“Lệ Hàn Bân, cậu muốn làm như thế thật đấy à!” Huống Du bị người anh em tốt không chịu nghe khuyên bảo kia làm cho tức đến mức mắt bốc hỏa.
Lệ Hàn Bân không nhìn sắc mặt khó coi của Huống Du, vòng qua anh đi vào toilet trong phòng bệnh. Đứng trước gương cẩn thận đánh giá thân thể mình: “May mắn mấy đứa nhỏ cũng không quá lớn, chỉ giống như một cái bụng nhỏ“.
“Cậu là đồ xấu xa! Chăm sóc con nuôi của tôi thành gầy như thế, còn nói không biết xấu hổ!” Huống quản lý đúng là âm hồn bất tán chẳng biết đã bay đến phía sau lưng Lệ Hàn Bân từ lúc nào, trên mặt viết đầy chữ 'phàn nàn'.
Lệ Hàn Bân nhìn Huống Du trong gương, lựa chọn tiếp tục không đếm xỉa gì đến anh.
Trợ lý Trần Bình xách theo bộ âu phục đi vào phòng bệnh: “Tổng giám đốc, âu phục của anh đã ủi xong!”
“Bình, em đang làm cái gì? Không phải em quan tâm cậu ấy nhất sao?” Huống Du chỉ vào Lệ Hàn Bân, lớn tiếng trách cứ Trần Bình: “Không khuyên cậu ta một chút thì cũng thôi đi, còn giúp cậu ta làm ẩu, cậu ta hiện giờ cái dạng này rời khỏi bệnh viện thế nào?”
“Em...” Trần Bình bị sắc mặt thay đổi bất thình lình của Huống Du làm cho giật mình, trong mắt chứa đầy ấm ức.
“Huống thiếu gia, anh lớn tiếng như thế làm gì, là tôi cứng rắn muốn trợ lý Trần làm thế“. Lệ Hàn Bân đẩy Huống Du đến cạnh Trần Bình, “Nhanh xin lỗi A Bình đi!”
“Cậu tên tiểu tử thối này!” Hướng Du liếc mắt một cái với Lệ Hàn Bân, lúng túng gãi đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi, “A Bình, anh nhất thời nóng tính, trách oan em rồi!”
Trần Bình lắc đầu, hiểu rõ: “Không sao, em có thể hiểu được tâm trạng của anh!”
“Không sao thì tốt!” Lệ Hàn Bân cười nhạt một tiếng, quay người chuẩn bị đi vào toilet thay âu phục.
“Tổng giám đốc!”
“Hàn Bân!”
Phía sau truyền đến sự quan tâm của hảo hữu, Lệ Hàn Bân không quay đầu lại, thở một hơi thật dài, cố gắng khiến giọng thật bình thản: “Buổi họp báo thu mua Lệ Thị bắt buộc phải làm, hai người yên tâm, chỉ là tổ chức họp báo mà thôi. Danh dự hay danh vọng, đối với tôi mà nói căn bản không quan trọng!”
Trần Bình, Huống Du hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không thuyết phục Lệ Hàn Bân cố chấp nữa.
Buổi họp báo diễn ra tại khách sạn Gấm Châu thành phố S, 3h chiều, cổ đông quan trọng của công ty Warner cùng tập đoàn Lệ Thị đều có mặt. Trên đài hội nghị, hai mắt Lệ Hàn Bân nhắm chặt, sống lưng cố chấp thẳng tắp. Huống Du ngồi bên cạnh cực kỳ bất mãn đối với loại hành vi cậy mạnh này, lần nữa nhỏ giọng nói: “Không thoải mái thì chúng ta lập tức trở về bệnh viện!”
“Tôi không sao!” Giống như dự liệu, lại là ba chữ này.
Lệ Hàn Bân quét mắt nhìn bên truyền thông ngồi dưới đài, hắng giọng: “Warner có được 80% cổ phần của tập đoàn Lệ Thị, hôm nay chính thức tuyên bố với bên ngoài thu mua tập đoàn Lệ Thị, tập đoàn Lệ Thị tiếp tục giữ chế độ như cũ, quyền hành quyết định tất cả thuộc về Warner“.
Tập đoàn Lệ Thị thành lập đã mấy chục năm, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới kinh doanh của thành phố S. Bây giờ mặc dù không lớn bằng lúc trước, nhưng đột nhiên lại bị người khác thu mua làm cho người ta không khỏi muốn tặc lưỡi. Lệ Hàn Bân vừa dứt lời, hiện trường buổi họp báo chợt sôi trào, camera không buông tha từng chi tiết nhỏ của người đứng đầu, ánh đèn flash liên tiếp nháy, tất cả chỉ trực hướng về tiêu điểm.
“Tổng giám đốc Lệ, trên tay ngài nắm giữ 80% cổ phần của Lệ Thị, là thật sao? Phải chăng là đi cửa sau?”
“Công ty Warner nguyên là do Tử tước Kidd của Anh một tay dựng lên, tài chính hùng hậu, thực lực cường đại. Thâu tóm tập đoàn Lệ Thị ngày càng sa sút bấp bênh, hành động như vậy khó tránh khỏi có chút ỷ mạnh hiếp yếu, bỏ đá xuống giếng, không biết tổng giám đốc Lệ nói về vấn đề này thế nào?”
“Tổng giám đốc Lệ tuổi còn trẻ đã hô mưa gọi gió, thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng lẽ không lo lắng cho hình tượng sau này của mình trong giới kinh doanh?”
...
Các loại vấn đề chen chúc nhau mà tới, đáp không xuể. Huống Du nhìn lướt qua Lệ Hàn Bân sắc mặt không đổi, lên tiếng: “Mọi người đừng vội, tất cả những câu hỏi này đều sẽ được trả lời!”
Lệ Hàn Bân nhấp một chút nước lọc để trên bàn, bắt đầu trả lời: “Quả thật tôi nắm giữ 80% cổ phần của Lệ Thị, bằng không cũng sẽ không gióng trống khua chiêng tổ chức buổi họp báo này, phải chăng là đi cửa sau? Vấn đề này liên quan đến cơ mật thương nghiệp, thứ tôi không thể nói thẳng“.
“Sở dĩ nhìn trúng tập đoàn Lệ Thị bởi vì nó là một thương hiệu lâu đời ở thành phố S, sát nhập và thâu tóm Lệ Thị sẽ khiến cho Warner tiến triển thêm một bước mới trong việc phát triển ở thị trường nước ngoài; thứ hai là tập đoàn Lệ Thị cùng với Warner có những hạng mục kinh doanh giống nhau, dễ dàng cho việc dùng tài nguyên sẵn có. Thương trường như chiến trường, được làm vua thua làm giặc là định luật bất dịch từ xưa, tìm kiếm khi thời cơ đến, nhắm ngay mục tiêu mà ra tay, tôi không cảm thấy đây là ỷ mạnh hiếp yếu, ném đá xuống giếng“.
“Có lo lắng cho hình tượng trong giới kinh doanh hay không, vấn đề này...” Lệ Hàn Bân cười lớn, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Tôi muốn nói tôi là thương nhân, không phải là nhà phát ngôn. Đối với tôi mà nói, tiền tài lợi ích lớn hơn hình tượng trong giới kinh doanh nhiều!”
...
Lần lượt trả lời xong đủ loại vấn đề của phóng viên, vầng trán của Lệ Hàn Bân bị mồ hôi phủ kín, tay trái chống trên mặt bàn có chút phát run, Huống Du đưa cho cậu một tờ giây, lo lắng nói: “Cậu có khỏe không?”
Lệ Hàn Bân nhếch bờ môi trắng bệnh, nhẹ gật đầu.
Lúc này một người đàn ông trung niên có mái tóc hơi xoăn, ánh mắt lóe lên sự khôn khéo đứng lên: “Tổng giám đốc Lệ Hàn Bân cùng tổng giám đốc họ Lệ của tập đoàn Lệ Thị đều là họ Lệ, không biết đây là sự trùng hợp hay là dĩ nhiên? Thu mua Lệ Thị thật sự đơn giản như vậy sao?”
“... Liên quan đến vấn đề cá nhân, thứ tôi không trả lời!” Lệ Hàn Bân lạnh lẽo nhìn kỹ người đàn ông, chần chờ một lát, không chút sợ hãi nói.
...
Thời gian tan biến, Huống Du nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói câu tổng kết cuối cùng: “Thời gian có hạn, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây. Cảm ơn các đơn vị truyền thông đã tham dự!” Nói xong đỡ lấy Lệ Hàn Bân rời đi.
*******
Lệ Khâm qua đời, Giang Như Mộng tinh thần thất thường, Lệ Gia Kỳ bất tỉnh nhân sự, không chỗ nương tựa. Mẫn Hướng Hàng để tiện chăm sóc cô, chọn một gian phòng cạnh phòng bệnh Lệ Gia Kỳ để chuyển vào.
Gần đây phát sinh nhiều chuyện, bi thương theo nhau mà tới trở thành tuyệt vọng. Đêm hè ngột ngạt nóng bức, Mẫn Hướng Hàng cả đêm mất ngủ. Nắng sớm mờ nhạt, anh mở hai mắt thâm quầng, chống giường mà đứng lên. Rửa mặt, uống nước, dùng bữa sáng, đi sang căn phòng sát vách nhìn Lệ Gia Kỳ, nói với y tá những việc cần chú ý, đi đến trường đi làm... Một vòng tuần hoàn bất biến*.
*Bản gốc: Nhất thành bất biến [一成不变]: sự vật được sinh ra, hình thành như thế nào thì sẽ không thay đổi, không biến mất, không phát triển.
Cũng giống như hôm qua, Mẫn Hướng Hàng chuẩn bị xong, liền đi thẳng vào phòng Lệ Gia Kỳ. Nhìn gương mặt điềm tĩnh ngủ say trên giường kia, Mẫn Hướng Hàng không khỏi nhẹ nhàng sờ ống khí của cô: “Gia Kỳ, em đã ngủ rất nhiều ngày, còn ngủ chưa đủ! Heo cũng không lười như em đâu!”
“...” Nụ cười nhạt không quấy nhiễu Lệ Gia Kỳ đang trầm ngủ, trả lời Mẫn Hướng Hàng vẫn là những tiếng hít thở êm ái.
Mẫn Hướng Hàng bất đắc dĩ cười cười: “Xem ra, Gia Kỳ muốn tiếp tục nằm ỳ. Anh thật nhớ bữa sáng em làm, trà an thần em nấu, má lúm đồng tiền khi em cười... Em có thể vì anh Hướng Hàng mà lại cười một cái nữa không?”
“...” Lệ Gia Kỳ không phản ứng chút nào, lặng yên im ắng.
Đau lòng, bất lực, áy náy bắt đầu tràn lên trong nội tâm Mẫn Hướng Hàng, lan ra, giọng khàn khàn nói: “Gia Kỳ, thật xin lỗi. Anh biết bây giờ có nói cái gì, làm cái gì đều đã không thể cứu vãn sự tình. Nếu em không giúp anh tìm cậu ta, em vẫn sẽ là công chúa không buồn không lo. Rõ ràng chuyện không liên quan đến em, em lại nhận lấy sự tổn thương lớn nhất. Em không muốn tỉnh dậy, em không muốn đối mặt với thế giới này, không sao, anh nguyện chờ đợi!“.
“...”
Mẫn Hướng Hàng miễn cưỡng cười nói: “Hay là Gia Kỳ không muốn nói chuyện? Nhất định là đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh, đúng không?”
“...”
Y tá đúng giờ tiến vào phòng bệnh, lễ phép chào hỏi Mẫn Hướng Hàng: “Mẫn tiên sinh còn đang chăm sóc Lệ tiểu thư sao, hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Hôm nay tôi xin nghỉ. Tiểu Lục, cô đi ra ngoài chuẩn bị chậu nước nóng lát nữa lau mặt giúp Lệ tiểu thư nhé“. Mẫn Hướng Hàng thu hồi cảm xúc mất mát, cười trừ.
Y tá thức thời gật gật đầu, bưng lấy chậu nước rửa mặt, dựa theo yêu cầu đi lấy nước.
“Nói với em lâu như thế, thế mà anh quên chuyện quan trọng nhất“. Mẫn Hướng Hàng nằm một bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đang ngủ: “Anh xin phép nghỉ cũng chính vì chuẩn bị tang lễ cho Bác Lệ. Mặc dù ngày mai em không thể tự mình đến, nhưng em yên tâm, anh nhất định an bài thỏa đáng“.
Trưa hè trôi qua, sinh mệnh tạ thế.
Mẫn Hướng Hàng chạy xe tới vườn tang lễ bên bờ biển, nhiệt tình chào hỏi người quản lý già: “Chào bác, tôi muốn hỏi tang lễ của Lệ Khâm tiên sinh được bố trí như thế nào?”
Người quản lý già đỡ kính nhìn Mẫn Hướng Hàng một chút, chỉ lấy tờ báo trong tay nói: “Lệ Khâm? Là tổng giám đốc trước của Lệ Thị vừa bị Warner thu mua? Thật thê thảm, thi cốt chưa lạnh, công ty lại bị thu mua“.
“Cái gì?!” Mẫn Hướng Hàng trừng lớn hai mắt, đoạt lấy tờ báo trong tay ông. Trong nháy mắt, bức ảnh buổi họp báo do Lệ Hàn Bân tổ chức đập vào đáy mắt, bên cạnh là tiêu đề – “Warner hỏa tốc thu mua Lệ Thị, Tổng giám đốc 'Lệ' thay thế tổng giám đốc 'Lệ'.”
Dần vò nát tờ báo, Mẫn Hướng Hàng phẫn hận thốt ra ba chữ: “Lệ Hàn Bân!”
Hoàn chương 50.
[Tác giả] P.S: Ngày hôm qua viết ngọt lung ta lung tung, hôm nay quyết định phải viết lại ~~~ Ai...
[Raph]: May quá =)) Tí nữa thì lại thêm đường *Ặc*