Bát cháo đang múc trong tay Trần Bình thiếu chút nữa rơi xuống, hạ giọng hỏi: “Tổng giám đốc, tại sao?”
“Thành phố này dường như không còn lý do để tôi ở lại“. . Ngôn Tình Hay
“Tổng giám đốc, điều tôi muốn hỏi chính là tại sao anh chỉ đặt một vé máy bay về Anh, anh muốn cho tôi thôi việc sao?” Trần Bình cảm thấy rất ấm ức, lần đầu tiên chất vấn cấp trên.
“Trợ lý Trần làm việc luôn luôn cẩn trọng, sao tôi có thể đuổi việc một nhân viên chăm chỉ như thế?” Lệ Hàn Bân bình yên dựa vào đầu giường, khóe miệng chứa nụ cười yếu ớt như có như không, “Chỉ là tôi không nỡ chia rẽ cậu và Huống Du“.
“Thế nhưng, một mình anh...”
Lệ Hàn Bân biết rõ lo lắng của Trần Bình, cướp lời: “Tôi đã sống ở Anh nhiều năm, hơn nữa bên đó còn có Alex, tôi trở về một mình cũng không sao cả“.
“Nhưng mà...”
“Được rồi, đừng nói nữa, cứ như vậy đi“. Lệ Hàn Bân khoát khoát tay, kiên định nói. “Chủ ý của tôi đã định, cậu nhanh chóng đặt vé máy bay một chiều đi Birmingham giúp tôi“.
“Vâng“. Trần Bình gật gật đầu, kinh ngạc đứng bên cạnh giường bệnh nhìn, hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần sau biến cố đột nhiên xuất hiện này.
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên rơi xuống không độ trong nháy mắt, yên tĩnh tựa như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đột nhiên “Phanh—” một tiếng, cửa phòng bệnh bật mở, Huống Du cầm hai con búp bê thỏ, cười híp mắt xông tới: “Mấy đứa, cha nuôi mang quà lớn tới cho các con này!”
“...”
“A? Sao lại không có phản ứng gì?” Điều này hình như không giống như hình ảnh tưởng tượng của Huống Du, bầu không khí quỷ dị bao phủ lấy phòng bệnh, giống như vừa rồi xảy ra chuyện gì đó.
Huống Du đặt búp bê thỏ một bên giường bệnh, đi tới cạnh Trần Bình, huých huých cánh tay cậu, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao hai người đều không nói lời nào?”
“Anh tự hỏi tổng giám đốc đi!” Trần Bình bỏ xuống câu nói này xong, quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Huống Du đầu óc mơ mơ hồ hồ nhìn Lệ Hàn Bân: “Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Hay là... cậu ức hiếp Bình nhà tôi?”
Lệ Hàn Bân không khách khí ném cho Trần Bình một cái liếc mắt: “Tôi sao có khả năng ức hiếp cậu ấy?”
“Vậy thì vì sao?” Huống Du uể oải nói.
“Cũng không có gì.” Lệ Hàn Bân hững hờ nghịch nghịch búp bê thỏ bên giường, “Thân thể của tôi đã từ từ bình phục, cũng là lúc nên về Anh, nếu bây giờ anh rảnh, đợi chút nữa làm thủ tục xuất viện giúp tôi!”
“Không, được!” Sự kinh ngạc của Huống Du cũng không ít hơn Trần Bình.
Lệ Hàn Bân có chút đau đầu day day thái dương: “Chi nhánh công ty bên này đã từng bước đi vào quỹ đạo, có anh cùng Trần Bình hỗ trợ quản lý tôi rất yên tâm. Thành phố S xảy ra quá nhiều chuyện không vui, tôi muốn thay đổi một cuộc sống mới, không phải ngay cả yêu cầu nho nhỏ này của người mang thai Huống thiếu gia cũng muốn phản đối chứ?”
“Cậu.... aiz...” Huống Du không lay chuyển được cậu, đành phải chịu bại, ỉu xìu ngồi bên cạnh giường bệnh.
Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực Huống Du, lại cười nói: “Yên tâm, một mình tôi không sao, nếu như hai người nhớ mấy đứa nhỏ, lúc nào cũng có thể bay tới thăm chúng tôi, hơn nữa, bên kia còn có Alex“.
“Alex...” Huống Du vốn còn lo lắng sau khi nghe thấy tên Alex, trong nháy mắt tươi cười rạng rỡ, đáy mắt mang theo thâm ý, “Đúng vậy! Có Alex chăm sóc cậu, chúng tôi đương nhiên là yên tâm, hiện tại tôi sẽ đi hỏi bác sĩ, xem lúc nào cậu có thể xuất viện“. Huống Du nói xong, như một làn khói xông ra khỏi cửa.
Phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh một lần nữa, đáy mắt Lệ Hàn Bân thẫn thờ, thay thế cho ý cười vừa rồi...
********
Buổi tối cuối cùng lưu lại ở thành phố S, Lệ Hàn Bân về nhà trọ đã xa cách lâu nay, một tay cầm camera, chuẩn bị quay lại từng góc của căn hộ.
“Mấy đứa, đây là phòng ngủ của ba“.
“Nơi này là phòng tắm của ba, trên kệ phòng tắm đều bày mấy thứ đồ để ba tắm rửa“.
“Hiện tại chúng ta đi tới phòng bếp...”
“Đây là...” Màn ảnh đột nhiên quét đến ảnh chụp chung trên bàn trong phòng khách, tay trái Lệ Hàn Bân cầm camera không khỏi run lên, “Là ảnh lưu niệm cha và ba chụp tại Hokkaido năm ngoái, nơi đó rất đẹp, rất khó quên...”
Thanh âm tự thuật của Lệ Hàn Bân càng ngày càng nhỏ, dần dần bỏ camera trong tay xuống, cầm lấy tấm ảnh trên bàn, nhẹ giọng nỉ non: “Hướng Hàng, vĩnh biệt“.
Hoàn chương 54.