Lưu Niên Tự Thủy

Chương 115: Chương 115: PN Duy luyến (cuối)




DUY LUYẾN

Chương 5 (cuối)

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Giang Tử Duy là một người nói được làm được. Từ sau khi kí khế ước, anh ta và Alex vạch rõ giới hạn, sống như người dưng nước lã. Alex cũng không dùng dằng, tuy đôi khi vô tình nhớ đến tên khốn nào đó, nhưng lại không tìm được lí do để thuyết phục mình đến bệnh viện thăm anh ta. Ngày tháng cứ lẳng lặng trôi qua như dòng nước chảy mải miết, bánh răng cuộc sống tách rời, trở về với quỹ đạo ban đầu vốn có của nó, nhưng vòng quay số phận vẫn lặng lẽ chuyển động, sớm đã không có cách nào dừng lại, không ai có thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.

Thời gian sắp đến mười hai giờ rưỡi trưa, Alex tham dự bữa cơm thân mật bàn chuyện làm ăn xong liền từ chối xe đưa rước do khách sạn cung cấp, một mình lặng lẽ bước đi trên con đường về chung cư. Đầu đông lạnh lẽo, gió lạnh cắt da chờ cơ hội chui vào cổ áo, chiếm lấy nhiệt độ trên cơ thể. Anh đưa tay siết chặt áo gió màu xám trên người, ba bước gộp làm hai đi về phía trước.

Nào ngờ có cơn bão bất ngờ, đi được nửa đường, hạt mưa to như hạt đậu đổ ập xuống, gió bắc ngày càng mạnh hơn thổi cây lá hai bên đường ngả nghiêng. Alex vội vàng kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, không nhịn được mà tự than thở: Chẳng biết tối nay dây thần kinh nào chập mạch, trời lạnh thế này mà cứ đòi đi bộ. Dầm mưa ướt như chuột lột thì cũng đáng đời...

Người đàn ông vừa chạy về phía trước vừa nhìn ngó xung quanh tìm chỗ trú mưa. Vận khí xem ra cũng không tệ, chẳng bao lâu đã tìm được một quán bar trú mưa.

Sàn nhảy quen thuộc, quầy rượu quen thuộc, vị trí quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc như thế... Lúc này Alex mới sực nhớ, hôm nay lại ma xui quỷ khiến thế nào đến quán bar “Người Về Đêm” của Giang Tử Duy.

Lúc này đang là thời kì cao điểm của quán, người người muôn hình vạn trạng đang chìm đắm giữa sàn nhảy, điên cuồng uốn éo từng khớp xương có thể hoạt động trên cơ thể, tiếng nhạc, tiếng hò hét, tiếng kêu gọi, tiếng dụ dỗ, tiếng cười nói trộn lẫn vào nhau, đinh tai nhức óc. Người đàn ông ngồi ở quầy bar cau mày, nói thật, anh không thích cái nơi vừa ngột ngạt vừa hỗn tạp như thế này, thậm chí có thể nói là vô cùng phản cảm và chán ghét. Dời ánh mắt ra màn mưa đông ngày càng lớn bên ngoài cửa sổ, anh hơi xoa trán bất lực, gọi đại một cốc rượu lúa mạch nồng độ đậm, lặng lẽ đợi ngớt mưa.

Tiếng nhạc âm lượng cao ngừng lại, ánh đèn sặc sỡ nhiều màu dần trở nên mông lung mờ ảo, nhạc công bước lên sàn diễn tấu, ngồi trước dương cầm. Tiếng đàn dịu dàng chầm chậm vang lên, dần lan đến từng góc gách trong quán. Những người vốn đang nhảy múa vui vẻ bỗng thả chậm tốc độ, hai người một cặp ôm lấy nhau, nho nhã đạp từng bước nhỏ khiêu vũ.

Đôi mắt màu xanh lam của Alex thoáng dừng lại trên người nhạc công, khóe môi không tự chủ nở lên một nụ cười nhạt. Nhạc công này tuy kĩ thuật điêu luyện, nhưng khúc nhạc đàn lên lại thiếu linh hồn. Giang Tử Duy thì khác, dáng vẻ lúc đàn vô cùng tập trung, thật sự đặt tình cảm của mình vào khúc nhạc...

Khoan đã! Tại sao lại nghĩ đến tên khốn đó vậy?! Alex gãi đầu phiền muộn, cầm li rượu trước mặt lên, nốc cạn rượu lúa mạch còn thừa lại.

“Có muốn thêm một li nữa không anh? Quán chúng tôi có món cocktail mới tên là Hẹn ước cuối cùng, vừa thơm mùi cà phê vừa có vị ngọt đắng của rượu, mỗi giọt đều mang hương vị của mùa đông lạnh buốt.” Bartender đứng trong quầy nở nụ cười thiếu đứng đắn, ân cần hỏi han khách.

Hẹn ước cuối cùng...

Alex ngắm nghía li rượu rỗng trong tay, trong ánh mắt pha lẫn cảm xúc phức tạp kì lạ, lạnh lùng nói: “Cho tôi một li.”

“Xin anh đợi một chút.” Bartender cầm ba cái bình tung hứng trên không trung, giống như đang biểu diễn xiếc, đôi lúc nhướn mày mỉm cười với Alex đang ngồi đối diện.

“Nhóc à, rượu của bố mày gọi trước sao vẫn chưa pha xong? Chúng mày chiêu đãi khách như thế đấy à? Mẹ mày có muốn buôn bán nữa không?!” Một người đàn ông đầu hói ngà ngà say đột nhiên xông đến trước quầy bar, hai tay níu lấy cổ áo bartender, hung dữ quát.

'Cạch' một tiếng, ly rượu chưa cầm chắc đã rơi bể đầy đất, bartender vì lơ là mà sơ sót với khách, vội vàng xin lỗi gã đầu hói: “Xin lỗi, xin lỗi... Tôi sẽ bưng rượu anh gọi lên ngay.”

“Khỏi! Phí phạm bao nhiêu thời gian quý giá của bố, mẹ mày tưởng xin lỗi là xong à?!” Người đàn ông đầu hói giật mạnh li rượu, hất lên mặt bartender, được nước lấn tới, quát.

“Cậu ta đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.” Alex không nhìn được thêm nữa, đứng lên can ngăn.

“Tao muốn thế nào?” Tên đầu hói quay sang, khiếm nhã phun một ngụm rượu lên mặt Alex, sau đó chỉ vào cậu bartender đang sợ hãi, quát lớn, “Mau gọi ông chủ bọn mày ra đây, nếu không hôm nay bố dở quán của chúng mày!”

Dứt lời, gã nhấc tay gõ hai tiếng, phía sau lập tức có ba bốn tên đô con xuất hiện, vẻ mặt lấc cấc nhìn Alex đang bình tĩnh và cậu bartender run rẩy....

“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu!” Alex chắn trước mặt bartender, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào tên đầu hói và đám đàn em phía sau gã.

Tên đầu hói phì cười một tiếng, ngoắc tay ra hiệu, đàn em nghe lệnh phục tùng, lập tức bao vây cả hai.

Khách khứa trong quán thấy cảnh này, vội vàng tránh đi, chỉ sợ không tránh được liên lụy thảm họa. Tiếng li thủy tinh vỡ, tiếng đồ vật va vào nhau, tiếng hét chói tai vang lên kinh hãi, cảnh tượng hỗn loạn mất kiểm soát khiến nhân viên bảo vệ trật tự khó mà ngăn lại.

Tuy Alex thân thủ không tồi, nhưng vừa tự vệ vừa phải bảo vệ người khác, mấy lần vật lộn quyết liệt, trên người không tránh khỏi mấy nắm đấm, rõ ràng rơi vào tình thế bất lợi.

Nụ cười trên miệng tên đầu hói càng lúc càng lạnh, gã vơ lấy một chai bia rỗng, lặng lẽ đi đến phía sau cậu bartender, nhân lúc cậu ta không phòng bị, đập mạnh vào đầu...

“Cẩn thận!!” Alex hét lớn một tiếng, rồi trở tay tóm lấy thắt lưng bartender, nhanh chóng kéo ra sau...

“Bịch...” Một tiếng vật nặng đập xuống nặng nề vang lên, Alex ôm cánh tay trái máu chảy không ngừng, lảo đảo lui về sau mấy bước, suýt chút đã ngã.

“Xin lỗi.” Cậu bartender cả kinh, vội vàng đỡ lấy người Alex, nghẹn ngào nói.

“Chỉ bị thương ngoài da chút thôi.” Alex liếm đôi môi đã trắng bệch vì mất máu, dịu dàng hỏi lại cậu ta: “Cậu không bị thương chứ?”

Nghe đối phương quan tâm hỏi han, nhìn thấy tay áo đối phương thấm đỏ, trong lòng cậu bartender cảm thấy vô cùng xúc động và áy náy, đưa tay tháo cà vạt đang đeo, cẩn thận cột lại cánh tay đang chảy máu của Alex, vô cùng cắn rứt, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao. Nhưng anh bị thương nặng lắm, thật sự xin lỗi, xin lỗi anh...”

Alex nở một nụ cười nhàn nhạt, bất động thanh sắc rút tay ra khỏi tay cậu bartender, chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ người Trung Quốc các cậu có một câu nói rất hay, giúp người là niềm vui. Cho nên cậu không cần xin lỗi, lúc đó là người khác, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Alex nhấc tay phải không bị thương, chân thành thân thiện vỗ vai cậu bartender, vừa định nói gì đó, một tiếng cười nhạo phá tan bầu không khí hòa hợp, tên đầu hói quát bằng giọng quái gở: “Ôi ôi ôi, mới quen nhau được có mấy phút mà chúng bây đã bắt đầu anh anh em em rồi à! Nếu chúng mày đã vội vã như thế, chi bằng biểu diễn một đoạn SM ngay tại đây cho bố thưởng thức đi!”

Nói xong tên đầu hói búng tay, đám đàn em phía sau từng bước ép sát, nhẹ nhàng đẩy ngã Alex đang bị thương và cậu bartender gầy yếu xuống đất, không động đậy được.

Vết thương trên tay rách miệng thêm nặng, từng giọt máu tươi thấm ướt cà vạt đậm màu, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trên người và cả sàn nhà lạnh băng. Alex nghiến răng, trong mắt đều là vẻ hung ác.

“Mẹ mày! Tao chướng mắt nhất là loại người tốt như mày!” Tên đầu hói khom người ngồi xuống, một tay dùng sức bóp cằm Alex, buộc anh quay mặt nhìn gã, “hôm nay tao phải cho mày nếm thử mùi vị 'thiện có ác báo'!”

“Biến thái!!” Alex tức giận trừng mắt, đôi môi mấp máy, phẫn nộ phun ra hai chữ.

“Biến thái tất nhiên phải chơi trò của biến thái rồi!” Tên đầu hói sờ mái tóc lưa thưa của mình như một tên thần kinh, hung hăng ra lệnh: “A Hổ, Đại Trụ, hai đứa bây xử thằng đ.ĩ đ.ực kia đi.”

“Dạ!” Hai tên đàn em nhận lệnh, xoay người lột quần áo cậu bartender. Chàng trai bị đè trên mặt đất như con kiến bé nhỏ, vô lực giãy giụa lung tung, tiếng gào thét nức nở phá tan màn đêm tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.

“Dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng gian người khác, mày không sợ bị ngồi tù sao?!” Nhìn cậu bartender chịu đủ mọi giày vò, giọng Alex bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Anh rể của tao là cục trưởng cục cảnh sát, mày nghĩ xem tao có sợ hay không?” Tên đầu hói nhào tới cưỡi trên người Alex, lúc nhanh lúc chậm sờ mó bên bụng của anh, “Mình chơi 4P được không?” nói xong, gã ra hiệu bằng ánh mắt cho hai tên đàn em khác bên cạnh, bảo chúng đến cùng tận hưởng hạnh phúc.

“Xoẹt...” Một tiếng xé rách chói tai vang lên, chiếc áo sơ mi trắng của Alex rách toạc, cơ bắp màu mật ong nhẵn nhụi ấn tượng, hai ba tên đô con dâm dục cố tình đùa giỡn đầu nhũ của anh. Alex lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn mấy nhân viên trong quán giống như đang đứng ngoài cuộc, bỗng nhiên cười lớn, quả nhiên chủ nào tớ nấy, đều lạnh lùng vô tình thờ ơ như nhau...

“Chết tiệt!” Alex rủa một tiếng, thầm mắng đầu óc mình ẩm ương. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhớ đến cái tên chết dẫm đó chứ?!

“Người đẹp, đang nghĩ gì đấy?” Tên đầu hói nhìn ra Alex đang thất thần, cau mày không vui trách.

Alex không nói lời nào, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh lạnh lùng nhìn gã thô tục đang cưỡi trên người mình.

Tên đầu hói cười khẩy vài tiếng dâm dục, tay đùa bỡn càng quá đáng hơn, vừa định dán cái miệng lẫn đầy mùi rượu lên môi Alex, một giọng nói trầm thấp mà ác liệu đột nhiên vang lên từ phía sau: “Thưa quý khách, chỗ này của tôi kinh doanh quán bar chính quy, chứ không phải sân chơi tìm thú vui.”

Mọi người nhất thời cả kinh, nhao nhao nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy vẻ mặt lạnh lùng, đang khoanh hai tay trước ngực, mặt không cảm xúc nghiêng người tựa vào góc tường trong quán.

“Thì ra ông chủ phía sau của quán là chủ tịch Giang à!” Tên đầu hói đứng lên theo phản xạ, lập tức thay đổi điệu bộ hống hách, cười xòa nói: “Thật xin lỗi, khi nãy có mắt mà không thấy thái sơn, tôi xin lỗi anh nhé.” Gã còn cố gắng khom người cung kính khiến người ta không khỏi nghĩ đến hình ảnh chó sủa rồi vẫy đuôi.”

“Ông là?” Giang Tử Duy nhét tay vào túi quần, khinh thường nhìn tên đầu hói một lát, khẽ mím đôi môi nhạt màu âm thầm nở một nụ cười uy nghiêm.

“Hà hà hà hà... Chủ tịch Giang đúng là quý nhân hay quên, tôi là chủ tịch công ty công trình kiến trúc hữu hạn Vĩ Nghiệp, Cát Thắng đây!” Gã đầu hói cười như một tên thiểu năng, giọng vô cùng thân thiện.

“Cát Thắng? Ca Thần?” Giang Tử Duy khó hiểu, hỏi. Từ sau khi trong bụng có thêm một tên khốn nhỏ, trí nhớ của anh như lao xuống dốc, cố gắng lục lọi trong đầu một lúc lâu cũng không nhớ ra được gã đầu hói này rốt cuộc là ai.

Bầu không khí có chút căng thẳng, trợ lí Trầm không sợ bị mắng, nhỏ giọng nói: “À... chủ tịch ơi, ngài Cát chính là nhà phân phối hạng mục “Vay vốn không thời hạn” vừa kí kết với chúng ba hôm trước.”

“Trợ lí Trầm! Tôi có hỏi cậu không? Ai cho phép cậu lên tiếng?! Còn lắm lời nữa thì cút ngay cho tôi!” Một sự ác liệt vụt qua trong mắt Giang Tử Duy, cảm giác bị người nhìn thấu khiến anh có chút khó chịu, không nhịn được cao giọng quát.

“Xin lỗi chủ tịch, là tôi quá phận.” Trầm Phong vừa nghe thấy, mặt lập tức hiện ra biểu cảm sợ hãi, vội vàng khom lưng xin lỗi.

Tên đầu hói cũng bị tiếng quát tức giận của Giang Tử Duy dọa cho hết hồn, nếu không phải vì đang mượn vốn của công ty họ, có lẽ gã sớm đã nhào lên dạy dỗ thằng nhãi khí thế bức người này rồi. Tên đầu hói thầm thở dài bất lực, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm nguyên vẹn.

Đôi mắt lờ đờ quét qua xung quanh quán bar, cố ý bỏ qua đôi mắt xanh lam đang nhìn chằm chặp vào mình, Giang Tử Duy cười: “Chủ tịch Cát thật có mắt nhìn, thân thủ cũng tốt nhỉ! Đập toàn là đồ có giá trị!”

“Chủ tịch Giang, tôi... tôi sai rồi. Tôi...”

Gã đầu hói chưa kịp nói xong, Giang Tử Duy đột nhiên cắt ngang: “Chủ tịch Cát không cần xin lỗi tôi, tôi cũng không trách anh.”

“Hm?” Gã đầu hói không hiểu chuyện gì, nhìn người đàn ông gầy gò trước mặt. Tên Giang Tử Duy này quả nhiên giống như lời đồn, tính tình kì quái, vui buồn bất thường, khó mà đoán được.

Khuôn mặt gầy ốm của Giang Tử Duy mang theo một vẻ đùa giỡn, chậm rãi bước đến bên cạnh cậu bartender, dùng chân đá người ngã ngửa ra sàn, gằn từng chữ: “Nguyên nhân và diễn biến của chuyện này tôi đã biết. Có người từng nói với tôi: Bản thân làm sai thì phải tự gánh lấy hậu quả. Cho nên, cậu, bị đuổi việc.”

Kết quả đã như dự đoán, cậu bartender chỉnh lại quần áo xộc xệch, cố gắng nén nước mắt oan ức, nhỏ giọng ngập ngừng: “Còn... tiền lương...”

“Cậu còn đòi tiền lương?!” Giang Tử Duy giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, cao giọng chế giễu, “Tôi đã nhân từ nhân nghĩa lắm rồi, không bắt cậu bồi thường tiền“.

“Giang Tử Duy, sao anh có thể đổ hết mọi trách nhiệm về một người?” Alex ôm vết thương, đứng dậy, hơi thở run run chất vấn.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhớ, chuyện này quả thật không thể trách cậu pha chế hết, mà anh cũng có trách nhiệm rất lớn“. Nhìn thấy chiếc cà vạt của người khác cột trên tay Alex, Giang Tử Duy chỉ cảm thấy khó chịu mà không thể nói thành lời, lạnh lùng thêm vào: “Sau khi bồi thường phí tổn thất cho quán, mời anh đưa cậu bartender nhà anh cút khỏi chỗ này của tôi!”

“Anh đúng là ngang ngược!” Alex bị anh ta làm cho tức đến vết thương trên cánh tay không còn thấy đau nữa.

“Tôi là người thế nào không cần anh đến phán xét, anh là cái thá gì chứ?!” Giang Tử Duy túm chặt lấy cổ áo Alex, ánh mắt lạnh lùng như đao băng.

“Anh... gầy quá“. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, lúc này Alex thờ ơ mới phát hiện, người đàn ông trước mặt gầy ốm đến có chút không còn ra hình dáng gì cả. Phần bụng mang thai mấy tháng nhưng không có chút gì gồ lên.

“Đồ khốn kiếp chết tiệt!” Giang Tử Duy không phải tên ngốc, tất nhiên là hiểu được ý nói của Alex, cơn giận nhất thời biến thành hành động thực tế, thô bạo đẩy Alex ra.

“Ưm...” Alex bị đẩy mạnh như thế, thân hình vốn đang bị thương đứng không vững, bỗng chốc ngã nhào ra đất, máu tươi đỏ thẫm nhỏ giọt theo đầu ngón tay, giống như chảy mãi không ngừng.

Giang Tử Duy ngây người đứng tại chỗ, trong đầu trống rỗng, một cơn đau đớn khó hiểu dâng lên trong lòng. Nhấc tay đặt trên ngực trái, chỉ cảm thấy nơi đó khó chịu như bị kim đâm vào, nhức nhốt không thôi. Chuyện gì thế này? Anh ta thế đang bất an ư?

“Anh à, anh chịu khó một chút, chúng ta đi bệnh viện ngay!” Cậu bartender cẩn thận đỡ Alex đứng dậy, giọng điệu vội vã khó mà che giấu lo lắng.

“Ừ“. Xoa xoa sau ót cậu bartender, anh gật đầu, nở một nụ cười mỉm bảo cậu ta hãy an tâm.

Hoàn toàn không để ý đến người phía sau đang hoang mang thất thần. Hai người cứ như thế đỡ lấy nhau, đi một bước nghỉ một bước ra khỏi quán bar. Nhưng chưa đi được mấy bước, Alex đột nhiên nhớ đến cái gì đó, xoay người lại, cố gắng rút ra một tấm chi phiếu đã điền sẵn, sau đó nhét vào lòng bàn tay của Giang Tử Duy...

Hết trích đoạn Duy Luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.