Lưu Niên Tự Thủy

Chương 37: Chương 37: Dịch: LINH LINHBETA: RAPH




Từ sau ngày biết được tin tức đính hôn của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân càng tập trung tinh thần nhào vào làm việc, thái độ đối với công việc càng thêm cẩn thận tỉ mỉ. Không chỉ tiến hành quản lý hà khắc đối với nhân viên công ty, còn gấp rút khống chế tập đoàn Lệ Thị. Ăn ở hoàn toàn trong văn phòng, trợ lý Trần Bình nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Ngay cả Huống Du cà lơ phất phơ cũng thay đổi thái độ lỗ mãng ngày thường, nghiêm túc chân thành nói: “Lệ Hàn Bân, cậu muốn mình mệt chết sao?” Thế nhưng, Lệ Hàn Bân ngoại trừ im lặng thì vẫn là im lặng, ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc...

Như thường ngày, Lệ Hàn Bân kết thúc làm việc đã là lúc hoàng hôn buông xuống. Chậm chạp chống eo lưng cứng đờ đi tới cửa sổ quan sát cảnh đêm thành phố, ôn tồn nói với mấy đứa nhỏ trong bụng: “Các con, lại phải vất vả mệt nhọc cùng ba cả ngày nay, làm khổ mấy đứa rồi. Chỉ là ba muốn trong thời gian có hạn hoàn thành tất cả công việc, như thế có phải là quá tham lam rồi không?”

Có lẽ là duy trì một tư thế quá lâu, Lệ Hàn Bân cảm thấy có chút mệt mỏi, một lần nữa đổi tư thế đứng, tiếp tục nói chuyện với bọn nhỏ: “Hiện tại ba có thể hoàn toàn hiểu được vì sao ông con năm đó muốn rời khỏi người ông yêu mà đi tới Anh Quốc, bởi vì tình yêu thực sự không phải là chiếm hữu mà là giúp đỡ người đó hoàn thành tâm nguyện. Ba có lỗi với dì con, ba sợ chính mình sẽ đau lòng, cho nên ba chỉ có thể lựa chọn trốn tránh...”

Bóng đêm rã rời, cả thành phố dần trở về với tĩnh lặng. Xa xa nhà nhà sáng đèn, cùng với bầu trời lác đác sao đêm, như hòa làm một. Không phân rõ là ánh đèn, hay là ánh sao. Ánh mắt Lệ Hàn Bân mịt mù: “Các con, ba còn nhớ rõ lần cùng cha mấy đứa thưởng thức cảnh đêm trên núi Hokkaido, bây giờ nhìn thấy thành phố này nhà nhà sáng đèn, ba lại cảm thấy có chút khổ sở, bởi vì chẳng có một chiếc nào là được bật sáng vì chúng ta...”

(Raph: Ta nhớ ngày học sinh từng đọc “Anh trai em gái” của Tào Đình, nhân vật nữ thứ khi nhìn lên những tòa nhà cao tầng sáng đèn đã nói, đại để thế này: Có hàng trăm hàng vạn ngọn đèn ngoài kia, tại sao không có ngọn đèn nào là thuộc về em?:'()

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Bình cầm bữa sáng nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng tổng giám đốc. Không ngờ, tổng giám đốc luôn luôn đúng giờ lại không hề có tiếng đáp lại. Trần Bình sững sờ, ngược lại khẽ thở dài, nhấc tay chuẩn bị gõ cửa lần nữa, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa thật ra cũng không đóng chặt.

Đẩy cửa vào, liền bắt gặp tổng giám đốc đang bất an co quắp nằm trên ghế da, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng, lông mày đậm bất giác nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, má hiện lên vẻ ửng hồng bất thường, chăn vốn được đắp trên người nay đã rơi xuống đất. Trần Bình vội vàng để bữa sáng xuống, nhặt chăn lông rón rén đắp lên cho Lệ Hàn Bân, sợ quấy rầy người trong mộng.

Lệ Hàn Bân vốn ngủ không an ổn, đột nhiên thấy thân thể rét cóng truyền tới cảm giác ấm áp, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa vặn đối diện ánh mắt lo lắng của Trần Bình.

Lệ Hàn Bân nhíu mày, thân thể cứng ngắc đau nhức chậm rãi ngồi thẳng lên, ho một tiếng: “Khụ khụ___ tới giờ làm việc rồi“.

Trần Bình gật gật đầu, đem bữa sáng trong tay đưa cho Lệ Hàn Bân: “Tổng giám đốc, bữa sáng của anh“.

Lệ Hàn Bân đưa tay đón lấy bữa sáng, trong lúc vô tình chạm đến tay Trần Bình, Trần Bình thoáng chốc bị nhiệt độ cao từ ngón tay đối phương truyền đến làm giật nảy mình, lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc, anh phát sốt rồi?”

Lệ Hàn Bân giờ phút này đau nhức toàn thân, thân thể lạnh lẽo bất lực. Suy yếu cười một tiếng nói: “Không có việc gì, hành trình hôm nay có...khụ khụ___” dứt lời, lại là một chuỗi ho dài kịch liệt, gương mặt trắng bệch bởi vì ho khan mà đỏ ửng, trên trán chảy ra chút mồ hôi lạnh.

“Tổng giám đốc, hôm nay hủy bỏ lịch trình được không? Anh...”

Sắc mặt Lệ Hàn Bân trầm xuống, ánh mắt sắc lẻm nhìn Trần Bình, Trần Bình bị tổng giám đốc trấn áp, liền đem lời nói chưa xong nuốt lại.

Giọng nói Lệ Hàn Bân khàn khàn, nhàn nhạt lặp lại một lần: “Hôm nay có hành trình nào?” Nói xong, muốn đứng lên, trước mắt Lệ Hàn Bân bỗng tối sầm choáng váng, tựa như sức lực toàn thân trong nháy mặt bị rút kiệt, yếu ớt ngã xuống ghế da.

Giờ phút này, Trần Bình cũng không đoái hoài đến quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, bối rối nói: “Tổng giám đốc, anh không lo lắng cho mình cũng phải suy nghĩ cho bọn nhỏ! Anh hãy nghe lời khuyên của tôi một lần, đi đến bệnh viện khám chút đi!”

Lệ Hàn Bân lặng yên một lát, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại. Hồi lâu, chậm rãi gật đầu.

“Reng reng reng____” bỗng dưng, điện thoại nội bộ trên bàn vang vọng cả phòng làm việc, ấn nút trả lời, thanh âm ngọt ngào của nhân viên tiếp tân xuyên qua microphone truyền tới: “Tổng giám đốc, có một vị là Giang phu nhân nói có việc muốn gặp ngài“.

Lệ Hàn Bân day day thái dương, khóe miệng tái nhợt nhếch lên một nụ cười lạnh, lạnh nhạt nói: “Để cho bà ta vào”!

Khoác trên mình trang phục đẹp đẽ, Giang Như Mộng trực tiếp đi thẳng vào văn phòng, mùi nước hoa nồng đậm ập tới trước mặt. Lông mày Lệ Hàn Bân nhíu chặt, nuốt nước bọt mấy lần, mới có thể đè nén cảm giác muốn nôn mửa trong dạ dày, gương mặt nhợt nhạt càng lộ rõ vẻ tái xám.

Giang Như Mộng nhìn quanh cả gian phòng làm việc, chậc chậc hai tiếng trong miệng, vắt chân ngồi vào ghế đối diện Lệ Hàn Bân. Cười nhạo nói: “Văn phòng tổng giám đốc Lệ bố cục trang nhã, tinh tế đan xen. Chắc là phải trả cái giá lớn lắm mới ngồi được vào vị trí này?”

Lệ Hàn Bân không những không giận mà còn cười, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Giang phu nhân đến chỗ của tôi với mục đích là thưởng thức văn phòng?”

Giang Như Mộng khoa trương làm một động tác như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu, cười nói: “Ha ha, xem trí nhớ của tôi này! Tôi là đến chuyển thiệp mời đính hôn cho tổng giám đốc Lệ, đến lúc đó chờ cậu đại giá quang lâm“. Nói xong, từ chiếc túi hàng hiệu móc ra một tấm thiệp mời chế tác tinh xảo đưa cho Lệ Hàn Bân.

Lệ Hàn Bân mở thiệp mời ra, hình ảnh phu thê hiện lên trong đáy mắt. Lệ Gia Kỳ cùng Mẫn Hướng Hàng mười ngón tay đan xen ngồi trong biển hoa tươi, nhoẻn miệng cười tựa như muốn tuyên bố với thế gian hạnh phúc của bọn họ. Lập tức, tim nhảy lên một nhịp, hai tay run rẩy không ngừng vuốt ve má lúm đồng tiền của người trong tấm thiệp mời, hết thảy đều kết thúc rồi! Hóa ra, đối với người khác Hướng Hàng cũng có thể cười rực rỡ như thế; hóa ra, đối mặt với kết quả đã sớm biết trước thì tim này vẫn đau đớn đến không thể thở nổi; hóa ra, vẫn là đã đánh giá bản thân quá cao, cầm lên được, chưa hẳn đã bỏ xuống được...

“Hụ khụ khụ khụ___” Lệ Hàn Bân không kìm nén được nữa, kịch liệt ho khan thở dốc, hồi lâu sau mới dịu lắng lại.

Giang Như Mộng đắc ý vạn phần lườm Lệ Hàn Bân một chút, cười khẩy nói: “Ai da, tổng giám đốc Lệ xảy ra chuyện gì đây? Sắc mặt tái nhợt giống như quỷ! Không phải là cậu với người cha đoản mệnh kia mắc chứng bệnh gì khó trị đấy chứ!”

Lệ Hàn Bân ngồi thẳng dậy, đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, trầm tiếng nói: “Giang phu nhân, nói chuyện hãy chú ý chừng mực! Nếu không đừng trách tôi không khách khí! Bây giờ trên tay tôi nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần của Lệ Thị, chỉ cần tôi nguyện ý, tùy lúc có thể hạ giá thấp bán thốc bán tháo!”

Giang Như Mộng trở mặt so với đóng kịch còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ lập tức làm dáng cười chân thành: “Tổng giám đốc Lệ nói đùa phải không! Kỳ thật mục đích hôm nay tôi đến không phải là đưa thiệp mời“.

Lệ Hàn Bân cười khẩy: “Thật sao?”

Giang Như Mộng nuốt nước bọt: “Kỳ thật quan hệ của tổng giám đốc Lệ cùng với Tiểu Mẫn tôi có biết, chia rẽ một đôi tình nhân tôi cũng cảm thấy rất tiếc nuối“. Dứt lời còn giả mù sa mưa thở dài.

Nhìn Giang Như Mộng ra sức diễn, Lệ Hàn Bân cảm thấy buồn cười.

Giang Như Mộng nói tiếp: “Cho nên chỉ cần tổng giám đốc Lệ từ bỏ cổ phần của Lệ Thị, tôi có thể làm cho cuộc đính hôn này dừng lại“.

Nghe được lời nói này, vẻ mặt Lệ Hàn Bân tràn đầy kinh ngạc. Hơi ngừng một lát, ngữ khí kiên định nói: “Không thể nào!”

Giang Như Mộng đưa mắt nhìn Lệ Hàn Bân, tựa như muốn nhìn thấu cậu. Lặng lẽ bấm một dãy số điện thoại trong túi, làm ra vẻ không thể nào tưởng tượng nổi mà nói: “Xem ra tôi vẫn đánh giá thấp vị trí của Tiểu Mẫn trong lòng tổng giám đốc Lệ rồi! Trước mặt là quyền thế, tình yêu say đắm đến mấy cũng chẳng thể chịu nổi một kích!”

Lệ Hàn Bân lạnh lùng hừ một tiếng, tiện tay ném thiệp mời sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Mẫn Hướng Hàng thì tính cái gì? Anh ta chẳng qua chỉ là con cờ để tôi trả thù Lệ gia thôi! Cố ý tiếp cận anh ta, đồng thời để cho các người nhấm nháp cảm giác muốn mà không thể có. Có điều bây giờ, anh ta ở chung với Gia Kỳ không tệ. Như thế cũng tốt, tôi vốn thiếu của Gia Kỳ một đôi chân, Mẫn Hướng Hàng coi như là tôi bồi thường cho Gia Kỳ! Còn nữa Giang phu nhân, tôi nói cho bà biết, mục đích của tôi trở về từ Anh lần này chỉ là để đạt được cổ phần của Lệ Thị! Cái khác, tôi không quan tâm!” Không muốn để cho Giang Như Mộng nhìn thấu tâm tư mình, càng không thể đem Lệ Thị ra đặt cược, Lệ Hàn Bân nói một chuỗi dài những lời trái lương tâm, mặt ngoài trấn định tự nhiên, chỉ là hai tay dưới bàn đã nắm chặt, móng tay xuyên qua lòng bàn tay, tay đứt lòng đau, ruột gan như đứt ra từng khúc.

Giang Như Mộng nhìn thoáng qua, gằn từng chữ: “Tổng giám đốc Lệ, cậu không hối hận?”

Lệ Hàn Bân chém đinh chặt sắt nói: “Đương nhiên! Giang phu nhân nếu như không có chuyện gì khác thì mời về! Tôi còn có công việc cần xử lý!” Ý muốn hạ lệnh trục khách.

Giang Như Mộng chậm rãi đứng lên, sửa sang lại góc áo ngồi bị nhàu. Ngoan độc nói: “Lệ Hàn Bân, cậu sẽ hối hận!”

Hoàn chương 36.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.