Ngày đó, Mẫn Hướng Hàng dắt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu niên đi vào đài phun nhạc nước lấp lánh muôn màu. Ánh đèn rực rỡ lúc sáng lúc tối, tựa như một tinh linh vui vẻ đầy màu sắc, âm nhạc êm tai nhẹ nhàng phát ra, những cột nước khổng lồ cùng lúc phun lên, bọt nước tung tóe, như khói như sương giữa hồng trần.
Hà hơi ấm, đem bàn tay lạnh cứng của Lệ Hàn Bân bọc trong lồng ngực ấm áp, ánh mắt sáng rực, Mẫn Hướng Hàng dịu dàng nói: “Tiểu Bân, từ lần đầu tiên anh gặp em, anh có cảm giác em cùng với Gia Kỳ không giống nhau, Gia Kỳ hoạt bát vui vẻ, hào phóng nhiệt tình tựa như sa mạc, mà em, luôn luôn lạnh nhạt cô độc, dường như cái gì cũng không để trong lòng. Thế nhưng anh biết, đứa nhỏ luôn sống trong bóng tối càng khát vọng ánh nắng. Mặc dù anh chỉ là gia sư tạm thời của nhà em, nhưng anh muốn tiến vào trái tim em, sưởi ấm trái tim em, trở thành bạn tri kỉ của em! Tiểu Bân, anh chỉ lớn hơn em năm tuổi, chắc hẳn là không có gì quá khác biệt đâu, ha ha. Đài phun nhạc nước này có đẹp không? Sau này cứ coi như “trụ sở bí mật” của chúng ta nhé?”
“Bạn bè, trụ sở bí mật...” Lệ Hàn Bân tự lẩm bẩm. Biết mình không giống người thường, không sai, cha Lệ Hàn Bân là người song tính, mà chính cậu tự nhiên cũng được di truyền từ cha. Cơ thể cậu không chỉ có bộ phận sinh sản của nam giới mà còn có thêm bộ phận sinh sản của nữ giới.
Từ nhỏ đến lớn, Lệ Hàn Bân đã quá quen thuộc với ánh mắt xem thường cùng sự châm chọc, khiêu khích của đám người chung quanh. Thời gian dần trôi qua, cậu trở nên yên lặng ít nói, không thích nói chuyện, nghĩ rằng mình rời xa đám người đó là sẽ không phải nhận tổn thương nữa. Thế nhưng cậu đã sai. Năm mười bốn tuổi, người duy nhất yêu thương mình là cha qua đời, cậu được một người ba khác chính thức đón vào Lệ gia nuôi dưỡng. Ba bởi vì việc làm ăn của công ty mà thường xuyên bôn ba bên ngoài, vợ của ông Giang Như Mộng là một người phụ nữ lợi hại, đối mặt với nghiệt chủng do kẻ thứ ba sinh ra (cũng chính là do một người đàn ông sinh ra) luôn nói lời độc ác, dùng đòn đánh đập. Khiến cho Lệ Hàn Bân nhỏ tuổi bị đả kích cả tinh thần lẫn thể xác, cũng làm cho cậu hiểu được: thì ra không phải rời xa đám người kia là mọi đau khổ của mình có thể kết thúc, thì ra trên thế giới này còn có một thứ gọi là “thù hận”! Nhưng ngoài ý muốn chính là, mỗi khi cậu bị người khác ức hiếp, người em gái cùng cha khác mẹ nhỏ hơn cậu ba tuổi Lệ Gia Kỳ lại như gà mái bảo vệ gà con ngăn trước mặt Lệ Hàn Bân, bảo vệ người anh “đặc biệt” này.
Hôm nay, gia sư mới đến của gia đình lại có thể từng chút nhìn thấu, còn nguyện ý kết bạn với người như mình... Lệ Hàn Bân vừa mừng vừa sợ, bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo giờ phút này cũng bị đối phương bao đến nóng lên. Chậm rãi nâng lên ánh mắt trong veo như nước thu, nhìn vẻ mặt thành khẩn của Mẫn Hướng Hàng, trong nháy mắt, đáy lòng như bị nai con đụng phải, “bịch, bịch” nhảy không ngừng. Mẫn Hướng Hàng thật dễ nhìn, ánh mắt sâu thẳm còn lấp lánh hơn ánh đèn. Lệ Hàn Bân khẽ gật đầu một cái xem như chấp nhận người bạn Mẫn Hướng Hàng này. Mẫn Hướng Hàng đáp lại Lệ Hàn Bân bằng một nụ cười ấm áp thư thái như nắng ấm mùa đông, để nhiều năm sau đó, Lệ Hàn Bân cho dù gặp phải khốn khổ gian nan cỡ nào, chỉ cần nhớ tới nụ cười ấm áp ấy, con người mang tới cho cậu cảm giác khác thường ấy, cậu sẽ đều tự nói với chính mình phải kiên trì. “Mẫn Hướng Hàng, anh biết không? Em muốn được anh dắt đi như thế này cả một đời, được chứ?“...
******
Nhiều năm sau, hoa đào vẫn như cũ nhưng lòng người đã đổi thay. Mẫn Hướng Hàng giật lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của Lệ Hàn Bân, đứng trước đài phun nhạc nước, đỏ mắt hỏi lại: “Lệ Hàn Bân, tại sao? Tâm của cậu bị chó ăn rồi sao? Tiền tài quyền thế đối với cậu thật sự quan trọng đến vậy ư? Khó trách thấp hèn đến độ cam nguyện làm bạn tình của người khác!”
Sự việc dường như tiến tới mức không cách nào quay lại, Lệ Hàn Bân không thể ích kỉ mà cầm cả Lệ Thị ba và cha đã hiến dâng một đời để bàn điều kiện, mà Hướng Hàng với Gia Kỳ không phải cũng sẽ đính hôn sao? Lệ Hàn Bân cố nén sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nham hiểm, miễn cưỡng nói: “Ha ha, đã bị anh nhìn thấu rồi, nhưng mà không sao, cổ phần của Lệ Thị tôi đã lấy được, mục đích của tôi cũng đã đạt được rồi.”
Cuối cùng cũng nhận được lời chứng thực, Mẫn Hướng Hàng thất vọng, mất hết can đảm. Càng thêm kích động dùng sức kéo lấy cổ tay Lệ Hàn Bân, ngữ điệu hung dữ nói: “Lệ Hàn Bân, tâm cậu thật sự là làm từ băng sao? Gia Kỳ bị tai nạn xe, tranh đoạt quyền sở hữu cô nhi viện, cướp đoạt cổ phần của Lệ Thị... Cậu bé năm đó đứng ở chỗ này ngượng ngùng đi đâu rồi? Ngay cả tình cảm cũng có thể dùng làm công cụ trả thù? Tôi cho là tôi đã hiểu rõ cậu, thế nhưng tôi sai rồi, từ đầu tôi vẫn luôn chưa từng đi được vào nội tâm của cậu. Tôi mệt mỏi rồi, chúng ta bắt đầu từ nơi này thì kết thúc ở nơi này đi, nếu như có thể, tôi thà rằng chưa bao giờ gặp cậu! Còn nữa, đồ cậu tặng khiến tôi thật sự rất chán ghét!” Mẫn Hướng Hàng gỡ móc treo điện thoại hình đậu đỏ* ra, ngổn ngang trăm mối ném về phía đài phun nước.
“...”
Thời gian tựa như ngừng lại trong giây lát, chỉ nghe thấy tiếng cột phun nước ào ào sụp xuống, Lệ Hàn Bân nhìn người trước mắt thật lâu, tựa như vạn năm, buồn bã cười một tiếng. Chỗ cổ tay đã sớm bị Mẫn Hướng Hàng kéo đỏ, bụng nặng nề khó chịu, sau một lát lại sinh ra đau đớn từng cơn. Nhưng những điều này cũng không sao sánh nổi với nội tâm đau đớn, từng chữ từng câu của Mẫn Hướng Hàng như con dao từng nhát từng nhát khoét vào trái tim cậu.
Lệ Hàn Bân sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa, chịu đựng toàn thân đau đớn cười ra tiếng: “Ha ha! Không quan trọng, dù sao cái dây điện thoại kia chẳng qua là trò hề lừa gạt anh thôi. Anh nói không sai, tôi chính là một người giết hại thân nhân, tiền tài là lợi ích trên hết, vô tình như ma quỷ, anh bây giờ hối hận vẫn kịp. Còn nữa, lôi kéo đủ rồi xin mời anh thả tay ra!”
Mẫn Hướng Hàng hơi ngẩn ra, mình kéo tay Lệ Hàn Bân từ công ty cậu ta đến đây cũng không hề buông tay. Thoáng chốc một trận xấu hổ, hóa ra sâu trong nội tâm chính là không muốn buông đôi bàn tay này. Mẫn Hướng Hàng yên lặng buông tay, không có điểm tựa, thân thể Lệ Hàn Bân giống như diều dứt dây, lảo đảo lùi lại một chút, suýt té ngã. Mẫn Hướng Hàng lúc này mới phát hiện người đối diện hình như không thích hợp, tựa như đang chịu đựng thống khổ gì đó, dò hỏi: “Lệ Hàn Bân, cậu xảy ra chuyện gì?” Nói xong thuận thế muốn tiến lên dìu cậu.
Không ngờ lại bị Lệ Hàn Bân đẩy ra, vẫn như cũ cười yếu ớt nói: “Mẫn Hướng Hàng, a, không đúng! Hẳn là nên đổi xưng hô, gọi là “em rể”! “
Lệ Hàn Bân cố ý nhấn mạnh hai chữ “em rể”, nói tiếp: “Anh ở chỗ này cò cưa với tôi, mập mờ không rõ, anh đối với Gia Kỳ chẳng lẽ không phải cũng là một loại tổn thương ư? Hay là vẫn lưu luyến thân thể tôi...” Nghe được tên Gia Kỳ, Mẫn Hướng Hàng đang muốn tiến lên giữ chặt tay Lệ Hàn Bân thì tựa như sắp mất đi lực hút trái đất, tay vô lực rủ xuống.
Lệ Hàn Bân nhắm lại đôi mắt khô khốc, tựa hồ có cái gì đó muốn tràn mi mà ra. Nội tâm cùng bụng đau đớn ngày càng nghiêm trọng, hết thảy đều kết thúc... Cắn răng ráng chống đỡ không cho mình ngã xuống, chậm rãi bước đi... Gió thổi tan lệ vương trên viền mắt, cậu không thể quay đầu, cậu không thể ngã xuống, chí ít trước mặt Mẫn Hướng Hàng, giữ lại sự cự tuyệt và tôn nghiêm cuối cùng.
“Một bước, hai bước, ba bước...” Mẫn Hướng Hàng thì thào đếm kỹ từng bước chân dời đi của Lệ Hàn Bân, tại sao? Giữa chúng ta cho tới bây giờ đều chỉ là hư tình giả ý? Cuộc sống ngọt ngào tại nhà trọ là giả? Chuyến du lịch lãng mạn tới Hokkaido là giả?... Lệ Hàn Bân, cậu đúng thật là diễn viên tài năng! Mẫn Hướng Hàng từng quyền một nện lên thân cây bên cạnh, mở ra móc treo hình đậu đỏ trên tay, nghẹn ngào nói: “Thì ra tất cả đều là giả dối...”
“Tổng giám đốc!” Cách đó không xa, trợ lý Trần Bình cuối cùng cũng trông thấy bóng hình tổng giám đốc, một giờ trước, Mẫn Hướng Hàng tức tốc hổn hển kéo lấy tổng giám đốc rời đi. Là người ngoài cuộc, Trần Bình nhìn ra được Mẫn Hướng Hàng đối với tổng giám đốc “không tầm thường”, cha của các bé cưng rất có thể là vị Mẫn Hướng Hàng này.
Trợ lý gần ngay trước mắt, thần kinh căng thẳng của Lệ Hàn Bân ngay lập tức nơi lỏng. Tại sao đi khỏi đài phun nước xa như vậy vẫn có thể nghe thấy tiếng hát du dương? Tại sao biết rõ Mẫn Hướng Hàng sẽ không lại mỉm cười với mình, trước mắt vẫn mơ hồ hiện ra ánh nhìn sâu thẳm năm đó, khóe miệng mỉm cười... Cổ họng khô khốc: “Hướng Hàng, em, em lạnh quá...” Bóng tối vô tận lập tức ập tới. Trần Bình vội vàng vươn tay tiếp được thân thể Lệ Hàn Bân đang lảo đảo sắp ngã, nhìn xuống, một mảng lớn đỏ sậm như rắn đỏ yêu diễm từ thân thể Lệ Hàn Bân tràn ra, ồ ạt chảy xuống... Sắc mặt Trần Bình lập tức đại biến, vội vàng khởi động động cơ, hối hả chạy tới bệnh viện.