhà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.” Lời của bác sĩ khiến trái tim vừa đặt xuống của Mẫn Hướng Hàng lại treo ngược lên.

Vẻ mặt Mẫn Hướng Hàng có chút khó tin, nhưng thấm thía hơn chính là cảm giác đau khổ. Giọng anh run rẩy, nói: “Ban ngày vẫn còn tốt, tại sao tối lại thế này?”

“Mùa thu đông là thời kì cao điểm của bệnh về đường hô hấp, Mr. Henry Lee vốn đang mắc bệnh phổi tắc nghẽn, cộng thêm mang thai thời kì cuối tim đập nhanh, thở dốc, khiến cho bệnh tình của cậu ấy càng nặng thêm.”

“Mức độ trị liệu y học hiện nay phát triển như thế, các anh nhất định sẽ có cách, đúng không?” Mẫn Hướng Hàng hai mắt đỏ ngầu, con ngươi phủ một lớp sương mù mờ: “Em ấy đã chống đỡ được lâu thế rồi, chỉ cần cho em ấy thêm thời gian hơn một tháng nữa, là có thể tiến hành phẫu thuật giảm dung tích phổi.”

Bác sĩ thở dài một hơi, nói: “Tình trạng của Mr. Henry Lee tương đối phức tạp. Bởi vì cậu ấy đang mang thai, cho nên chúng tôi không dám tiến hành phẫu thuật, không dám sử dụng thuốc mạnh. Thời gian sắp tới, y bác sĩ chúng tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, có thể qua được cửa ải bệnh tật này hay không, có thể qua được ải sinh sản hay không, phải dựa vào nghị lực của cậu ấy.”

Bác sĩ trao đổi về bệnh tình bệnh nhân xong, xoay người trả lại thế giới hai người cho đôi tình nhân tình cảm sâu đậm như biển cả.

Ngoài cửa, mưa rơi càng lúc càng mạnh. Giọt mưa liên miên gõ tí tách vào khung cửa sổ, gió to thét gào quật vào mầm cây nhỏ bé bên ngoài. Mẫn Hướng Hàng nắm chặt lấy bàn tay phải không cắm tiêm truyền của Lệ Hàn Bân, nghẹn ngào: “Cho dù gió mưa lớn thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt. Em đã đồng ý với anh rằng sẽ không dễ dàng buông tay, sẽ đặt tên cho bọn nhỏ, sẽ sinh cho anh một đứa con gái... Đại trượng phu một lời như chín đỉnh tháp, không được nói mà không giữ lời.”

Vừa nói, hai hàng nước mắt ấm nóng đau khổ rơi trên gò má của Mẫn Hướng Hàng, lớn hơn và nhanh hơn cả giọt mưa ngoài cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.