Kết thúc một ngày làm việc bận rộn căng thẳng, Lệ Hàn Bân gấp lại văn kiện cuối cùng, nhíu nhíu ấn đường, uể oải ngã người lên ghế da nhắm mắt dưỡng thần. Cứ nghĩ về đến nhà sẽ nhìn thấy Mẫn Hướng Hàng thân thương và các con đáng yêu, cơ thể mệt mỏi giống như phút chốc hồi phục lại năng lượng. Tình yêu của họ chính là toàn bộ suối nguồn động lực của cậu.
“Ding ling ling──” Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, Lệ Hàn Bân cầm lên xem, một dãy số quen thuộc nhất thời khiến cậu cảm thấy ấm áp. Chậm rãi bấm nút nghe, Lệ Hàn Bân nhẹ giọng hỏi: “Hàng, có chuyện gì muốn nói với em à?”
“Hàn Bân, Bính Bính và Khiếu Khiếu mất tích rồi!” Đầu dây bên kia là âm thanh lo lắng của Mẫn Hướng Hàng.
“Anh nói gì?!” Lệ Hàn Bân bật dậy khỏi ghế, một trận váng đầu bỗng ập tới khiến cậu suýt chút ngã ngồi trở về. Cậu vội vịn mép bàn để đứng vững, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bây giờ anh đang ở đâu? Em tới ngay!”
“Anh ở trước cổng trường mẫu giáo của mấy đứa nhỏ đợi em.” Mẫn Hướng Hàng nói.
“Được, em biết rồi.”
Gác điện thoại xong, Lệ Hàn Bân thẫn thờ nhìn cánh tay phải đã tàn phế của mình, cảm giác bất lực tuyệt vọng chi phối cả tâm hồn lẫn thể xác của cậu. Đến cả khả năng lái xe cũng không được, thì nói gì đến chuyện bảo vệ con? Hít một hơi thật sâu, Lệ Hàn Bân dùng điện thoại nội bộ gọi vào đường dây riêng trong phòng làm việc của Trần Bình, nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.
Xem ra đành phải bắt taxi thôi...
Lệ Hàn Bân bực bội nới lỏng cà vạt, chạy ra ngoài không buồn khoác áo khoác tây trang, mặc kệ mọi thứ...
Nhìn hình dáng mỏng manh đi xuống từ taxi, Mẫn Hướng Hàng siết chặt hai bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, đau lòng nói: “Mấy hôm nay trở trời, sao em lại không mặc áo khoác?” Nói xong, Mẫn Hướng Hàng không hề do dự cởi áo khoác của mình ra, choàng lên vai Lệ Hàn Bân.
“Em không lạnh.” Lệ Hàn Bân vội đến đổ đầy mồ hôi nóng lạnh, đưa tay lên từ chối ý tốt của người yêu, trong giọng nói đang kiềm chế có chút run rẩy: “Tại sao bọn nhỏ lại mất tích? Cô giáo trong trường sao lại tự ý cho người khác đón bé?”
“Cô giáo nói Bính Bính và Khiếu Khiếu quen biết người đàn ông đón bọn chúng, nên mới không hỏi nhiều đã giao bọn trẻ cho anh ta.” Mẫn Hướng Hàng nhíu chặt chân mày, giọng nghiêm trọng.
“Quen biết? Đàn ông?” Lệ Hàn Bân mím chặt đôi môi có chút tái nhợt, tay trái đang buông thõng vô thức siết lại thành nắm đấm. Nhất định là do người quen làm...
“Ding ling ling──” Tiếng điện thoại inh tai cắt ngang suy nghĩ của Lệ Hàn Bân, trên màn hình nhảy lên một dãy số lạ hoắc, tim Lệ Hàn Bân phút chốc nhảy lên tới họng. Nếu không ngoài dự đoán, thì đây chính là điện thoại tống tiền do bọn bắt cóc gọi đến.
“Alo, xin hỏi anh tìm ai?” Ngón tay thon dài bởi vì siết chặt quá độ mà có chút trắng bệch, Lệ Hàn Bân cố gắng làm cho giọng của mình nghe ra bình tĩnh nhất có thể.
“Nè nè nè nè, tôi là tên bắt cóc vừa đẹp trai vừa tài giỏi, khí chất bất phàm, anh tuấn kiệt xuất, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở nhất vũ trụ đây.” Chất giọng kì quái do máy biến âm xử lí truyền ra từ đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh lớn đến nỗi Mẫn Hướng Hàng đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ mồn một, khuôn mặt anh tuấn phút chốc đen như cái đáy nồi.
Lệ Hàn Bân nhìn Mẫn Hướng Hàng một cái khó hiểu, lạnh lùng nói với tên bắt cóc ở đầu dây bên kia: “Anh là một tên bắt cóc quái dị thật sự đấy. Ngữ khí tự luyến tới trời này rất giống với một người mà tôi quen biết!”
“Ai tự luyến chứ!”
Tên bắt cóc vô tình đáp lại một câu, mới phát giác mình bị hớ, lập tức quát lên dữ tợn: “Tổng giám đốc Lệ, kể từ lúc này anh nhất định phải làm theo tôi chỉ định, nếu không cứ chờ mà nhận xác hai nhóc quỷ này đi!” Dứt lời, tên bắt cóc gửi một tin nhắn sang.
Trong tin nhắn là một tấm hình bọn trẻ đáng thương bị trói lại, mọi lí trí của Lệ Hàn Bân lập tức không còn lại gì, thanh âm khàn đặc mang theo chút cầu xin: “Cho dù anh nói gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần đừng làm hại đến các con của tôi.”
“Thứ nhất, không được báo cảnh sát. Thứ hai, đúng bảy giờ tối nay, anh và Mẫn Hướng Hàng phải đến nhà thờ Saint Georges ở ngoại ô, trễ một giây cũng không được! Còn về lấy cái gì làm giao dịch, đợi các người đến đây rồi tính!” Tên bắt cóc ra điều kiện, rồi dứt khoát cúp điện thoại.
“Tút... tút... tút...” Bên tai chỉ còn lại tiếng hệ thống, Lệ Hàn Bân hoảng loạn lảo đảo lùi ra sau vài bước, suýt chút đã ngã ra đất.
“Hàn Bân, em không sao chứ? Tên bắt cóc ra điều kiện gì với em?” Mẫn Hướng Hàng đỡ lấy cơ thể mềm oặt của Lệ Hàn Bân, sốt ruột hỏi.
Lệ Hàn Bân lắc đầu, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Tên bắt cóc không nói gì, chỉ cảnh cáo chúng ta không được báo cảnh sát, tối nay đúng bảy giờ phải đến nhà thờ Saint Georges.”
Mẫn Hướng Hàng nhấc tay nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Bây giờ mới hơn sáu giờ một chút, chúng ta lái xe đến nhà thờ Saint Georges chắc là vừa kịp giờ.”
“Ừ.” Lệ Hàn Bân gật đầu đồng tình.
Bóng đêm nuốt lấy ánh tà dương cuối cùng, nhà thờ Saint Georges yên tĩnh tỏa ra hơi thở cổ kính mà vắng vẻ hiu quạnh. Vì đến trước vài phút, Lệ Hàn Bân và Mẫn Hướng Hàng sốt ruột lo lắng cho con bèn ngồi trên ghế dài, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.
“Ding ling ling──”
Điện thoại di động đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên, Lệ Hàn Bân vội vàng ấn nút nghe máy, nói: “Chúng tôi đã đến nhà thờ Saint Georgius theo yêu cầu của anh. Anh có điều kiện gì, mau nói đi!”
“Ha ha, tôi không cần tiền cũng không cần quyền, tôi chỉ cần các anh kí vào văn kiện đặt trước đền thánh nhà thờ.” Tiếng cười của tên bắt cóc như một chiếc kim nhọn châm vào màng nhĩ Lệ Hàn Bân: “Các anh kí tên xong, tôi bảo đảm các anh sẽ được gặp hai thằng nhóc nghịch ngợm ngay lập tức.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lệ Hàn Bân và Mẫn Hướng Hàng vội vàng đến trước đền thánh, cầm lên văn kiện, thế mà lại là một tờ giấy đăng kí kết hôn.
“Hàn Bân, mau kí tên đi!” Mẫn Hướng Hàng kí xong chữ kí như rồng bay phượng múa, hí hửng đưa sang cho Lệ Hàn Bân.
Các con còn đang trong tay bọn bắt cóc chưa biết sống chết, mà sao lúc này Hướng Hàng vẫn còn cười được? Lệ Hàn Bân nhận lấy tờ giấy đăng kí kết hôn trong tay Mẫn Hướng Hàng, nheo mắt nhìn anh nghi ngờ, hồi lâu vẫn chưa có ý định động bút.
“Hàn Bân, đừng do dự nữa, mau kí tên đi! Bọn trẻ còn đang trong tay tên bắt cóc đó!” Mẫn Hướng Hàng nhìn người yêu đang dần biến sắc, đảo đôi mắt, vội vàng thúc giục.
Lệ Hàn Bân nhíu hai chân mày, cuối cùng vẫn kí tên mình vào tờ giấy đăng kí kết hôn.
“Tuyệt vời quá, Hàn Bân! Cuối cùng chúng ta đã trở thành chồng chồng danh chính ngôn thuận rồi!” Mẫn Hướng Hàng kích động bế Lệ Hàn Bân lên, đôi môi hồng thuận không thể chờ được nữa mà tiến lại gần cậu...
Lệ Hàn Bân nhanh chóng tránh đi, ngữ khí bất mãn: “Còn chưa tìm được con, em không có tâm trạng lo mấy cái này.”
“Hàn Bân, Bính Bính và Khiếu Khiếu không sao. Bọn chúng...” Mẫn Hướng Hàng còn chưa nói xong, một đám người đột nhiên từ phía sau nhà thờ ào ra.
“Ba xí hổ nha, lại hôn lén cha.” Bính Bính 'bị bắt cóc một lúc lâu' hớn hở nói.
Huống Du vỗ vai Mẫn Hướng Hàng, vẻ mặt như nói 'chào hai ông bạn': “Hướng Hàng, kế hoạch của anh tuyệt thật đó. Tên bắt cóc tui đây lần đầu tiên lừa được tổng giám đốc Lệ thông minh lanh trí! Hế hế hế hế──” Huống Du cười vô cùng lố lăng, hoàn toàn không quan tâm gì đến ánh mắt Trần Bình đang liếc qua.
Alex tươi cười nhìn Lệ Hàn Bân đang ngơ người, chân thành chúc phúc: “Henry, đây là hôn lễ đặc biệt nhất mà anh từng tham dự đó. Chúc phúc hai người nhé.”
Mẹ của Mẫn Hướng Hàng dắt theo Khiếu Khiếu đáng yêu, khẽ trách móc con trai: “Tiểu Hàng, con với Tiểu Bân kết hôn mà không thông báo cho mọi người sớm một chút. Hại ba mẹ chưa kịp chuẩn bị gì đã phải bay sang đây.”
Ba Mẫn bình thường nghiêm túc cũng khác, ông dùng ánh mắt hòa nhã dễ gần nhìn người bạn đời đứng bên cạnh con trai, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi.
Hóa ra tất cả đều là một màn lừa đảo được lên kế hoạch tỉ mỉ...
Lệ Hàn Bân cảm thấy mình như một tên ngốc bị xoay vòng, bạn bè người thân như khán giả trốn phía sau màn, mở to mắt nhìn cậu diễn hài.
“Mẫn Hướng Hàng, nếu anh muốn trở thành chồng chồng với em một cách danh chính ngôn thuận thì cứ nói thẳng! Tại sao phải lấy chuyện của bọn nhỏ ra đùa giỡn?! Anh có biết là em lo lắng, sợ... hãi lắm không.” Lệ Hàn Bân giận dỗi liếc Mẫn Hướng Hàng một cái, ngữ khí hờn dỗi mang theo chút ai oán.
“Hàn Bân, anh xin lỗi, anh chỉ muốn cho em bất ngờ thôi mà.” Mẫn Hướng Hàng ôm Lệ Hàn Bân vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, muốn trấn an tâm trạng kích động của người yêu.
Lệ Hàn Bân dùng sức vùng vẫy ra khỏi cái ôm của Mẫn Hướng Hàng, trên khuôn mặt tái nhợt sớm đã không nhìn ra được chút huyết sắc nào. Cậu lùi ra sau một bước, nói: “Bất ngờ gì? Đây rõ ràng là kinh hãi! Anh...”
Bóng tối bỗng ập đến Lệ Hàn Bân, chân cậu bỗng mềm nhũn, theo một tiếng kêu hốt hoảng, cả người ngã vào một vòng tay rắn chắc...
***
Ánh nắng ban mai lọt vào khung cửa sổ, tỏa thành từng vòng màu vàng kim. Lệ Hàn Bân trong cơn hôn mê chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt quan tâm của Mẫn Hướng Hàng.
Đưa ra vuốt trán người yêu, Mẫn Hướng Hàng thở phào nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng hạ sốt.”
Lệ Hàn Bân mặt vẫn còn hơi tái, xoay đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại, không muốn để ý anh.
“Hàn Bân, anh xin lỗi vì đã cho em một bất ngờ tồi tệ.” Mẫn Hướng Hàng mò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của Lệ Hàn Bân, nhẹ giọng nói: “Nhưng em tặng lại cho anh một món quà bất ngờ đẹp đẽ. Ba Hàng không phải cố ý biến khéo thành vụng đâu, mong là không làm bé con thứ ba nhà chúng ta hoảng sợ.”
Bé con, thứ, ba... Ý của Hướng Hàng là?
Lệ Hàn Bân ngạc nhiên mở to hai mắt, chậm rãi quay đầu sang, hai cánh môi hơi lạnh vừa hay chạm vào môi Mẫn Hướng Hàng...