Lệ Hàn Bân cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, tựa như đóa bồ công anh vô định bay đi theo gió. Không có gánh nặng, không có vướng víu, hết thảy đều trở nên nhẹ nhàng mà hư vô mờ mịt...
Bỗng nhiên, cậu trở về hồi còn sống cùng ba trong ngôi nhà nhỏ tại Anh. Sàn nhà gỗ cao su có chút cũ kĩ nhưng không nhiễm một hạt bụi; rèm cửa màu cam bị gió nhẹ nhàng cuốn bay một góc, ánh nắng lặng lẽ chiếu qua, một không gian ấm áp êm dịu; vách tường màu ngà sữa có treo mấy bức tranh trẻ thơ non nớt. Cách đó không xa là phòng bếp, một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn.
Khóe mắt Lệ Hàn Bân có chút ươn ướt, cổ họng nghẹn ngào thốt lên: “Ba!”
Người đàn ông đang cầm thìa nấu ăn, cười híp mắt đi ra từ phòng bếp, yêu thương nói: “Tiểu Bân, con về rồi à?”
Lệ Hàn Bân vừa định trả lời, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh lại có thêm một đứa bé, đến trước một bước nhào tới ôm người đàn ông: “Ba, con hôm nay lại đứng nhất kì thi đấy“.
Người đàn ông yêu thương vỗ về gương mặt như trái táo của đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng như nước: “Tiểu Bân của ba thật giỏi! Ba nấu cho con món mà con thích nhất đấy“.
Lệ Hàn Bân đứng đó lòng như lửa đốt, lớn tiếng la lên: “Ba! Ba! Con mới là Tiểu Bân!”
Mặc cho Lệ Hàn Bân gào thét kiệt lực như thế nào, hai người trước mắt vẫn đắm chìm trong thế giới của họ, đối với tất cả chung quanh điềm nhiên như không có việc gì.
Lệ Hàn Bân buồn giận lẫn lộn, vừa định tiến đến tách bọn họ ra, một sức mạnh to lớn liền kéo cậu tới một miền không gian khác.
*****
Rừng cây rậm rạp vô biên vô tận, Lệ Hàn Bân đi lại quanh quẩn khắp nơi, rừng cây tựa như mê cung, chạy thế nào cũng không thoát ra được... Trong chốc lát, một bối cảnh quen thuộc xuất hiện cách đó không xa...
Nước mắt Lệ Hàn Bân như dòng suối nhỏ, thấy được bóng lưng của Mẫn Hướng Hàng mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Điên cuồng chạy tới: “Hướng Hàng! Hướng Hàng...”
Mặc cho cậu chạy hết sức thế nào, nhìn như gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời. Lệ Hàn Bân không từ bỏ, đem hết toàn lực chạy về phía bóng lưng kia: “Hướng Hàng, em là Hàn Bân, tại sao anh ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại?”
Bóng lưng ảo ảnh càng lúc càng xa, dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất không để lại chút dấu vết. Lệ Hàn Bân bất lực, suy sụp ngã ngồi xuống, đau lòng cực độ: “Hướng Hàng, đừng! Đừng bỏ lại em, đừng rời xa em, có được không?”
Tiếng khóc bi thương vang vọng thật lâu trong rừng rậm...
****
“Ba ơi, cứu con! Ba...”
Lệ Hàn Bân lau khô nước mắt, nghi hoặc trong lòng: Ở đây sao lại có tiếng trẻ con kêu cứu? Trẻ con... Con mình...
Trong đầu như có sét đánh, cậu lập tức bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng sờ soạng dưới bụng, sự mềm mại ngày xưa không còn sót lại chút gì. Trong lòng Lệ Hàn Bân căng thẳng, tại sao mình lại ở chỗ này? Các con mình đâu? Không được, mình phải mau trở về!
Khí lực toàn thân giống như bị rút đi trong nháy mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc. Lệ Hàn Bân thở hồng hộc, cắn chặt răng chạy về hướng có ánh sáng.
*****
Lệ Hàn Bân từ từ mở mắt, trước mặt dần dần rõ ràng, lòng bàn tay phải còn mơ hồ đau nhức. Rầu rĩ ho nhẹ một tiếng: “Tôi... xảy ra chuyện gì?”
Huống Du canh giữ bên giường bệnh như trút được gánh nặng: “Thằng nhóc này, cuối cùng cậu cũng tỉnh! Cậu mê man ba ngày trời! Cậu mà còn không tỉnh lại, tôi với Trần Bình cũng sắp hôn mê theo rồi!”
Mắt Trần Bình có chút sưng, quan tâm nói: “Tổng giám đốc, anh đừng nghe giám đốc Huống nói hươu nói vượn. Anh vừa tỉnh lại, chớ suy nghĩ nhiều, tôi đi gọi bác sĩ“.
“Cảm ơn!”
Trần Bình cứ thế đứng ở cửa phòng bệnh, bốn mắt nhìn nhau, tổng giám đốc lần đầu tiên cười nụ cười phát ra từ đáy lòng với mình. Hết thảy đều không nói, Trần Bình cũng đáp lại Lệ Hàn Bân một nụ cười ấm áp.
Huống Du bên cạnh hung tợn trừng Lệ Hàn Bân một chút, lắc lư năm ngón tay, ngăn chặn tầm mắt hai người: “Ôi ôi, Hàn Bân, đừng có vừa tỉnh lại đã phóng điện loạn lên có được không!”
Lệ Hàn Bân dựa vào gối mềm sau lưng: “Khụ khụ.... Tâm tư của anh tôi hiểu rõ, có sắc tâm mà không có sắc đảm*”
(Linh Linh: Đảm: Chỉ sự gan dạ, mạnh dạn. Ý chỉ ở đây là có yêu mà không dám xúc tiến đấy =))
Raph: Có thể dịch là “Có lòng mà không có gan”:v Nhưng mà cái kia là chơi chữ, mà t chả tìm được từ nào để chơi chữ kiểu đấy nên thôi để nguyên vậy. Nếu Lệ Hàn Bân bựa bựa hơn tí thì t chuyển sang cụm “Đã nghiện còn ngại” ngay =)))))
“Cậu, đã nhìn ra?!” Mặt Huống Du đỏ bừng lên, giống như quả cà chua chín mọng.
Lệ Hàn Bân nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Bác sĩ cùng Trần Bình đi vào phòng bệnh. Thấy bệnh nhân không chịu nghe lời nay đã tỉnh, trách cứ nói: “Lệ tiên sinh, từ lúc xuất viện đến lúc nhập viện lần nữa chỉ hơn kém nhau ngắn ngủi mấy giờ, anh không suy nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến hai đứa bé trong bụng. Ban đầu là ai không cần...” Ống tay áo của bác sĩ bị Lệ Hàn Bân kéo một cái, ra hiệu không nên nói nữa.
Huống Du cười ha ha: “Hàn Bân, cậu có em bé? Chúc mừng!”
Lệ Hàn Bân đỏ mặt nhẹ gật đầu.
Bác sĩ cầm ống nghe đặt lên ngực Lệ Hàn Bân: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Khụ khụ... khụ khụ... Hơi tức ngực một chút, hô hấp hơi khó khăn. Mấy đứa nhỏ không sao chứ bác sĩ?”
Buông ống nghe xuống, bác sĩ hơi đè lên bụng Lệ Hàn Bân: “Mấy đứa nhỏ không có vấn đề gì, chỉ là bệnh hen suyễn của cậu tái phát, tình huống cậu bây giờ đặc biệt, trước tiên dùng máy thở trước đi! Nếu thật sự không được, sử dụng thêm thuốc có một chút tác dụng phụ với thai nhi...”
Lệ Hàn Bân lo lắng nói: “Khụ khụ, tôi... tôi không dùng thuốc... chỉ dùng máy thở“.
Bác sĩ gọi y tá giúp Lệ Hàn Bân đeo bình dưỡng khí, điều chỉnh lưu lượng dưỡng khí thích hợp. Đến tận khi lông mày giãn chặt của bệnh nhân dần giãn ra, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Bác sĩ nói với Huống Du và Trần Bình: “Cậu ấy đã không có gì đáng ngại, hai người mấy hôm nay cũng không được nghỉ ngơi tốt, về nhà ngủ một giấc thật ngon rồi lại tới sau“. Nói xong liền cùng với y tá đi sang phòng bệnh khác kiểm tra.
Huống Du vỗ vỗ vai Trần Bình: “Tiểu tùy tùng, tôi đưa cậu về nhà!”
Trần Bình lắc lắc đầu, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Lệ Hàn Bân: “Không được, anh đi về trước đi“.
Đối mặt với Trần Bình đang nhìn như không thấy, Huống Du bưng lấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia hôn thật sâu, cắn răng hung hăng nói: “Từ hôm nay về sau, trong mắt em chỉ có thể được phép nhìn anh!”
Hoàn chương 30
Linh Linh: New couple ^^
Raph: Ôi cục đường của truyện. Từ rày về sau, hễ nhìn thấy chỗ nào xuất hiện đôi này thì tức là chỗ đấy chuẩn bị có đường đập vào mặt và tim hồng bay tá lả nhé bà con =.,=