Lưu Niên Tự Thủy

Chương 58: Chương 58: Dịch: LINH LINH/ BETA: RAPH




Cửa phòng bệnh mở rộng khẽ đung đưa tỏ rõ cho tâm tình bức thiết rời đi của người đó, gió đêm cuốn vào từng sợi lạnh, chầm chậm len vào phòng bệnh, Lệ Gia Kỳ nằm dựa trên giường, hai tay quấn quanh thân thể đơn bạc, yên lặng cảm thụ dịu dàng còn sót lại, tình yêu không phải chỉ cần cố gắng là có thể có được, không ai có thể chia rẽ những người yêu nhau.

“Anh Hướng Hàng, còn có một việc em không nói cho anh“. Dù cho không có người nghe, Lệ Gia Kỳ vẫn tự kể: “Em cũng phải xin lỗi anh, bởi vì sự ích kỷ của bản thân, em đã lừa gạt anh, lừa gạt anh trai, kỳ thật giữa chúng ta chưa từng xảy ra cái gì, em xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

Cứ thế nói, Lệ Gia Kỳ cúi đầu, hai tay che mặt khóc nức lên. Nước mắt không chút kiêng kị chậm rãi trượt xuống từ ngón tay, rơi xuống tấm chăn trắng muốt, lưu lại từng giọt từng giọt nước mắt nông sâu...

Lúc này, một bàn tay ấm áp như từ trên trời hạ xuống, chậm rãi xoa xoa bờ vai mảnh khảnh của Lệ Gia Kỳ, Lệ Gia Kỳ cảm thấy khẽ giật mình, chẳng lẽ... anh Hướng Hàng đã trở về?

“Hướng...” Lệ Gia Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, sắp thốt ra, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt lại im bặt.

Tiểu Lục trung thực hiền hậu nhất thời nghẹn lời: “Lệ tiểu thư, tôi, tôi thấy cửa phòng bệnh không đóng, bên trong lại nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, tôi, tôi có chút lo lắng, cho nên...liền đi vào“.

Lệ Gia Kỳ yên lặng mấy giây, tiện tay lau nước mắt, tươi cười với Tiểu Lục: “Đừng lo lắng, tôi không sao“.

Má lúm đồng tiền phản chiếu trong ánh mắt Tiểu Lục, cậu nói lời từ trong tâm: “Lệ tiểu thư, cô cười lên thật đẹp! Đẹp giống mẹ tôi!”

“Thật sao? Cảm ơn cậu!” Lệ Gia Kỳ dịu dàng nhìn kỹ Tiểu Lục.

Trong phòng bệnh lẳng lặng ấp ủ một tình cảm khác...

********

Phật nói, duyên phận do trời định, từ sâu xa đều có số mệnh định sẵn; nhưng Phật lại chưa nói cho anh, nếu như không biết trân trọng, vô luận là trời ban lương duyên tốt đẹp đến đâu, cũng đều là uổng công.

Mẫn Hướng Hàng đứng lặng nơi đầu đường liên tục gọi điện cho số điện thoại đã sớm không còn, giọng nói nữ giới lạnh lùng đầy máy móc vang lên châm chọc bên tai: “Xin lỗi, số điện thoại vừa gọi hiện không tồn tại, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Không tồn tại?! Số điện thoại không tồn tại? Cảm giác đó? Tâm Mẫn Hướng Hàng giống như rót chì mà trùng xuống, nếu như lúc trước có thể bình tâm lắng nghe người kia giải thích, có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng ngày hôm nay; nếu như lúc đó có thể sớm phát hiện sự khác thường của người kia, có lẽ sẽ không phát sinh tình huống như bây giờ...

Nhưng mà, trên đời không tìm được thuốc hối hận, cuối cùng vẫn là mình phụ người ấy...

Đèn hoa bật sáng, phố xá như ban ngày, Mẫn Hướng Hàng như người mất hồn, bước chân thẫn thờ đi lại không mục đích trong dòng người rộn ràng nhốn nháo, vẻ mặt cô đơn hoàn toàn lạc lõng với sự huyên náo xung quanh.

Bên tai lúc nào cũng truyền tới thanh âm hạnh phúc của những người qua đường: “Anh yêu, em muốn mua cái kia!”; “Ba, con muốn ăn thịt xiên que”; “Vợ ơi, cái mũ này rất hợp với em“...

Miệng Mẫn Hướng Hàng tràn đầy vị đắng chát, chua xót tới tận tim, đã từng, đã từng, anh cũng đã từng có sự hạnh phúc bình dị như thế.

Mẫn Hướng Hàng chìm nghỉm trong thế giới của bản thân, thỉnh thoảng lại va vào dòng người đi đường, người ta nhao nhao quăng tới những ánh mắt tò mò, nhưng anh mất hồn mất vía vẫn không hề hay biết.

Lúc này, một thanh niên đầu tóc nhuộm đủ màu nắm chặt cổ áo Mẫn Hướng Hàng, lớn tiếng hét: “Này, nhãi ranh! Mày đụng vào bạn gái tao, mau xin lỗi!”

“...” Mẫn Hướng Hàng mắt điếc tai ngơ, mặt không biểu tình.

Thanh niên kia kinh ngạc nói: “Điếc? Câm? Hay tâm thần?”

“...”

Bạn gái kia thấy vậy nói: “Anh yêu, thôi quên đi, cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta về nhà đi!”

“Về nhà...” Khi nghe được hai từ này, đôi mắt trống rỗng của Mẫn Hướng Hàng sáng lên, điện thoại không liên lạc được với Hàn Bân, có lẽ có thể đến nhà nghỉ tìm em ấy, mình thật sự là hồ đồ, ngay cả logic đơn giản như thế cũng không biết.

Mẫn Hướng Hàng vui mừng nắm chặt lấy bàn tay thanh niên kia, lại nắm bàn tay người bạn gái, cảm kích nói: “Cảm ơn hai người! Cảm ơn!” Nói xong lập tức biến mất trong biển người mênh mông. Đôi nam nữ đứng yên nhìn nhau, nửa ngày chưa kịp phản ứng.

***

Mẫn Hướng Hàng đứng trước cổng nhà trọ của Lệ Hàn Bân, bấm từng hồi chuông cửa, đau khổ cầu khẩn:

“Hàn Bân, thật sự xin lỗi, anh sai rồi, xin em mở của ra có được không?”

“Mở cửa ra được không?“...

Tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc liên tục vang lên trong khu nhà yên tĩnh, nhưng không thể nào quấy nhiễu đến chủ nhà.

Nhìn cửa lớn đóng chặt trước mắt, Mẫn Hướng Hàng lòng nóng như lửa đốt, từ việc ấn chuông cửa liên tục biến thành dùng sức mà đập cửa, lớn tiếng gọi: “Hàn Bân, Hàn Bân, là anh không tốt! Là anh sai! Xin em cho anh một cơ hội được không?“... Mặc kệ anh có kêu gào khản giọng như thế nào, cánh cửa đều không hề dịch chuyển.

Tiếng kêu gào không mang lại kết quả như mong muốn thế nhưng lại gọi bảo vệ trong khu nhà đến. Một người mặc đồng phục bảo vệ nhíu mày, lên tiếng: “Anh là ai? Tại sao lại ồn ào trong này như cãi nhau thế?”

Sắc mặt Mẫn Hướng Hàng quẫn bách ngại ngùng, tự trách mình lo nghĩ làm đầu óc choáng váng, mới làm ra sự việc không biết nghĩ này, lên tiếng xin lỗi:

“Anh bảo vệ, thật sự xin lỗi, quấy rầy sự nghỉ ngơi của mọi người. Tôi là bạn của chủ hộ Lệ Hàn Bân, căn 701, tôi muốn tìm cậu ấy có việc gấp.”

“Anh là bạn của Lệ tiên sinh?” Bảo vệ nghi ngờ nhìn Mẫn Hướng Hàng, người hào hoa phong nhã này không giống người xấu.

Mẫn Hướng Hàng gật đầu hỏi: “Có phải mỗi ngày Lệ tiên sinh đều về rất khuya không?”

“Anh thật sự là bạn của Lệ tiên sinh?” Bảo vệ lại hỏi lại lần nữa, nếu là bạn của Lệ tiên sinh thì phải biết rằng Lệ tiên sinh đã ra nước ngoài.

“Thật!” Mẫn Hướng Hàng gật đầu giống như gà mổ thóc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.