PN6: Trọng nữ khinh nam
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
“Reng reng reng──” Tiếng chuông tan học vang lên trong nhà trẻ, Bính Bính và Khiếu Khiếu không kịp tạm biệt cô giáo, đã lấy chiếc cặp in hình hoạt hình của mình, chạy như bay ra khỏi cổng trường.
“Này mấy đứa, sao các con chạy đổ đầy mồ hôi thế này?” Mẫn Hướng Hàng đang đợi trước cổng trường mẫu giáo kéo hai đứa trẻ vào lòng, rút khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho chúng.
Khiếu Khiếu trườn tới trườn lui trong lòng Mẫn Hướng Hàng như chú cá thu, nôn nóng hỏi: “Ba ơi, chắc trong bụng ba Bân là em gái phải không?”
Bính Bính đưa tay kéo vạt áo của cha, trong lời nói không giấu nổi sự trông chờ: “Ba ơi, kết quả kiểm tra của ba Bân đã có chưa? Là em trai hay em gái ạ? Con nghĩ Quai Quai nghe lời như thế, chắc chắn là em gái!”
Nhìn biểu cảm tràn đầy chờ mong của hai đứa con, nhớ lại vẻ mặt có chút thất vọng của Lệ Hàn Bân lúc biết kết quả kiểm tra, trong lòng Mẫn Hướng Hàng không khỏi bật cười, ba cha con nhà này đều là người trọng nữ khinh nam ha!
Bế con vào ghế xe xong, Mẫn Hướng Hàng ngồi ở ghế lái vừa lái xe, vừa hỏi ngược lại: “Bính Bính, Khiếu Khiếu, tại sao các con đều muốn em gái vậy?”
Khiếu Khiếu không buồn suy nghĩ, lập tức đáp lại: “Khiếu Khiếu muốn có một em gái đáng yêu như công chúa nhỏ vậy đó!”
Nghe xong câu trả lời của con trai, Mẫn Hướng Hàng đảo mắt, giả vờ nghiêm túc, nói: “Con gái thường thích chơi với con gái. Nếu Khiếu Khiếu có một em gái dễ thương như công chúa nhỏ, sợ là mai mốt công chúa nhỏ không chơi với con nữa đâu.”
“Hả! Con không muốn! Con không cần em gái nữa đâu!” Khiếu Khiếu ngây thơ sợ đến tái mặt, cất cao giọng thét: “Công chúa nhỏ là của con! Không ai được cướp em ấy đi!”
“Khiếu Khiếu, ngoan, đừng ồn nữa, em trai sẽ không giành chị Dorreen với con.” Thuyết phục được một trong hai đứa con trai một cách đơn giản dễ dàng, trên mặt Mẫn Hướng Hàng nở ra một nụ cười thích thú.
Tiếp nhận lời ba vừa nói vào tai, Bính Bính nghi ngờ nhìn Mẫn Hướng Hàng qua gương chiếu hậu, bộ dáng như ông cụ non, chu cái mỏ nhỏ, nói: “Em trai? Hóa ra Quai Quai là con trai!”
Thằng nhóc này không dễ dụ như Khiếu Khiếu, Mẫn Hướng Hàng mím môi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Cho dù trong bụng cha là em trai hay em gái, thì em bé cũng là người thân cận với các con nhất. Thân là anh trai của em, các con nhất định phải bảo vệ em, quan tâm, chăm sóc em cho tốt. Đã hiểu chưa?”
“Ừm. Đợi em trai ra đời, con sẽ dẫn em đi chơi.” Khiếu Khiếu gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ trả lời.
“Khiếu Khiếu là một con heo ngốc nghếch! Em trai chưa biết đi, cũng chưa biết nói, làm sao đi chơi với em được!” Bính Bính bày ra vẻ mặt không chịu nổi, giả vờ kéo dài giọng: “Anh sẽ để dành đồ ăn ngon cho em, như thế em bé mới mau lớn! Sau khi em lớn, he he, anh sẽ cùng nó ăn hiếp em!”
“Hứ, anh xấu! Em... bây giờ em sẽ ăn hiếp anh──!!” Khuôn mặt nhỏ của Khiếu Khiếu tức đến căng phồng, cái miệng chúm chím chu ra sắp chạm đến mũi, trông nhóc cực kì giống một chú heo ngốc nghếch.
Bính Bính làm mặt xấu với nó, nhe lưỡi nói: “Heo ngốc, em nghĩ em đánh thắng anh được sao?”
“Em không thắng anh được, nhưng mà... em biết cù lét.” Móng heo của Khiếu Khiếu đột nhiên đưa đến bên hông Bính Bính, không khách khí mà ra tay với anh.
“Aaaaaa── em, mau dừng tay! Aa... Nhột chết được!” Hai tay Bính Bính ôm trước ngực, người lắc qua lắc lại, cười điên loạn không ngừng.
“Không dừng! Không dừng! Không dừng đó! Anh Bính Bính mới là con heo ngốc nha!” Bính Bính không hề có ý buông tha, còn càng lúc càng mạnh tay hơn, tiếng cười lanh lảnh như chuông vang thật lâu...
Nhìn qua kính chiếu hậu, Mẫn Hướng Hàng nhìn khuôn mặt cười tươi ngây thơ vô tư của bọn trẻ, khóe miệng bất chợt cong lên...
“Ding ling ling──” Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang tiếng cười vui vẻ của Bính Bính và Khiếu Khiếu, Mẫn Hướng Hàng tiện tay cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua dãy số, ấn nút nghe, trầm giọng nói: “Alo, xin chào, tôi là Mẫn Hướng Hàng.”
“Xin chào, tôi là Ôn Tình, tôi muốn...” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến tai Mẫn Hướng Hàng.
Mẫn Hướng Hàng lúng túng ho khan một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời đối phương định nói: “Bây giờ tôi đang có việc, tối về sẽ gọi là sau.” Nói xong câu này, anh vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng vào lúc này, Mẫn Hướng Hàng mới phát hiện mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Anh thế mà đã mở loa ngoài của điện thoại.
“Cô vừa nãy là đồng nghiệp... của ba.” Mẫn Hướng Hàng ấp úng, chột dạ giải thích.
“Ò.” Bính Bính và Khiếu Khiếu nhìn nhau khó hiểu, rồi ăn ý cùng đáp một tiếng.
***
Sau khi về nhà, bọn trẻ lập tức lon ton chạy lên phòng ngủ chính, Mẫn Hướng Hàng tay trái cầm hộp canxi, tay phải cầm một li nước ấm, thong thả đi theo sau hai đứa con.
“Cha ơi, khi nào em trai mới ra chơi với tụi con vậy?” Khiếu Khiếu cẩn thận vuốt ve chiếc bụng tròn vo của Lệ Hàn Bân, tò mò hỏi.
Chiếc bụng sắp lâm bồn nặng nề đè vào xương chậu của dựng phu, cho dù đi đứng, ngồi hay nằm cũng không thể làm giảm sự khó chịu vào cuối thai kì. Đưa tay đấm đấm thắt lưng, Lệ Hàn Bân nhẹ giọng nói: “Còn nửa tháng nữa em trai sẽ ra đời.”
“Tuyệt quá! Khiếu Khiếu sắp không còn là người nhỏ nhất nhà rồi!” Khiếu Khiếu khịt mũi, vô cùng vui vẻ lắc tay anh trai, hớn hở nói.
Bính Bính vỗ ngực, giọng kiên định bảo đảm: “Em trai là người thân của mình, thân là anh trai, con với Khiếu Khiếu nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Nhìn hai đứa con trai hiểu chuyện, rồi lại nhìn bụng mình, Lệ Hàn Bân thì thầm: “Ba còn tưởng là các con thích em gái, không thích em trai.”
“Ngốc, em nghĩ bọn chúng cũng trọng nữ khinh nam như em à?” Mẫn Hướng Hàng cười, lấy một viên canxi từ trong vỉ ra nhét vào miệng cậu, sau đó đưa li nước trên tay sang.
Canxi chua ngọt theo nước ấm trượt xuống thực quản, Lệ Hàn Bân đặt ly nước xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Mẫn Hướng Hàng, giọng nhẹ như lông vũ: “Vì mọi người đều thích con gái, nên em mới trọng nữ khinh nam đó.”
“Ngốc, chỉ cần là em sinh thì con trai hay gái anh đều thích. Em...”
“Reng reng reng──”
Lời yêu thương ngọt ngào định nói lại một lần nữa bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang, Mẫn Hướng Hàng có chút bối rối cười với người nằm trên giường một cái, rồi kề sát tai cậu nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.” Nói xong, anh ra khỏi phòng với bộ dạng thần bí.
“Chắc là cô dịu dàng đó gọi đó.” Khiếu Khiếu không hiểu thế sự buột miệng.
“Cô? Cô nào?” Lệ Hàn Bân cau mày không vui, ánh mắt dịu dàng bỗng chốc lạnh buốt lạ thường, nhàn nhạt hỏi.
“À, cô... cô đồng nghiệp của ba đó! Ờm... ba ơi, con với Khiếu Khiếu không làm phiền ba nghỉ ngơi nữa, tụi con xuống lầu nha.” Nhận ra không khí lạnh lùng trên người Lệ Hàn Bân, Bính Bính giận dỗi liếc Khiếu Khiếu một cái, kéo tay của nhóc đi, chuồn ra ngoài nhanh như bôi mỡ vào chân.
Không còn khung cảnh đẹp đẽ ấm áp, trong phòng ngủ yên lặng khiến người ta nghẹt thở, Lệ Hàn Bân hai mắt đờ đẫn nhìn vào góc tối trước mắt, bàn tay trái dưới chiếc chăn tơ lụa vô thức siết lại thành nắm đấm. Hướng Hàng, đây là lần đầu tiên anh lén em ra ngoài nghe điện thoại...