Lưu Quang Dạ Tuyết

Chương 8: Chương 8: Nhược Chất Tiêm Tiêm






Đao phong chưa tới, người đã chuyển động trước.

Thẩm Hồ ôm lấy Mặc Sĩ Hề trở mình tránh né, chân đạp lên cánh cửa trụ lại rồi mượn lực từ phía sau bay lên trước, lúc này lượt đao thứ hai vụt tới, hắn cười khổ nói, “Tạ nhị tiểu thư, dù ta thật sự hại chết tỷ tỷ của ngươi thì ngươi cũng không thể dùng biện pháp này để báo thù a! Ngươi không biết giết người phải đền mạng sao?”

“Chỉ cần giết được ngươi, đền mạng thì đền mạng!”

Người cầm đao đánh tới quả nhiên là Tạ Tư Đồng, bởi vì khi đó Mặc Sĩ Hề sử dụng lực đạo khá nhẹ nên nàng có thể nhanh chóng thanh tỉnh, nhớ lại chuyện tình lúc trước, trong cơn giận dữ nàng liền nhân cơ hội này rút đoản đao gài trong giày để đánh lén. May mắn Thẩm Hồ phản ứng nhanh nên trò đánh lén thất bại, tình thế trở thành trực tiếp đuổi giết.

Thẩm Hồ thở dài, hắn vừa định lên tiếng gọi Gia Lam thì mảnh tay áo từ trong lòng hắn phất lên, một thân ảnh tao nhã lướt tới đánh vào huyệt đạo của Tạ Tư Đồng. Áo khoác vừa lộ, gương mặt Mặc Sĩ Hồ hé mở, con ngươi đen như mực và lạnh như băng.

Bị ánh mắt kia chạm đến, Tự Tư Đồng lập tức cảm thấy tâm trí run lên một chút, không hiểu tại sao, vốn dĩ thay tỷ tỷ báo thù là hành động vô cùng hợp tình hợp lý, vậy mà giờ khắc này nàng lại cảm thấy chột dạ. Để che giấu cảm giác của mình, nàng lớn tiếng nói, “Không biết xấu hổ, hai đại nam nhân lại ôm ôm ấp ấp, thật ghê tởm! Nguyên lai quan hệ của hai ngươi là thế này, khó trách lại cấu kết bao che nhau làm việc xấu. Các ngươi đừng tưởng có thể một tay che trời, phụ thân sợ các ngươi nhưng ta thì không! Ta sẽ thượng kinh dâng cáo trạng, các ngươi nhất định phải…!”

“Ngươi nháo đủ chưa?”, Mặc Sĩ Hề đột nhiên tức giận.

Tạ Tư Đồng hoảng sợ, những lời nói chưa kịp thoát ra đều bị nuốt vào bụng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Ngươi không có đầu óc sao? Trừ bỏ việc gây rắc rối, ngươi không còn biết làm gì nữa sao? Chỉ biết làm theo cảm tính mà không cân nhắc đến hậu quả, đúng vậy, giết người đối với đại tiểu thư ngươi mà nói thì không phải việc khó khăn gì, hậu quả sao này đều đã có phụ thân ngươi dàn xếp, chỉ cần bảo rằng thay tỷ tỷ báo thù là ngươi đã có thể che lấp sự lỗ mãng của chính mình…”, Mặc Sĩ Hề chán ghét nhếch môi, trong ánh mắt hiện rõ sự châm chọc, hắn lạnh lùng nói, “Cuộc đời của ta chán ghét nhất là loại người này, đại tiểu thư gì chứ, cái gì cũng không hiểu, luôn tự cho mình đúng rồi muốn làm gì thì làm!”

Những lời này như mũi đao khoan sâu vào tim, Tạ Tư Đồng bỗng cảm thấy máu huyết trong người sôi lên, không hiểu vì sao, nàng cảm thấy bản thân có chút bị ủy khuất. Thẩm Hồ vẫn bình tĩnh bàng quan không nói lời nào.

“Ngươi…ngươi…ngươi thì biết cái gì? Cái gì cũng không biết, người chết có phải là tỷ tỷ của ngươi đâu, ngươi sẽ không thương tâm, ngươi sẽ không tức giận, không thống khổ, ngươi không cảm nhận được…”, hai mắt Tạ Tư Đồng đỏ lên, nàng vẫn cố gắng kiềm chế để không rơi lệ.

“Ít nhất ta còn biết một chuyện…tỷ tỷ của ngươi vẫn chưa chết!”

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Tạ Tư Đồng ngây ngốc nhìn hắn, khi phản ứng này chấm dứt, nàng gần như hét lên, “Ngươi nói gì? Hãy lặp lại lần nữa!!!”

“Ta nói, tỷ tỷ của ngươi, Tạ Phinh Đình vẫn chưa chết. Ta nhận sự ủy thác của tướng quân đưa nhi tử bảo bối của hắn trở về…”, Mặc Sĩ Hề liếc mắt nhìn Thẩm Hồ, Thẩm Hồ nhún vai làm ra biểu tình bất đắc dĩ, “Trong sạch! Trước khi xuất hành ta đã âm thầm kiểm ra mọi việc và phát hiện trong một phần y phục của tỷ tỷ ngươi không có thi thể”

Tạ Tư Đồng giật mình mở to mắt, thanh âm của nàng run run, “Không thể…Ta tận mắt theo dõi lễ hạ tang của tỷ tỷ, quần áo trên người nàng là tự tay ta mặc vào…tại sao…tại sao lại có thể như vậy…!”

“Lúc đó ta đã đến gặp riêng Quan Ngu Tốc, người khám nghiệm tử thi. Nguyên lai hắn đã nhận từ tỷ tỷ của ngươi ba nghìn lượng bạc trắng để cung cấp cho nàng một loại độc dược uống vào có thể giả chết mười hai canh giờ. Lúc khám nghiệm tử thi, hắn đã đưa ra những lời giả dối, vậy nên mọi người đều không phát hiện sơ hở”

Thẩm Hồ giận dữ, “Ngu Tốc đáng thương, không biết hắn đã phải chịu bao dày xéo dưới thủ đoạn của ngươi, vậy nên hắn mới bất đắc dĩ nói ra chân tướng…cơ bản hắn là một người nghĩa khí!”

Mặc Sĩ Hề lạnh lùng, “Có thể dùng tiền mua chuộc hắn, nghĩa khí gì chứ!”

Thẩm Hồ chỉ đành cười khổ.

Tạ Tư Đồng thét to, “Không có khả năng! Các ngươi gạt ta, ta không tin…Tại sao tỷ tỷ lại giả chết? Vì cái gì…vì cái gì!!!”

Mặc Sĩ Hề thong thả nói, “Vấn đề này ngươi phải hỏi người đứng trước mặt ngươi, người bị mọi người gán danh “vô tình phụ nghĩa”, phải không Tứ thiếu gia?”

Thẩm Hồ sờ sờ mũi, hắn hạ thấp giọng nói, “Ngươi đã biết đến đâu?”

“Trên cơ bản đã nắm giữ toàn bộ, chỉ thiếu một chút nữa!”

“Thiếu gì?”

“Người thứ ba”, Mặc Sĩ Hề nhìn thẳng hắn, “Ta muốn biết…chuyện gì đã phát sinh khiến Tạ Phinh Đình cam tâm tình nguyện vì hắn mà vứt bỏ hết thảy, thậm chí không tiếc dùng việc giả chết để lừa gạt thiên hạ. Người đó là ai?”

Tạ Tư Đồng hoàn toàn ngây ngốc, nàng hết nhìn hắn lại nhìn sang Thẩm Hồ, tâm trí hỗn loạn, lúc này nàng không biết phải tin vào ai.

Thẩm Hồ thở dài lần thứ hai, hắn âu sầu nói, “Thật sự đã hết cách, kỳ thật ta luôn nghĩ hắn là kẻ miệng mồm kín đáo, là người tối tin cậy để kí thác bí mật…vậy mà…thật đáng tiếc a!”

Mặc Sĩ Hề không tỏ thái độ gì, Tạ Tư Đồng lớn tiếng, “Quả nhiên có liên quan đến ngươi! Nói mau, tỷ tỷ của ta ở đâu? Tại sao nàng lại làm thế? Tại sao lại giấu ta, tại sao lại muốn lừa gạt ngay cả muội muội duy nhất của mình? Hại ta thương tâm đến độ chỉ hy vọng người chết là mình! Ta là muội muội của nàng a, là muội muội ruột duy nhất, từ nhỏ tình cảm của chúng ta là tốt nhất, tại sao nàng lại không nói cho ta biết? Chuyện gì ta cũng không biết! Nàng có ý trung nhân, ta không biết! Nàng giả chết, ta cũng không biết!”

Tạ Tư Đồng nhất thời yên lặng, chiếc môi nhỏ run run. Thẩm Hồ mỉm cười, “Được rồi, kỳ thật tỷ tỷ của ngươi cũng không phải giấu diếm ngươi hoàn toàn, có lẽ nàng đã từng nói gì đó với ngươi mà ngươi lại không chú ý, phải không?”

“Nói gì…?”, Tạ Tư Đồng ngây ngốc, “Nàng đã nói gì? Ta không chú ý đến…”

“Ví dụ như nói…nàng hy vọng chính mình về sau có thể tìm chỗ nào đó định cư…”

Tạ Tư Đồng biến sắc, tựa hồ nàng vừa nhớ tới điều gì đó, Thẩm Hồ lại nói, “Nghe nói nếu vong hồn còn lưu luyến chốn trần gian thì hồn phách sẽ không thể thăng thiên mà quanh quẩn tại nơi thường lui tới lúc còn sống, người hữu duyên cũng có thể thấy được. Tạ nhị tiểu thư nha, không biết ngươi có phải là người hữu duyên không?”

Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, Tạ Tư Đồng nhất thời lui về sau một bước, huyệt đạo trên người nàng đã được hóa giải. Nàng trừng mắt nhìn hai người bọn họ, thanh âm oán hận, “Tốt nhất các ngươi nên nói thật, ta sẽ đến đó tìm thử, nếu không gặp tỷ tỷ…ta sẽ trở về tính sổ với các ngươi!”, không chờ Thẩm Hồ trả lời, nàng vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Mặc Sĩ Hề chăm chú nhìn bóng dáng nàng, hắn chậm rãi nói, “Ngươi không nên để nàng rời đi”

Thẩm Hồ mỉm cười, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt nàng đòi giải dược sao?”

“Không quan hệ đến giải dược. Ngươi có nghĩ khi nàng vừa rời khỏi nơi này đã có người âm thầm theo dõi, nếu không tìm được Tạ Phinh Đình thì thôi, nhược bằng thật sự tìm thấy nàng, chỉ sợ…là họa không phải phúc!”

Thẩm Hồ mỉm cười, ánh mắt để lộ tia giảo hoạt, “Không sao, đó là vấn đề của bọn họ, nơi kia là do Tạ nhị tiểu thư tự mình nghĩ ra, ta không nói gì cả, cũng không quan hệ đến chúng ta, tóm lại: ta không thất tín. Ngươi cũng đã nói Tạ Phinh Đình là nữ nhân chuyên gây rắc rối, lưu nàng lại đây lúc này không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa, vẫn là đẩy đi càng xa càng tốt. Hơn nữa, tên đó cũng tốt số quá rồi, cùng mỹ nhân ẩn cư tại nơi non xanh nước biếc, thật khiến lòng người ganh tị. Chúng ta cũng nên tìm chút sự tình để bọn họ có cái để làm, tránh để tháng ngày trôi qua nhàm chán, ngươi nói ta nghĩ vậy có đúng không?”

Mặc Sĩ Hề có chút đồng cảm với “tên đó”, thật không biết thần kinh của vị huynh đệ kia có vấn đề gì không mà lại nhờ Thẩm Hồ thay mình giữ bí mật. Thẩm Hồ đột nhiên nhớ đến một chuyện, hắn quay đầu nghiêm túc hỏi Mặc Sĩ Hề, “Còn ngươi, có cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Mặc Sĩ Hề giật mình, gương mặt thoáng tái mét. Nhìn bộ dạng của hắn, Thẩm Hồ vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, “Ê, không phải ngươi đã quên bản thân mình đang bị trúng độc chứ?”

Mặc Sĩ Hề chậm rãi nâng tay trái, miệng vết thương loang lổ máu, màu đỏ sậm lan ra. Hắn bắt đầu run rẩy, càng lúc càng run hơn, đầu óc choáng váng, đồng tử giãn ra, hai hàm răng vì nghiến vào nhau mà phát ra tiếng ken két khe khẽ.

Vốn dĩ Thẩm Hồ vẫn đang cười hì hì, nhưng khi để ý thấy tình hình của Mặc Sĩ Hề như vậy hắn liền biến sắc. Thẩm Hồ vội vàng chạy lại ôm lấy đầu của Mặc Sĩ Hề rồi dùng tay áo che khuẩt ánh mắt của hắn, thanh âm trầm thấp, “Không nên nhìn, đừng nhìn nữa, không có gì đâu, không sao không sao…!”

Mặc Sĩ Hề nắm chặt bàn tay của mình, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ dáng thống khổ đến cực điểm. Thẩm Hồ không khỏi lo lắng, hắn ôn nhu nói, “Không sao, không việc gì phải sợ, không sao…ta phải giúp ngươi thế nào đây? Nói cho ta biết, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào đây?”

Mặc Sĩ Hề lắc đầu.

Thẩm Hồ đành phải ôm chặt lấy đầu hắn, đem toàn bộ sự ấm áp cùng yên ổn bao bọc hắn. Máu nơi đầu ngón tay bắt đầu chuyển từ xanh đen sang đỏ tươi, độc tố đã bức ra ngoài bảy tám phần, chỉ là…Mặc Sĩ Hề vẫn còn run rẩy, thân nhiệt lại nhanh chóng giảm xuống, toàn thân toát hơi lạnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin một người bình thường vô cùng trầm ổn, ngay cả hỉ nộ cũng không để lộ ra ngoài như Mặc Sĩ Hề lại trở nên yếu ớt như vậy. Không biết tại sao, trong lòng hắn tuy khẩn trương lo âu nhưng đồng thời lại có điểm vui mừng. Lúc trước Mặc Sĩ Hề quá hoàn mỹ, hiện tại lại có thêm vài phần chân thật, điều này khiến hắn lại càng có vẻ mềm mại, diễm lệ và…đa tình hơn!

“Không sao…không cần sợ…không cần sợ…không sao…”, hắn lặp đi lặp lại, từng chữ đều chứa đựng sự quan tâm.

Cứ như thế, một thời gian dài trôi qua.

Mặc Sĩ Hề chậm rãi mở mắt, Thẩm Hồ nhìn hắn mỉm cười. Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng sáng từ phía sau hắn phản chiếu lại, đem hình dáng cùng gương mặt của hắn tô điểm thành một con người hoàn toàn khác…ôn nhu hơn. Mặc Sĩ Hề nhìn hắn dường như đang lấp lánh dưới ánh trăng liền cảm thấy mơ hồ, tựa như đang nhìn qua một lớp giấy lụa Tuyên Thành, một lần nữa…Thẩm Hồ tựa như một người khác!

Trong mắt Mặc Sĩ Hề bỗng ngấn lệ, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Hồ, kẻ không hiểu ưu sầu, không lụy đau thương. Thẩm Hồ nhẹ nhàng hỏi, “Đang nhớ đến chuyện gì?”

“Ta…”, hắn khó khăn mở miệng, phát hiện chính mình trở nên khô khan, “Ta thật xin lỗi, ta…không dừng được”

Sóng mắt Thẩm Hồ lay động.

“Ta đã cố gắng khống chế chính mình…chẳng việc gì phải run sợ như vậy, chỉ là ta…ta không dừng được!”

“Không cần cố gắng, ta ở đây cùng ngươi, sẽ không sao đâu”, Thẩm Hồ gục đầu tựa lên trán của hắn, thanh âm ấm áp như vầng thái dương vào buổi bình minh, “Hiện tại ngươi rất an toàn, sẽ không phát độc, sẽ không chết, cũng sẽ không ai đánh lén hay ám sát ngươi. Vậy nên, ngươi không việc gì phải sợ, máu sẽ nhanh chóng đông lại, run rẩy cũng sẽ ngừng lại, ngươi sẽ không sao!”

Ánh mắt của Mặc Sĩ Hề dừng lại trên gương mặt Thẩm Hồ rồi trượt đến ánh trăng bên ngoài cửa sổ, hắn thấp giọng nói, “Bảy năm trước…đã từng có một người…chết trước mặt ta…vì cứu ta. Ta trơ mắt nhìn hắn bị người đánh chết, máu bắn lên mặt ta…trên người…trên tay…là máu đỏ…máu không ngừng chảy…Từ đó về sau, ta không thể nhìn thấy máu, khi nhìn thấy máu, ta sợ đến mức toàn thân phát run, làm thế nào cũng không ngừng được”

“Người kia đối với ngươi…nhất định là rất quan trọng”

Ánh mắt Mặc Sĩ Hề bắt đầu miên man, môi hắn mấp máy tựa như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng, hắn gục xuống rồi lâm vào hôn mê.

Thẩm Hồ hoảng sợ lay gọi bờ vai hắn, “Ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Mặc Sĩ Hề, ngươi tỉnh lại cho ta! Sao lại thế này…”, trong lúc nhất thời, sắc mặt Thẩm Hồ trắng bệch, tâm loạn như ma, hắn có chút hoang mang cùng lo sợ.

“Gia Lam! Gia Lam!”

Thẩm Gia Lam từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, khi hắn đáp xuống đất hoàn toàn không tạo ra bất kì thanh âm nào.

“Ngươi có biết hắn trúng độc gì không?”

Thẩm Gia Lam tiến đến nhìn sắc mặt của Mặc Sĩ Hề, hắn không dám trực tiếp đụng chạm mà dùng một chiếc khăn trắng phủ lên cổ tay Mặc Sĩ Hề rồi mới bắt đầu bắt mạch. Thẩm Hồ im lặng theo dõi, sau một hồi mới vội vàng hỏi, “Thế nào?”

“Độc tính không những quái dị mà còn là kịch độc, tuy đã bức ra ngoài gần hết nhưng độc tố vẫn xâm nhập vào tâm mạch, chỉ sợ…không chống đỡ được quá nửa canh giờ”

Thẩm Hồ nghe xong, đồng tử lập tức xiết chặt lại, sắc mặt chuyển sang u ám. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, đem Mặc Sĩ Hề đặt lên giường, đắp chắn, sau đó xoay người bước đi.

Thẩm Gia Lam vốn không có chút biểu tình nào trên mặt nhưng hiện tại để lộ một tia khiếp sợ, “Ngài muốn đi tìm bọn họ?”

Thẩm Hồ không quay đầu lại mà chỉ nói bằng một giọng trầm thấp, “Chỉ có bọn họ mới có giải dược, không phải sao?”

“Nếu ngài đi tìm bọn họ thì khác gì tìm củi ba năm thiêu một giờ!”, Thẩm Gia Lam chậm rãi nói, “Những năm qua…ngài đã cố công chờ đợi cùng cố gắng, chẳng lẽ bao nhiêu tâm huyết đó đều hóa thành hư ảo sao?”

Một chân của Thẩm Hồ đã bước ra sau ngưỡng cửa, sau khi nghe Gia Lam nói những lời này, toàn thân hắn hơi khựng lại một chút. Hắn vịn tay lên khung cửa, một tiếng thở dài khẽ vang lên không ai nhận ra, “Có đôi khi…ta thật sự không ưa ngươi…có những chuyện không nên nói ra, bởi sau khi nói ra, người sẽ do dự, mà một khi do dự thì chuyện muốn làm sẽ không làm được…”

Thẩm Gia Lam khép hờ đôi mắt. Chính xác, bản thân là một chiếc bóng thì phải giống như chiếc bóng chỉ đi theo sau chủ nhân, vô luận chủ nhân muốn làm gì cũng không được dị nghị, dù chủ nhân muốn đi phóng hỏa đốt nhà thì hắn cũng chỉ có thể theo cùng, khuyên can nhiều lời là điều tối kị. Đã nhiều năm đi theo Thẩm Hồ làm bạn đồng hành, làm cánh tay phải của Thẩm Hồ nên không ai hiểu Thẩm Hồ hơn hắn. Chỉ là…nguyên nhân nào dẫn đến hành động lần này của Thẩm Hồ? Một thợ săn giảo hoạt hồ ly như hắn hà cớ gì lại xông vào một nơi đã biết trước là cạm bẫy, vì cái gì? Tầm mắt hắn chuyển hướng đến chiếc giường. Bên trong tấm áo khoác gấm màu tuyết trắng là gương mặt càng lúc càng tái nhợt của Mặc Sĩ Hề, vì gương mặt trắng hơn tuyết nên hàng mi lại trở nên đen ám, trắng đen hai màu đối lập trên gương mặt hắn thật khiến lòng người hít thở không thông.

Người này…đối với Thẩm Hồ mà nói…là nguy hiểm!

Mà đã nguy hiểm, nên thừa dịp này để bài trừ!

Nhưng nếu làm như vậy, Thẩm Hồ…có hận hắn cả đời không?

Cùng lúc đó, thanh âm dị thường của Thẩm Hồ vang lên, “Chỉ là, ta hiểu rõ, nếu để hắn chết…sẽ có hậu quả gì!”

Trên trời, mây che trăng, đêm đông lạnh đến tột cùng, lòng ngực như thiêu như đốt, cơ hồ có thể nghe thấy máu sôi trào trong tâm.

“Gia Lam, ta biết ngươi không tin vào số mệnh, nhưng ta tin. Thế gian rộng lớn, có người nhất định sẽ phải gặp, có người nhất định sẽ bị cuốn hút. Dù người đó có xa xôi trong trí tưởng tượng, nhưng người đó làm ta cảm thấy phấn khích, thậm chí về sau cũng không có khả năng gặp được người khác như vậy. Phấn khích này…ta không cam lòng để hết thảy đều chấm hết vì hắn. Vậy nên, ta đã quyết định!”

Thẩm Hồ xoay người đối diện Gia Lam, thanh âm từng chữ từng chữ vô cùng kiên định và cố chấp, “Ta muốn cứu hắn, vô luận phải trả giá đắt thế nào cũng phải cứu hắn, sau đó…hoặc là hắn trở thành ta, hoặc là…ta trở thành hắn, không thể khác!”

Nghe xong, Thẩm Gia Lam trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn mở miệng nói, “Nếu đã vậy, cũng không phải không có cách khác!”

Ánh mắt Thẩm Hồ nhất thời sáng lên, hắn kinh hỉ hỏi, “Cách gì?”

“Không biết ngài còn nhớ hay không, trong phòng của thái phu nhân có ba viên Cửu Huyền Ngọc Lộ Đan…”, lời còn chưa nói xong, Thẩm Hồ đã tựa như mũi tên bắn ra khỏi phòng!

Đêm tối, trong phòng thái phu nhân vang tiếng cảnh báo, nhóm thị vệ nhanh chóng chạy vào mật thất và tóm được kẻ lẻn vào. Khi bọn họ giải kẻ ấy ra ngoài và mạnh tay giật lấy khăn che mặt của hắn, tất cả đều sững sờ kinh ngạc, kẻ đó nhân cơ hội vùng thoát. Sau khi thái phu nhân chất vấn, hết thảy nhóm thị vệ đều liều mạng lắc đầu. Sau cùng, vì bọn họ kiên trì không hé miệng nói gì, sự việc này cứ thế mà chìm vào bóng tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.