Lưu Niên Tự Thủy

Chương 98: Chương 98: Dịch: Hallie/ Beta: Raph




Gió xuân nhuộm xanh mặt đất, triều lên đánh thức muôn hoa. Chớp mắt, tiết xuân ấm áp hoa nở đã đến. Vào mùa ý thơ chứa chan này, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân đưa bọn trẻ dọn về thành phố S xa xứ đã lâu.

Tháng ba là thời gian đẹp nhất để du ngoạn đạp xuân. Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chan hòa, nơi đâu cũng bừng bừng sức sống. Lúc này không đi chơi thì còn đợi đến bao giờ?

Chiếc xe nhỏ màu bạc dừng chân dưới núi Phượng Hoàng đẹp như tranh vẽ. Bãi cỏ rộng xanh um nở đầy những đốm hoa dại không biết tên. Trong con suối như bạch ngọc uốn lượn, những chú cá bơi lội tung tăng dưới dòng nước trong veo, từng hàng liễu rủ màu xanh nhạt in bóng trên mặt nước thanh khiết. Quả thật là non xanh nước biếc, cảnh sắc mê người.

Bính Bính và Khiếu Khiếu cầm con diều trong tay hớn hở chạy ra khỏi xe, gió xuân nghịch ngợm thổi rối mái tóc mềm mại của bọn trẻ. Chúng cầm con diều dài thật dài, chạy nhảy chơi đùa hết mình trên bãi cỏ, tựa như hai chú ngựa con hoang đứt dây.

“Nè, các con chậm chút, đừng để ngã!” Lệ Hàn Bân nhàn nhã ngồi bên cạnh xe, quan sát nhất cử nhất động của bọn nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng thương yêu.

Có được những đứa con hoạt bát và Hàn Bân yêu dấu, Mẫn Hướng Hàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Khuôn mặt anh tuấn cương nghị từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười rạng rỡ. Sau khi dùng điều khiển từ xa khoá cửa xe lại, anh lấy lò nướng xách tay và thức ăn ra từ sau xe, ung dung đi đến bên con suối.

“Hàng, tuy em chỉ có một tay, nhưng anh cũng đừng xem nhẹ lực của nó.” Lệ Hàn Bân cầm xiên que nướng dài mỏng từ trong tay Mẫn Hướng Hàng, mặt tươi cười, nói: “Hai người ở bên nhau thì phải cùng nhau gánh vác chứ?”

Mẫn Hướng Hàng ngước mắt lên nhìn người yêu bên cạnh, rút một tay trống nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu sợi đay của cậu, dịu dàng than thở: “Đồ ngốc...”

“Hay lắm, anh dám nói tổng giám đốc Lệ là đồ ngốc.” Lệ Hàn Bân trề môi, giả vờ trách mắng.

“Em không chỉ là đồ ngốc, mà còn là một tên sắc lang.” Mẫn Hướng Hàng nhớ lại mây mưa đêm qua, cười hì hì trêu ghẹo.

Lệ Hàn Bân nghe thế, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ như quả cà chua, liếc Mẫn Hướng Hàng một cái, vội vàng tằng hắng, vờ như giận dỗi để che giấu ngại ngùng: “Đồ cợt nhả xấu xa!!” Nói xong, cậu cúi đầu xấu hổ đi nhanh tới bên bờ suối...

Từng đóa mây trắng như kẹo bông ngọt ngào dính trên bầu trời thênh thang vô tận. Đôi bướm xòe cánh bay trên những đóa hoa như đang nhảy múa. Hạnh phúc nhỏ bé của anh và cậu vẫn tiếp diễn trong mùa xuân đẹp đẽ...

Lò nướng xách tay được dựng chắc chắn bên bờ suối, xiên que dài mỏng xiên đầy đồ nướng đa dạng, các loại gia vị nướng và trái cây sắp xếp ngay ngắn trên chiếc bàn xếp bằng gỗ, bên cạnh còn đặt hai thùng bia mới toanh.

Lò than đỏ lửa lâu lâu phát ra âm thanh lách tách, khói trắng mềm mại chậm rãi bay lên, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra, khiến người ta có chút muốn nhỏ dãi.

“Thịt viên xiên nướng ba Hàng đã nướng xong rồi đây. Ba Bân mau ăn thử xem!” Mẫn Hướng Hàng đưa thịt nướng đã nguội bớt đến bên miệng Lệ Hàn Bân.

“Cái tên ngốc nhà em đấy, ở đây còn nhiều mà?” Mẫn Hướng Hàng lại đưa thịt viên nướng đến trước mặt Lệ Hàn Bân, nhìn theo ánh mắt của cậu, cười híp mắt nói: “Hai đứa nhỏ đang chơi vui! Để lát nữa chúng chơi mệt rồi anh lại nướng cho bọn nhỏ ăn.”

Nếu đã thế Lệ Hàn Bân cũng không từ chối nữa, cậu mở miệng, từ tốn chuẩn bị nếm thử mùi vị thịt viên nướng... bên tai bỗng vang lên âm thanh quen thuộc: “Tổng giám đốc, anh Mẫn tốt với anh thật đó, còn tự tay đút cho anh ăn nữa nha!”

Lệ Hàn Bân hơi giật mình một chút, lập tức xoay người lại, cười nói với người đàn ông đứng trước mặt: “Trần Bình, cậu với Huống Du tới rồi đấy à.”

Trần Bình gật đầu cười một cái, khẽ kéo ghế xếp, chậm rãi ngồi bên cạnh cấp trên. Huống Du vẫn còn ham chơi sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đã chạy ào tới gia nhập vào nhóm đùa giỡn với bọn chúng.

“Bính Bính, Khiếu Khiếu, ba Du cũng muốn thả diều, ba chơi với mấy con được không?” Huống Du mở to đôi mắt sáng sủa, muốn làm ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói bằng giọng đáng thương.

Nào ngờ Bính Bính nhíu mày một cái, chu cái mỏ núng nính, lẩm bẩm khinh thường: “Không phải cá luôn sống ở trong nước sao? Tụi con hổng thèm chơi với ba Cá dèn dẹt bong bóng nhơn nhớt đâu.”

*Lí giải chút vì sao thằng bé gọi Huống Du là Cá. Chữ Du trong Huống Du có pinyin là Yu, chữ Cá (âm Hán Việt là Ngư) cũng có pinyin là Yu, nên có thể là bé nó nghe nhầm đấy. Vì dù sao cũng sinh ở nước ngoài và sống ở đó 3 năm hơn mà.

Nhơn, nhớt?! Đây là tính từ gì vậy? Khóe môi Huống Du giật giật mấy cái cứng đờ, bên tai giống như còn nghe thấy tiếng đàn quạ bay qua. Anh lúng túng ho khan vài tiếng, giải thích vô cùng nghiêm túc: “Bính Bính, ba nuôi Du không phải là con bong bóng, nhơn nhớt... rồi gì nữa đó, ba quên rồi.... À, là cá. Bởi vì trong tên của ba có chữ Du, nên mới gọi ba là ba Du, con hiểu chưa?

Thằng bé chớp chớp mắt, gật đầu có vẻ như đã hiểu mà cũng chưa hiểu, rồi lại dùng giọng non nớt nói: “Con hiểu rồi. Tên của cá có chữ Cá, tên của ba cũng có chữ Cá, nên ba là ba Cá!”

“Ba Cá! Ba Cá! Bọn con là người, không chơi với quái vật.” Khuôn mặt nhỏ của Khiếu Khiếu bỗng nhiên căng thẳng bất thường, nói với Bính Bính vô cùng nghiêm túc: “Anh ơi, bây giờ trái đất rất nguy hiểm, mình phải mau thông báo cho siêu nhân sao hỏa thôi!” Nói xong, thằng bé vứt con diều đã bẩn trong tay, vội vàng nắm tay Bính Bính, ánh mắt cực kì kiên định.

“Ừ, bây giờ mình đi thôi──!!” Bính Bính cũng vứt con diều trong tay sang một bên, nắm tay em trai, chạy nhanh về phía ngọn núi.

Ba Du làm sao để cho mấy đứa nhóc nghịch ngợm này chạy đi trước mắt mình. Anh lập tức dùng mỗi tay kẹp một đứa lại, giữ chặt Bính Bính và Khiếu Khiếu dưới nách, vui vẻ lăn vòng vòng trên bãi cỏ, la hét: “Ba Du chính là không muốn cho mấy đứa đi tìm siêu nhân sao Hỏa đó. Ba Du muốn chơi với mấy đứa.”

Nhờ sự trêu chọc của ba Du, mấy đứa trẻ hào hứng vừa la hét vừa cười giỡn, khiến cho ba người đang nướng thức ăn ở đó không xa phải liên tục ngẩng đầu lên nhìn.

“Huống thiếu gia khi nào mới lớn được một chút đây?” Lệ Hàn Bân nhìn Huống Du một cái, lắc đầu bất lực, cười nói.

“Mấy năm nay nhờ tôi và Alex giám sát, anh ấy đã thay đổi rất nhiều rồi.” Trần Bình vừa quét mật ong lên cánh gà, vừa mỉm cười nói.

Lệ Hàn Bân chỉ cười mà không nói gì, im lặng lắng nghe tiếng xèo xèo phát ra từ cánh gà trên vỉ nướng.

Trần Bình đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, Alex vẫn chưa đến sao?”

Tục ngữ có câu: nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Trợ lí Trần vừa dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz bỗng dừng ở bãi đổ xe lộ thiên đối diện bãi cỏ. Nhảy xuống đầu tiên là một bé gái lai Tây có đôi mắt màu xanh lam, Alex đeo kính mát đen sau khi khóa cửa sau nhanh chóng đi theo con gái...

Khi mọi người nghĩ đã đến đủ cả thì cửa ghế sau bỗng mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác dài cổ đứng màu đen, sắc mặt hơi tái, từ từ bước xuống xe. Anh ta không phải ai khác, mà chính là chủ tịch của tập đoàn Giang thị - Giang Tử Duy.

***

“Công chúa nhỏ── công chúa nhỏ──!!” Trẻ con thường không biết che giấu cảm xúc của mình, nhìn thấy người hoặc thứ mình thích sẽ luôn thể hiện ra rất rõ ràng. Khi bóng dáng xinh đẹp quen thuộc ánh vào mắt, thằng bé lập tức vùng ra khỏi tay ba nuôi, khom người nhặt con diều nằm trên cỏ lên, vừa chạy như bay tới, vừa lớn tiếng kêu.

“Bọ Con ơi!” Dorreen buột miệng gọi nickname của Khiếu Khiếu, nghiêng đầu sang nhìn thấy Huống Du và Bính Bính đang từ từ theo sau, kinh ngạc hỏi: “Cậu cũng biết ba Du nữa hả?”

Khiếu Khiếu gật đầu như gà mổ thóc: 'Tất nhiên rồi. Hai anh em mình với ba Cá đang chơi trò người bay trên không đó!”

“Vui lắm sao? Công chúa nhỏ cũng muốn chơi với mọi người!” Những lúc Dorreen nũng nịu muốn có được sự đồng ý của người khác, luôn dùng một giọng điệu như đấy là chuyện đương nhiên.

“Được chứ!” Khiếu Khiếu vui mừng cười híp mắt, giơ con diều đã bẩn trong tay nói tiếp: “Nhưng mà trò chơi người bay trên không không hợp với con gái đâu, mình vẫn nên đi thả diều thôi!”

Huống Du khoanh tay đứng ở một bên, nhìn hai đứa nhỏ bằng ánh mắt đầy hàm ý, trên khuôn mặt anh tuấn dần lộ ra vẻ gian xảo, quỷ quyệt. Mới bé xíu thế kia mà đã biết lấy lòng phái nữ.

Bính Bính nhíu chặt chân mày, khó hiểu nhìn Dorreen một lúc, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng: Con bé này hung dữ như thế, mà tại sao em trai mình vẫn thích chơi với nó? Mình thì khác, mình chỉ thích chơi với Nhạc Nhạc của dì Gia Kì thôi!

Dorreen nghiêng cái đầu đáng yêu suy nghĩ một lúc lâu, mới đưa cánh tay mũm mĩm ra, ngang ngược nói: “Mai mốt con diều này là của công chúa nhỏ!”

“Phạch──” Vào lúc Dorreen chuẩn bị nhận lấy con diều trong tay Khiếu Khiếu, một tiếng đập mạnh bỗng vang lên, Giang Tử Duy khẽ một cái lên mu bàn tay của con gái, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra thần sắc khiến người ta không đoán ra được đang suy nghĩ gì.

“Cha...” Dorreen vừa nãy còn hống hách lúc này giống như một chú mèo con bị người ta bắt nạt, trong đôi mắt màu xanh dần dâng lên nước mắt ủy khuất. Cô bé e dè nắm lấy vạt áo của Giang Tử Duy, khẽ thút thít.

Giang Tử Duy mím môi, hít một hơi thật sâu, có chút khổ sở ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào con gái, dịu giọng nói: “Dorreen nghe lời, mình không chơi con diều vừa bẩn vừa rách đó nữa. Nếu con thích thì lát nữa cha sẽ mua cho con một cái khác đẹp hơn, được không?”

“Không, con muốn cái này!” Dorreen lắc đầu cố chấp, nhặt con diều bị vứt trên bãi cỏ lên ôm chặt vào lòng, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn người cha sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

Giang Tử Duy lảo đảo đứng dậy, cảm giác choáng váng hoãn bớt, dùng sức xé nát con diều trong tay con gái, rồi vứt xuống đất, giọng nghiêm nghị nhưng có chút run rẩy: “Dorreen, đến cả con cũng không nghe lời cha sao?”

“Oaaa──!!” Thấy hành động giận dữ của cha, Dorreen chưa đầy ba tuổi sợ đến khóc lớn lên, tiếng khóc đinh tai nhức óc thu hút sự chú ý của mọi người.

Alex sớm đã nhìn thấy rõ mọi chuyện diễn ra, anh nhặt con diều nhỏ trên cỏ lên, vẩy vẩy cho lá cỏ dính bên trên rơi xuống, mỉm cười đưa cho con gái, dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, ba đã nhặt diều lại cho công chúa nhỏ rồi đây.”

Thấy con diều đã trở lại, Dorreen lập tức ngừng khóc, đảo đôi mắt to đen láy ngấn nước mắt, cô bé nhìn thấy người ba thân thiết dịu dàng của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cha, cuối cùng vẫn đưa cánh tay mũm mĩm ra, ôm con diều đã rách nát vào lòng, giống như đang ôm một món bảo bối độc nhất thế gian.

“Dorreen không khóc nữa mới là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất thế giới nha.”

Alex khẽ ôm con gái vào lòng, mặt vô cảm đi vòng qua Giang Tử Duy đứng lặng tại chỗ, chỉ về phía Huống Du, nói: “Công chúa nhỏ vẫn muốn chơi với ba Du chứ?”

“Muốn──” Dorreen kéo dài thanh âm non nớt, quẫy đôi chân nhỏ trượt nhanh ra khỏi vòng tay ba.

“Trông bọn nhỏ cho cẩn thận nhé.” Alex vỗ vai Huống Du, dặn dò.

“Yên tâm.” Huống Du xoa đỉnh đầu con gái nuôi cưng chiều, cười nhe răng với Alex một cái.

“Còn con cũng vậy nhé.” Alex ngồi xổm xuống, véo khuôn mặt trắng nõn của Khiếu Khiếu, giọng dịu dàng lẫn chút trêu chọc và nghiêm túc: “Lệ Mộ Châu, con phải chăm sóc em Dorreen cho cẩn thận, đã hiểu chưa?”

“Dạ.” Khiếu Khiếu gật đầu như đã hiểu lại như chưa hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt xinh xắn như búp bê sứ kia đang che miệng cười với nhóc. Đây là lần đầu tiên công chúa nhỏ nở một nụ cười hiểu ý trước mặt nhóc. Tim Khiếu Khiếu hẫng mất một nhịp, âm thầm ghi nhớ lời của chú Alex cả đời...

Nhìn bọn trẻ chơi đùa vui vẻ ở cách đó không xa, Alex thở dài một hơi, lại vờ như không thấy đi vòng qua Giang Tử Duy đang đứng đơ tại chỗ, không yên lòng ngồi vào trước lò nướng, mặc kệ cho lạp xưởng trong tay đã cháy đen thành than...

Giang Tử Duy một tay vịn vào thân cây, một tay siết chặt lớp áo ngay bụng, quay lưng lại với nhóm người đối lập với mình, dáng người hơi khom ấy tựa như chỉ cần chạm vào sẽ gãy đôi.

Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng và Trần Bình nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc là bọn họ đang diễn vở kịch gì. Thời gian như ngưng đọng lại trong khí, tình thế ngượng ngạo tựa như sóng yên biển lặng trông vô cùng kì lạ khó tả.

“Chủ tịch Giang, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không biết có thể mời anh uống một li không?” Lệ Hàn Bân dùng tay trái cầm hai lon bia, đi đến sau lưng Giang Tử Duy. Tuy rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng nể tình bạn bè thân thiết, cậu vẫn chủ động chào hỏi với Giang Tử Duy.

Thân hình Giang Tử Duy lảo đảo một chút, chậm rãi xoay người sang, khuôn mặt tái nhợt trông như không còn chút huyết sắc, liếc mắt nhìn lon bia trong tay Lệ Hàn Bân, rồi lại nhìn Alex trước nay vẫn chẳng có chút gì rung động, một tia khổ sở khó mà phát hiện vụt qua trong đáy mắt Giang Tử Duy, thay vào đó là khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng không để ai vào mắt. Anh ta chầm chậm nhận lấy lon bia trong tay Lệ Hàn Bân, nhếch mép, bình tĩnh nói: “Như anh mong muốn.”

“Anh tính làm gì đó?!” Alex không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, đột nhiên đứng lên khỏi ghế, bước nhanh tới trước mặt Giang Tử Duy, giật lấy lon bia trong tay anh ta không chút khách khí.

Giang Tử Duy dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần, đôi mắt ẩn sau lớp kính chuyển động một sự mờ mịt khiến người ta phải suy nghĩ và chút vui mừng như có như không. Biểu hiện anh của anh ta là đang quan tâm mình... và đứa bé đúng không.

Lệ Hàn Bân ngạc nhiên nhìn hai người vẻ mặt kì quái, bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đàn ông uống bia là chuyện rất bình thường, không hiểu Alex đang lo lắng cái gì?

Nhìn ra ánh mắt bất thường, Alex lúng túng vuốt trán, thay đổi ngay ngữ khí hơi giận dữ vừa rồi, quay lại dịu dàng nói với Lệ Hàn Bân: “Henry, lâu rồi chúng ta chưa tụ tập cùng nhau uống bia, hôm nay nhất định phải uống cho vui nhé!”

Nói xong, anh mở khoen lon bia, cụng nhẹ vào lon bia màu xanh trong tay Lệ Hàn Bân, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, giống như đang cố sức uống, lại giống như đang cố tình mặc cho mình uống say.

Lệ Hàn Bân cười một cái với Alex, cũng cụng nhẹ lon bia trong tay mình với của anh, nốc một ngụm nhỏ, nhẹ giọng nói: “Nhất định.”

Alex vỗ vai Lệ Hàn Bân rồi đi về chỗ ngồi. Cả quá trình đó, anh cũng không nhìn Giang Tử Duy một cái.

Thái độ của bạn mình đối với Giang Tử Duy thực sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu, Lệ Hàn Bân có chút ngạc nhiên nhướng mày, chuẩn bị xoay người rời đi, phía sau đột nhiên có một tiếng rên nhẹ truyền đến.

“Có phải anh khó chịu ở đâu không?” Lệ Hàn Bân vội vàng bước đến đỡ lấy thân hình lảo đảo của Giang Tử Duy, nhiệt độ và độ mềm truyền đến lòng bàn tay làm cậu bỗng giật mình. Đây là cảm giác vô cùng quen thuộc. Chẳng lẽ người này...

Người có lòng tự tôn cực mạnh như Giang Tử Duy làm sao có thể để người khác nhìn ra sự yếu đuối của mình. Anh lập tức đẩy tay Lệ Hàn Bân ra, kéo áo khoác dài trên người như giấu giếm, lạnh lùng cậy mạnh nói: “Tôi rất khỏe, không cần tổng giám đốc Lệ phí tâm.”

“Nhưng tôi cảm thấy bây giờ anh không khỏe chút nào.” Lệ Hàn Bân đã hiểu rõ, nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Tử Duy, ánh mắt sắc bén dừng lại ở phần bụng đang được anh dùng áo khoác che lại, hảo tâm nói: “Chi bằng chủ tịch Giang qua bên kia với tôi nghỉ ngơi một chút đi?”

“...” Giang Tử Duy ngơ ngác nhìn đối phương, hồi lâu không đáp lại.

Một tấm lòng tốt mãi không được người đón nhận, Lệ Hàn Bân cũng không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.

“Đợi tôi... một chút.” Giang Tử Duy hòa hoãn một chút sau một cơn chóng mặt buồn nôn, anh lê bước chân yếu ớt đi theo người trước mặt, cắn môi khẽ thở dốc.

Lệ Hàn Bân thuận thế kéo nhường một chỗ trống bên cạnh Alex, ý bảo Giang Tử Duy ngồi ở đây. ngôn tình sủng

Mùi thịt nướng dầu mỡ kích thích dạ dày yếu ớt nhạy cảm của Giang Tử Duy, anh nhanh chóng che lại đôi môi đã không còn hồng hào, cố gắng nén xuống cơn buồn nôn đang dâng lên trong họng, tiếng ho khan khe khẽ truyền vào tai mọi người.

“Ha, thật không ngờ người âm hiểm cay độc như chủ tịch Giang hóa ra cũng là một bệnh nhân yếu đuối không thể tra gió!” Trần Bình cười phụt một tiếng, nhìn người ngồi đối diện khinh thường, châm chọc.

Giang Tử Duy không có tâm trạng để ý lời châm chọc mỉa mai của người ngoài, chỉ lặng lẽ nhìn Alex đang dửng dưng không quan tâm, khuôn mặt anh tuấn hiện lên đầy vẻ mệt mỏi lẫn buồn bã. Anh ta vẫn không chịu tha thứ cho mình sao?

Lệ Hàn Bân biết rõ nỗi vất vả khi mang thai, thuận tay lấy một chiếc cốc giấy, rót một cốc nước ấm đưa cho Giang Tử Duy, cười đầy thiện ý: “Chủ tịch Giang, uống ít nước ấm sẽ thoải mái hơn đó.”

Đôi mắt thâm sâu toát ra hơi thở lạnh băng, trong lòng Giang Tử Duy cảm thấy không vui vì bị người khác nhìn thấu. Anh lạnh lùng nhìn vị 'tình địch' nhưng không phải là tình địch trước mặt, không hề có ý muốn nhận lấy cốc nước.

Mặt nóng dán mông lạnh, Lệ Hàn Bân buông cánh tay cứng đờ trong không trung xuống, dùng một nụ cười để che giấu sự lúng túng, sau đó gắp một miếng thịt nướng chuẩn bị đưa vào miệng...

“Henry, miếng thịt này chấm nhiều mù tạc lắm. Khí quản của em không tốt, nên kiêng mấy món kích thích.” Alex quan tâm nhắc nhở.

Mẫn Hướng Hàng nghe thấy thế, đôi mày rậm hơi nhíu lại một chút, rồi gắp một miếng thịt cá thanh đạm đưa đến bên miệng người yêu, dịu giọng: “Hàn Bân, mau nếm thử đi! Anh bảo đảm không cay, không lên nhiệt.”

Lệ Hàn Bân mỉm cười gật đầu, ăn miếng cá mềm mịn đã được róc sạch xương trong tay Mẫn Hướng Hàng.

“Xem ra tổng giám đốc Lệ không cần sự quan tâm của người bạn thân này rồi.” Giang Tử Duy lạnh lùng liếc đôi tình nhân ngọt ngào ân ái một cái, ngữ điệu mỉa mai châm chọc Alex, còn cố ý nhấn mạnh ở hai chữ 'bạn thân“.

“...” Alex bịt tai làm lơ, cầm lon bia trước mặt lên nốc ừng ực mấy ngụm.

Thái độ lạnh nhạt từ đầu đến cuối của đối phương triệt để chọc giận Giang Tử Duy đang trong thời gian cảm xúc bất ổn, anh cảm thấy mình giống như một tên hề trong rạp xiếc, liều mạng muốn thu hút sự chú ý của người khác, nhưng kết quả chỉ khiến mình trở nên buồn cười hơn mà thôi. Nhịn xuống cơn quặn thắt đang xôn xao trong bụng, anh cố gắng đứng lên, đi một bước lảo đảo ba bước đến bên con gái, giọng yếu ớt pha lẫn chút đau khổ đang kìm nén: “Dorreen, con có đồng ý rời khỏi đây với cha không?”

Dorreen chớp chớp đôi mắt xanh lam, nhìn cha bằng vẻ mặt khó hiểu, không biết phải làm gì, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cha ơi, con... con vẫn muốn chơi với Bọ Con một lát...”

Giang Tử Duy hừ lạnh một tiếng, anh ta không muốn nhìn con gái thêm một chút nào nữa, sải bước rời đi không quay đầu lại.

Mình không nghe lời vậy mà cha cũng không mắng mình. Lúc này Dorreen mới nhận thức được cha đang tức giận thế nào. Cô bé quyến luyến nhìn Khiếu Khiếu một chút, rồi nhân lúc nhóc không chú ý, chu cái mỏ xinh như anh đào in dấu môi lên khuôn mặt như quả táo của Khiếu Khiếu. Cuối cùng ngại ngùng đỏ mặt, lon ton chạy theo cha...

Nhìn theo hai bóng người nhạt dần khỏi tầm mắt, Lệ Hàn Bân cau mày, bất mãn trừng Alex một cái, bất bình lên tiếng: “Tuy chủ tịch Giang đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng dù sao anh ấy cũng đang mang thai con của anh, sao anh có thể yên tâm để một mình anh ấy đi về vậy?”

Alex lại nốc một hơi mấy ngụm bia, thở dài, nói: “Em đã biết rồi à?”

“Ừ, tôi thấy lần này anh hơi quá đáng rồi đấy.” Lệ Hàn Bân gật đầu đáp, Mẫn Hướng Hàng và Trần Bình ngồi bên cạnh cũng nhìn Alex quan tâm.

“Quá đáng?! Henry, vậy em có biết tại sao anh ta muốn mang thai đứa bé này không?” Alex nhún vai một cái tự giễu, lạnh lùng đáp lại lời bạn.

“Tôi không biết, tôi chỉ biết là người song tính mang thai sinh sản là một chuyện rất nguy hiểm. Giang Tử Duy nguyện ý mang thai lần nữa vì anh, có thể thấy tình ý của anh ấy dành cho anh không bình thường. Anh... chẳng lẽ chưa bao giờ động tâm sao?” Lệ Hàn Bân hỏi.

“Anh cũng không rõ mình có cảm giác gì với anh ta.” Alex do dự một lúc, lầm bầm: “Nếu một người làm chuyện gì cũng có mục đích, mọi người sẽ đối diện với anh ta thế nào?”

Mục đích? Ba người đồng loạt nhìn Alex nghi hoặc.

Thấy biểu cảm khó hiểu của mọi người, Alex nuốt nước miếng, giải thích: “Đứa bé trong bụng Giang Tử Duy thật ra là...”

“Oa oa── ba ơi──!!” Ngay lúc này, một âm thanh trẻ con khóc cắt ngang lời Alex muốn nói. Dorreen lắc mạnh tay ba, khóc lớn.

“Công chúa nhỏ của ba sao thế? Ai bắt nạt con sao?” Alex nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con gái, yêu thương hỏi.

Dorreen lắc đầu, miệng ê a giải thích: “Oa oa── Ba, ba ơi, cha... nằm ngủ trên đường, Dorreen gọi thế nào cũng không dậy. Dorreen sợ... sợ lắm! Oa oa oa──”

“Sao?!” Alex không khỏi hốt hoảng, vội vàng ôm con gái lên, chạy nhanh theo hướng con vừa tới...

Đây là cái gọi là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Alex à, anh thật sự rất quan tâm Giang Tử Duy đó. Lệ Hàn Bân nhìn về phía xa, trong lòng thầm nói.

Không biết qua bao lâu, một đôi tay ấm áp chậm rãi ôm lấy cậu từ phía sau. Lệ Hàn Bân hạnh phúc cong khóe môi, không cần đoán cũng biết là ai...

Tình huống bất ngờ xảy ra khiến mọi người giảm đi hứng thú, sau khi Lệ Hàn Bân kể sơ chuyện chú Giang bị bệnh ngất xỉu cho bọn trẻ nghe, sáu người cùng đi về nhà.

********************

Gió xuân mát dịu, sắc đêm như mộng. Mẫn Hướng Hàng trần truồng bò trên người người yêu. Lúc đang chuẩn bị tiến hành vận động kéo đẩy đêm nay, cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa rất không đúng lúc.

“Ai thế?” Mẫn Hướng Hàng nhanh chóng giúp Lệ Hàn Bân cài nút áo ngủ, rồi khoác đại áo ngủ vào, tức giận la.

“Là con, em bé Khiếu Khiếu của ba nè──” Một giọng trẻ con mềm mại phá tan trời đêm tĩnh mịch.

Lệ Hàn Bân nhìn người yêu một cái, ý bảo anh mau ra mở cửa. Mẫn Hướng Hàng lè nhè đi đến cửa, trong lòng thầm tính cách làm thế nào để thằng con không phá hỏng chuyện tốt của mình...

“Ba ơi──” Cửa phòng ngủ mở ra, Khiếu Khiếu phấn kích sà vào lòng ba, chu mỏ nhõng nhẽo.

Mẫn Hướng Hàng bế con trai lên giường, véo đầu mũi nhóc cưng chiều, giả vờ nghiêm túc: “Khiếu Khiếu, bây giờ con đã thành bé bự rồi, không được ngủ chung với ba và cha.” Không một ai được quấy nhiễu chuyện tình ái tuyệt vời của tui và Hàn Bân.

“Con đâu có muốn ngủ với cha và ba đâu! Tối ba ngáy lớn ồn lắm, phiền lắm!”

Khiếu Khiếu nghịch ngợm làm mặt xấu với Mẫn Hướng Hàng, thái độ thay đổi 180 độ, bộ dáng vô cùng hiểu chuyện hỏi Lệ Hàn Bân: “Cha ơi, con muốn hỏi cha một chuyện. Chú Giang đã khỏe chưa ạ? Em bé trong bụng không sao chứ?”

“Hm? Sao Khiếu Khiếu biết trong bụng chú Giang có em bé?” Lệ Hàn Bân chỉ nói cho bọn trẻ biết chuyện Giang Tử Duy bị bệnh, nhưng không nói cho chúng biết chú Giang đang mang thai.

“Là công chúa nhỏ nói cho con đó. Em ấy còn thật thà nói với con, đây là bí mật giữa con với em ấy.” Khiếu Khiếu ỏn ẻn thật thà đáp lại.

“Thế à!” Lệ Hàn Bân nhớ lại cuộc gọi mấy tiếng trước, truyền lại đơn giản nội dung cho con trai nghe: “Chú Alex gọi điện thoại đến, bảo là chú Giang và em bé đều không sao. Lần này con yên tâm rồi chứ, nhóc con hay lo lắng của nhà mình!”

Khiếu Khiếu nhoẻn miệng cười, bàn tay mũm mĩm đặt trên bụng cha, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con còn một câu hỏi muốn hỏi cha. Khi nào thì cha mới sinh cho con với anh thêm một em bé để chơi cùng vậy?”

“...” Lệ Hàn Bân bị câu hỏi của con trai làm cho á khẩu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Dù sao thì khi nào có thêm con nữa, cậu cũng không biết.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Hàn Bân và bộ dáng mê mẩn của con trai, tâm trạng Mẫn Hướng Hàng giống như chú chim nhỏ đang tự do vỗ cánh bay lên, vui sướng không gì sánh bằng. Anh bước lên nắm lấy cánh tay nhỏ nồn nộn thịt của con trai, cùng đặt lên bụng Lệ Hàn Bân, mỉm cười trả lời thay người yêu: “Đợi Khiếu Khiếu đi ngủ rồi, ba với cha sẽ cố gắng giúp con chế tạo em bé!”

Mẫn Hướng Hàng vừa dứt lời, một chiếc gối mềm từ Lệ Hàn Bân và tràng cười sảng khoái của con trai cùng chào đón anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.