“Anh đến rồi.” Ngủ trưa dậy, Lệ Hàn Bân chậm rãi mở mắt ra, hai con ngươi nhập nhèm, lười biếng nhìn thân ảnh quen thuộc trước giường bệnh, thản nhiên nói.
Alex giật giật cà vạt trên cổ, gật đầu, nói: “Công ty không có chuyện gì quan trọng, nên anh về sớm, hôm nay hô hấp có khó chịu không? Bọn nhỏ có nghịch em không?”
Lệ Hàn Bân không trả lời anh, cố dùng tay trái thử chống ngồi dậy...
“Henry em làm gì vậy?”
Alex mắt sắc tay nhanh lập tức tiến tới, cẩn thận đỡ Lệ Hàn Bân lên, khẽ tựa vào gối mềm, giận trách: “Em phải cẩn thận, sao không nói với anh? Luôn luôn cậy mạnh như thế, nhỡ thương tổn đến mình cùng bọn nhỏ trong bụng thì phải làm sao?”
Hành vi quá khích vừa rồi đánh thức hai thai nhi trong bụng, các bảo bối bướng bỉnh quyền cước đấm đá trong bụng, toàn lực phát tiết bất mãn.
Hàng mi Lệ Hàn Bân nhíu chặt, nhắm mắt dựa vào gối mềm, tay trái mảnh mai mát xa từng vòng từng vòng trên bụng, muốn trấn an các bảo bối đang xao động trong bụng.
Alex lo âu nhìn cậu, trong lòng đau đớn không thôi, thân thể yếu đuối như vậy còn phải gánh vác hai sinh mệnh, ẩn nhẫn cùng đau khổ trong đó đâu phải ai cũng có thể chịu đựng được.
“Anh xoa giúp em”, vừa nói, Alex vừa đưa tay ra chậm rãi tới gần vòng eo ê ẩm của Lệ Hàn Bân.
“Tôi không sao, không cần.”
Thai động mãnh liệt dần hòa hoãn, Lệ Hàn Bân tránh đôi tay của Alex đi, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói: “Alex, tôi hi vọng anh đừng vì chăm sóc tôi mà chậm trễ công việc, tôi... có thể một mình“.
“Henry, xin em đừng lấy đi quyền được quan tâm em của anh được hay không?” Đôi mắt si tình của Alex lộ ra sầu bi nhàn nhạt, tại sao một lần rồi lại một lần cứ đẩy anh ra? Rốt cuộc anh có điểm nào kém hắn ta?
Lệ Hàn Bân né tránh ánh mắt hàm chứa thâm ý khác của anh, cúi đầu nhìn phía bụng hở ra, yên lặng không nói, nhân sinh từ xưa đã si tình, chuyện Alex luôn luôn lưu luyến si mê bên mình, sự si tình này nhất định không có kết quả gì...
“Alex, tôi đã ở trong phòng lâu quá, muốn đi ra ngoài ngồi một lát.” Lệ Hàn Bân tìm cái cớ để tránh né.
“Được“. Thấy cậu tinh thần cũng không tệ lắm, Alex gật đầu đáp ứng, chỉ cần có thể yên lặng ở bên chăm sóc em ấy là đủ rồi...
*********
Xe taxi đứng ở trước bệnh viện, Mẫn Hướng Hàng thanh toán tiền xe, lập tức mở cửa ra chạy vào trong nhà lớn bệnh viện.
“Y tá, tô muốn hỏi ngài Henry Lee ở phòng nào? Số mấy?” Mẫn Hướng Hàng đứng tại trước quầy y ta thở hổn hển hói.
“Xin ngài chờ một chút“. Y tá tiếp đón, gõ lộp bộp vào bàn phím máy tính, lễ phép mỉm cười nói.
“Ngài Henry Lee đang ở khoa hô hấp, phòng vip 702“.
“Khoa hô hấp?” Mẫn Hướng Hàng kinh ngạc nhướn mi, nghĩ thầm, Hàn Bân không phải đang mang thai sao? Tại sao không ở khoa sản mà lại là khoa hô hấp?
Mang theo đầy lo lắng và nghi hoặc trong lòng, Mẫn Hướng Hàng gấp gáp không thể chờ được thang máy liền tức tốc chạy cầu thang bộ lên khoa hô hấp...
Đứng trước phòng bệnh 702, có lẽ là bởi vì vừa chạy quá nhanh, có lẽ là bởi vì sắp được thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm, tim Mẫn Hướng Hàng đập nhanh không ngừng, lí do thoái thác đã nghĩ kĩ từ trước giờ quên không còn một mảnh.
Nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, điều chỉnh dòng suy nghĩ và trạng thái của mình, Mẫn Hướng Hàng mỉm cười như nắng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Hàn Bân, là anh, em ở đâu?”
“Lạch cạch___” cửa phòng bệnh mở ra, dáng cười của Mẫn Hướng Hàng trong nháy mắt mất đi, xuất hiện trước mắt không phải là tuấn nhan quen thuộc kia mà là một gương mặt tinh xảo nhưng xa lạ.
“Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì cần giúp sao?” Alex lịch sự nói.
Mẫn Hướng Hàng có chút giật mình, mở miệng nói: “Ngài Henry Lee ở phòng bệnh này sao?”
Alex máy móc gật đầu: “Xin hỏi ngài là...” Anh lẳng lặng nhìn Mẫn Hướng Hàng tường tận, một loại cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên nảy sinh ra, tựa như là đã nhìn thấy người này ở đâu đó?
“Tôi là người yêu của Henry Lee“. Mẫn Hướng Hàng cười trả lời rất tự nhiên, không chút mảy may phát hiện được sự dị dạng trong mắt đối phương.
Alex kiệt lực kiềm chế lửa giận ngùn ngụt, lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa: “Anh là người yêu của Henry Lee? Là cha của mấy đứa nhỏ trong bụng cậu ấy?” Mấy từ “người yêu, cha” anh đều cắn răng nhấn mạnh, thậm chí có chút ý vị khinh miệt.
Đương nhiên là Mẫn Hướng Hàng gật đầu, đang muốn mở miệng hỏi Hàn Bân ở đâu? Người đàn ông phương tây phía trước liền thay đổi sắc mặt nhanh chóng, trong đôi mắt xanh thẳm ngập đầy lửa giận, nắm chặt hai tay, đốt ngón tay trắng bệch, giống như một dã thú nguy hiểm, từng bước tiến gần tới anh...
So với thân hình tráng kiện khôi ngô của Alex, thân hình Mẫn Hướng Hàng thẳng tắp gầy gò hơn, thế đơn lực bạc, khi Alex từng bước tới gần, Mẫn Hướng Hàng theo bản năng lùi ra sau, mãi đến khi lưng đã dựa sát vào tường hành lang bệnh viện, không thể lùi nữa. (Linh Linh: Cảm giác tưởng tượng cái chỗ này ông công cứ hèn vđ, hèn k thể hèn hơn >.<, hãm quá, Alex hoàn mỹ thế mà, nghĩ đến cái thân hình rắn chắc 6 múi ấy mà tui thèmmmm =))))) Raph: Ước mơ nồng cháy của tôi là đổi công đổi công đổi công T___T
“Anh muốn làm gì?” Hai tay Mẫn Hướng Hàng chống vào mặt tường, lớn tiếng nói. Trong lòng nghi hoặc không hiểu, người này bị tâm thần phân liệt ư? Mới vừa rồi còn nho nhã lễ độ, khuôn mặt tươi cười chào đón, sao trong nháy mắt lại trở nên ngang ngược vô lý, hung thần ác sát? (Linh Linh: Có mà ông phân liệt ý, bố thằng điên=.=)
Ánh mắt Alex nhìn chòng chọc vào Mẫn Hướng Hàng, hai tay nắm cổ áo anh thật mạnh, lồng ngực trập trùng theo từng đợt lửa giận sôi trào, tiếng nói băng lạnh như diêm vương vang lên bên tai Mẫn Hướng Hàng: “Tôi muốn thay Henry Lee trừng trị anh“.
Vừa dứt lời, Alex vung nắm đấm lên, chuẩn bị đánh lên gương mặt còn đang mê mang của Mẫn Hướng Hàng...
“Các anh đang làm gì vậy?” Một tiếng nói lành lạnh quen thuộc vang tới bên tai Alex và Mẫn Hướng Hàng, ngăn được một trận xung đột bạo lực xảy ra.
Thuận theo nơi thanh âm phát ra, Mẫn Hướng Hàng và Alex không hẹn mà cùng nhìn về phía người đang được y tá đỡ, nói:
“Hàn Bân—”
“Henry—”
Alex buông cổ áo đối phương ra, bước nhanh tới bên người Lệ Hàn Bân, từ tay y tá đỡ lấy bệnh nhân, cẩn thận dìu dắt cậu, giọng nói ôn hòa: “Em sao lại lên? Anh đã nói chờ một chút sẽ xuống mà“.
“Tôi...” Lệ Hàn Bân không nhìn về phía Alex, đôi mắt phiếm hồng không hề nhúc nhích hướng tới Mẫn Hướng Hàng đang đứng đó không xa,thân thể hư nhược vì tâm tình biến động mà hơi có chút run rẩy.
Alex thuận theo ánh mắt Lệ Hàn Bân nhìn lại, thấy Mẫn Hướng Hàng lệ rơi đầy mặt bước tới bên này.
Dung nhan quen thuộc, đôi mắt thanh tịnh, bi hoan trước kia giờ thành nước mắt im lặng, ánh mắt Mẫn Hướng Hàng mơ hồ, may mắn người còn ở nơi này, vẫn tốt, mình sẽ không bỏ lỡ nữa.
“Tôi sẽ không lại để cho anh có cơ hội ức hiếp cậu ấy“. Alex buông bàn tay Lệ Hàn Bân đứng lên phía trước, níu chặt cổ áo Mẫn Hướng Hàng lần nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hàn Bân, anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội được không? Để anh chăm sóc em và các con“. Mẫn Hướng Hàng không để tâm đến lời nói của người ngoài, ánh mắt chân thành rưng rưng nhìn Lệ Hàn Bân, thỉnh cầu nói. (Linh Linh: Đồ mặt dày)
Tay trái Lệ Hàn Bân chống sau eo, yên lặng nhìn kỹ Mẫn Hướng Hàng, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói gì, không khí xung quanh đóng băng một cách quỷ dị, ba người cứ lẳng lặng đứng yên như vậy.
“Hàn Bân, anh đã từng nói anh muốn cho em một mái nhà, xin em cho anh được thực hiện lời hứa của mình được không?” Mẫn Hướng Hàng thử phá vỡ cục diện bế tắc, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
Lệ Hàn Bân vẫn như cũ, nhìn anh không nói gì, chỉ là ngón tay trái chống sau eo, vì dùng sức cong lại mà bấm sâu vào trong áo.
Cảm thấy được người bên cạnh khó chịu, Alex nhẹ giọng nói nhỏ: “Henry, đứng lâu như thế, eo của em chắc là đau rồi, anh dìu em về phòng nghỉ ngơi“. Nói xong, Alex liếc Mẫn Hướng Hàng một chút, bỏ hai tay ra chuẩn bị dìu Lệ Hàn Bân về phòng bệnh.
Mẫn Hướng Hàng đứng một bên nhướn mi, sự đố kị từ đáy lòng dần dần dâng lên, Hàn Bân có quan hệ gì với người đàn ông phương tây này? Tại sao anh ta quan tâm Hàn Bân như vậy? (Linh Linh: Thằng điên)
“Alex, tôi không sao“. Lệ Hàn Bân nghiêng thân qua, lại một lần nữa cự tuyệt sự quan tâm của Alex, cũng đem Mẫn Hướng Hàng đang suy nghĩ lung tung kéo về thực tại.
Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng đấm đấm eo lưng đau nhức, nhàn nhạt nhìn Mẫn Hướng Hàng, trong giọng nói lộ ra mấy phần mỏi mệt: “Chúng ta nói chuyện đi“.
Mẫn Hướng Hàng gật đầu như gà mổ thóc, tâm tình uể oải lại tươi đẹp trong nháy mắt, liên tục nói: “Được, được, được...”
“Có muốn anh đi cùng em không?” Alex không yên lòng về người mang thai luôn cậy mạnh này, mở miệng hỏi.
Lệ Hàn Bân lắc đầu, ho nhẹ một tiếng: “Không cần, đây là chuyện riêng của tôi và anh ấy, tôi muốn nói chuyện riêng cùng anh ấy. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nói ngay tại ghế hành lang, không đi xa đâu“.
Người trong cuộc đã quyết định xong, mình là người ngoài cuộc có quyền gì mà phản đối? Alex nở một nụ cười đắng chát cùng bất đắc dĩ nói: “Vậy được, anh ở trong phòng chờ em. Nếu như thân thể không thoải mái phải lập tức quay lại biết không?”
Lệ Hàn Bân cười cười gật đầu, quay người đi cùng Mẫn Hướng Hàng tới ghế dài trên dãy hành lang.
Hoàn chương 64
Raph: Bạn Giang Tử Duy bao giờ mới xuất hiện nhỉ T__T Hay là cho cái bộ dở dở của Alex với Giang Tử Duy vào phần Phiên ngoại không-bao-giờ-hoàn của bộ này luôn nhở =)))