Thương Bình tướng quân Thẩm Mộc là người kinh thành, thuở nhỏ theo phụ thân xuất chinh, anh dũng thiện chiến, lập nhiều chiến công, năm ba mươi tuổi được Hoàng Đế ngự phong danh tự “Thương Bình”, ra lệnh đóng quân tại biên quan trọng yếu Mạch Thành.
Hắn cùng chính thê Khuất Cẩm vốn là thanh mai trúc mã, cảm tình thâm hậu, nhưng vì Khuất thị thân thể yếu nhược không thể sinh con nên về sau nạp thêm tiểu thiếp Vân thị, nàng sinh được cho hắn một đứa con trai đặt tên là Hồ.
Vân thị chết sớm, Khuất thị xem Thẩm Hồ như hài tử chính mình sinh ra mà hết sức nuông chiều, vậy nên từ nhỏ tính tình của đứa trẻ này đã vô cùng bướng bỉnh, mặc dù tuyệt đỉnh thông minh nhưng không chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết chơi bơi lêu lổng.
Về sau Thương Bình lại nạp thêm Mật Phi Sắc. Mật thị vốn là nữ nhi của lái buôn muối Mật Cửu Kim, xinh đẹp nổi tiếng, mười bảy tuổi được gả vào phủ tướng quân làm thiếp, dung mạo có ba phần tương tự Khuất Cẩm. Sau khi Khuất thị qua đời vì bạo bệnh, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do nàng xử lý nên dần mang phong thái đương gia chủ mẫu.
Mà Mật Duẫn Phong chính là đệ đệ của Mật Phi Sắc!
Nhãn tình Mặc Sĩ Hề theo đó trầm lặng, biểu tình lãnh đạm, sau một hồi lâu hắn vẫn không nói lời nào. Thẩm Hồ rất nhanh khôi phục tinh thần, hắn nhếch miệng cười nói, “Cái này…thật phiền toái a! Di nương vốn vì việc mất vòng tay đã rất phiền lòng, nếu lại biết thêm việc này, không biết còn đau đầu tới đâu…!!!”
Ánh mắt Mặc Sĩ Hề chợt lóe, hắn trầm giọng nói, “Bà bà, đưa người đi”. Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Chữa thương cho nàng”
Vài gia nhân Thẩm phủ đáp lời rồi tiến lên giúp Tô bà bà mang hai nàng rời đi.
Mặc Sĩ Hề xoay người nói với Cúc Ảnh, người từ đầu tới cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng yên một chỗ, “Những chuyện còn lại phiền cô nương xử lý, ta hơi mệt, muốn vào phòng nghỉ ngơi”
Cúc Ảnh nhìn thoáng qua hắn rồi xoay người dẫn đường, nàng vẫn không nói lời nào. Thẩm Hồ vội vã chen vào, “Từ từ, còn có ta, ta cũng mệt rồi, cũng phải đi nghỉ!”
Ba người lên lầu, phòng nghỉ của khách điếm toàn bộ nằm ở lầu ba, Cúc Ảnh vừa đẩy cửa vào thì một làn hương kỳ dị lan tới. Thẩm Hồ hít sâu vài lần rồi mở miệng khen, “Thiên Trúc Quỳ! Còn có Cam Như Ý! Cúc Ảnh tỷ tỷ thật tốt a, lựa chọn hương liệu lại tinh tế như vậy!”
Cúc Anh nghe lời khen ngợi của hắn nhưng biểu tình vẫn thờ ơ như cũ, “Công tử, xin mời”
Mặc Sĩ Hề đáp lễ rồi bước vào phòng, hắn xoay người định đóng cửa thì Thẩm Hồ vội vàng chen chân đi vào, “Tiểu đệ cực kỳ yêu thích mùi hương này, lại nói Mặc Sĩ huynh vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, phải gọi là vô cùng hợp ý, chi bằng tối nay chúng ta chong đèn ngồi tâm sự thâu đêm, đồng sàng cộng chẩm để bồi đắp tình huynh đệ thắm thiết, có được không?”
Mặc Sĩ Hề bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau hắn chậm rãi búng tay, chỉ nghe “oái” một tiếng, Thẩm Hồ ngã xuống, mũi đập lên bậc cửa, đau tới phát khóc.
“Gia Lam, thuốc trị thương ở chỗ bà bà”, sau khi nói xong, Mặc Sĩ Hề bình thản không đợi ai nói thêm câu nào mà “cạch” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
***
Nơi đó vĩnh viễn mông lung mờ ảo.
Trên vách thạch động cắm một dãy đuốc, ánh lửa lay động chập chờn khi mờ khi tỏ. Hắn nhìn thấy bản thân đang bước đi trong thông đạo, tiếng bước chân vang vọng khiến lòng người không khỏi có chút sợ hãi. Cuối đường là cánh cửa nửa đóng nửa mở, trên cánh cửa vấy đầy máu tươi.
Tận sâu trong tâm trí hắn có một thanh âm vang lên, thanh âm ấy cảnh cáo hắn không nên bước qua cánh cửa ấy. Chỉ là…hai chân của hắn lại tự động bước về phía trước. Thình thịch, thình thịch, thình thịch…từng chút từng chút một, nhịp tim đập loạn nhịp trong nổi sợ hãi kinh hoàng.
Phía bên kia cánh cửa, hắn thấy có hai người trong phòng, một lớn một nhỏ. Khung cảnh mơ hồ khiến hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt hai người bọn họ.
“Đến đây, nhặt lên, từ giờ trở đi, chuyện thứ nhất mà ngươi cần học là tự bảo vệ chính mình”, người lớn tuổi đang dạy dỗ một tiểu hài tử. Tiểu hài tử thập phần run rẩy nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Không làm được sao? Nếu vậy thì cứ tiếp tục ở lại trong này đi!”, người lớn tuổi nói xong những lời này liền lạnh lùng xoay người rời đi. Hắn đi lướt qua mặt Mặc Sĩ Hề ra ngoài rồi khóa cửa lại. Trong nháy mắt, hắn phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hài tử kia, cả hai cùng bị nhốt trong phòng.
Đây là đâu? Vì sao hắn lại tới nơi này?
Ý nghĩ vừa lóe thì một loạt thanh âm vang vọng đã truyền đến. Đây là…các cơ quan trong phòng vừa được khởi động, tường đá trước mặt đột nhiên chuyển dịch để lộ ra một hang động lớn, vô số rắn độc phì phì trườn vào.
Chạy mau! Hắn hướng tới tiểu hài tử đang run rẩy kia mà hét lớn, chạy mau! CHẠY MAU!
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, thanh âm của hắn như bị thứ gì đó nuốt trọn, chỉ có thể giương mắt nhìn lũ rắn độc điên cuồng đồng loạt xông về hướng tiểu hài tử kia, mà đứa nhỏ kia vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chạy mau đi! Sẽ bị cắn chết! Bị cắn chết đó!
Tiểu hài tử vẫn đứng khóc nức nở…sợ hãi…hoảng loạn…chần chừ…gương mặt tràn đầy ủy khuất. Gương mặt nó tái nhợt đầy, đẫm nước mắt, từng giọt lệ lớn nhỏ thi nhau rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Hắn cảm thấy tim mình như bị đâm nát, run rẩy đập từng nhịp…từng nhịp.
Sau đó, cảnh tượng bắt đầu xoay tròn, tiểu hài tử tiến đến nhặt lên thanh trường kiếm rồi bắt đầu điên cuồng đâm chém, máu tươi tung tóe nhuộm đỏ cả không gian.
Màn sương mù từ từ tan ra, cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Mùa đông, con đường quạnh quẽ đìu hiu, tuyết rơi đã lâu đóng thành một tầng dầy trắng xóa. Một thân bạch y nhỏ bé đang bước nhanh trong tuyết, đứa nhỏ kia tựa hồ như đang tìm kiếm vật gì đó.
Không biết từ đâu xuất hiện một lão nhân mãi võ đi đến trước mặt đứa trẻ, hắn nhăn nhó cằn nhằn vài câu, bộ dáng của hắn rất hiền lành nhưng trong chớp mắt đã rút từ bao hành lý ra một thanh đao rồi hung hãn chém tới.
Đứa nhỏ nâng kiếm đang muốn phản kích, đột nhiên lão nhân quỳ sụp xuống dập đầu, nước mắt nước mũi thảm thiết khóc lóc. Nhìn thấy bộ dáng kia của lão nhân, đứa trẻ bắt đầu do dự, cuối cùng buông tay xoay người. Đúng vào khoảnh khắc đó, lão nhân đang quỳ trên mặt đất rút từ mũi giày ra một thanh chủy thủ rồi đâm thẳng vào lưng đứa nhỏ…máu tươi nhuộm đỏ bạch y!
Lúc này, đứa nhỏ không hề mềm lòng, trong nháy mắt nó đã bóp nát yết hầu lão nhân nhưng bản thân cũng không gượng nổi mà ngã xuống. Mảng tuyết trắng tinh đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Bỗng nhiên phía trước có hai nữ nhân xông tới, một người vội vàng muốn ra tay cứu nhưng người còn lại kéo nàng lại, “Không được cứu hắn.”
“Nhưng …hắn đã bị trọng thương, hiện tại nếu không cứu sẽ vong mạng!”
“Vậy thì cứ để hắn vong mạng!”, thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc, “Hắn mềm lòng với kẻ thù nên đáng nhận một đao này, nếu như chỉ vì vài câu nói mà đã bị lừa, giữ lại hắn cũng vô dụng! Mặc Sĩ gia không cần loại phế vật này!”
Mặc Sĩ gia!
Ba chữ kia như tia sét đánh thẳng vào tâm trí hắn! Trong lúc nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, toàn thân hắn đau đớn vật vã…
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, trải qua một khoảng yên lặng…hết thảy trở nên hoàn toàn bất đồng.
Tiết tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa khoe sắc, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp muôn nơi. Một nam nhân tuấn mỹ, ôn tĩnh như ngọc đứng tựa bên cửa sổ.
“Mánh khóe bịp người chia làm ba cấp, giả vờ hoàn toàn thành thật đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của đối phương, đây là cấp hạ đẳng; giả vờ quân tử chí khí hoàn toàn đáng tin cậy để tranh thủ sự tín nhiệm của đối phương, đây là cấp trung”
“Như vậy…cấp thượng đẳng là gì?”
“Cấp thượng đẳng chính là khi thật khi hư, làm người khác không thể hiểu rõ, lại nhịn không được tự ôm ảo tưởng, nói là hắn lừa người thực ra chính là ngươi tự lừa mình. Ngươi có khát vọng nhưng lại không nắm rõ, đối mặt với tỷ lệ may mắn của sự thành bại sẽ thúc đẩy ngươi thuyết phục bản thân tin cậy đối phương. Biết rõ không đáng tin nhưng vẫn không thể cự tuyệt loại hấp dẫn này”, nam nhân nói tới đây liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, dáng vẻ thanh nhã, sóng mắt nhu tình, nụ cười lại càng cuốn hút, khiến mây tan gió nổi, thiên địa lu mờ.
Hắn nhìn người bên cạnh, bộ dáng hết sức ngơ ngác, cảnh vật tựa hồ đã xuyên qua ngàn năm đan xen với hiện tại, lại tựa như đang nhìn xuống mặt hồ, hết thảy dần dần biến mất. Hắn mở miệng kêu lớn. Hắn muốn gọi tên nam nhân kia nhưng lại phát hiện bản thân không thể kêu thành tiếng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của người kia càng ngày càng mờ nhạt…cho đến lúc hoàn toàn tiêu thất…
***
Mặc Sĩ Hề mở mắt.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn đang là nửa đêm, tuy có ánh trăng nhưng khung cảnh thật sự ảm đạm, cảnh sắc như bị bao phủ bởi tầng sương mù mỏng manh. Vẻ mơ hồ không rõ khiến hắn nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi, cảm giác hơi khó chịu, hóa ra toàn thân hắn đã ướt đầm mồ hôi.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, khi đó thần thái đã thanh tĩnh lại, tất cả đã không còn dáng vẻ mơ hồ như trước. Chẳng qua, tại nơi sâu kín nhất trong lòng hắn vẫn tồn tại một vùng tối tăm u ám…nén chặt tâm tư…tựa như giấc mơ vừa rồi đã nhắc nhở hắn có những chuyện không thể quên và…cũng không dám quên.
Hương khí nhàn nhạt tràn ngập căn phòng, Cam Như Ý và Thiên Trúc Quỳ vốn giúp người ta yên giấc mà hắn thì chỉ mơ thấy ác mộng. Thật sự thất sách, lẽ ra không nên dùng nó.
Lúc này trên nóc nhà truyền đến một tiếng động nhỏ, với người thường bất quá chỉ là ngỡ là tiếng mưa rơi trên ngói nhưng…ánh mắt Mặc Sĩ Hề chợt lóe, đôi mi cau lại…Thẩm Hồ? Tên đó thật không biết an phận! Nhưng ngay sau đó hắn lại phủ định phán đoán này, không, không phải Thẩm Hồ! Chân Thẩm Hồ bị hắn dùng ám khí độc môn đả thương, tuy không gây tổn thương lớn nhưng khi vận dụng khinh công ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nói vậy…chẳng lẽ lại là sát thủ?
Cửa sổ mở ra không tiếng động, một bóng người nhẹ nhàng nhảy vào trong rồi rón rén đi đến trước giường. Mặc Sĩ Hề vẫn nằm yên không nhúc nhích, chờ đối phương vươn tay vén rèm giường hắn mới đột ngột ra chiêu chế trụ hai cánh tay đối phương, “ Đêm đã khuya, các hạ không mời mà đến, thật không hiểu lễ nghĩa!”
Hắn đối với võ công của bản thân thập phần tự tin, một trảo dễ như trở bàn tay vốn không phạm chút sai lầm nào nhưng không biết đối phương dùng chiêu gì mà chỉ vung tay một cái đã thoát ra. Tiếp sau đó, đối phương không chậm trễ lập tức phá cửa sổ…phi thân chạy thoát.
Mặc Sĩ Hề thầm kêu một câu “Chết tiệt!” rồi lập tức khoác áo đuổi theo. Nào ngờ vừa đuổi tới nóc nhà chợt nghe một tiếng thét chói tai phát ra từ lầu hai, có tiếng người hô lớn, “Người đâu, người đâu, hai nữ thích khách đều chết rồi!”
Mặc Sĩ Hề trong lòng cả kinh, chỉ cần sơ sẩy một chút kẻ gian còn không biết sẽ gây ra chuyện gì, hắn đành từ bỏ truy đuổi quay lại Khổng Tước Lâu rồi chạy thẳng tới nơi vừa phát ra tiếng hô hoán. Nơi giam giữ hai ả ca nữ có rất nhiều người đang tụ tập, đèn đuốc sáng rực, có kẻ quần áo xộc xệch là do bị tiếng kêu kia đánh thức vội vàng chạy đến. Bọn họ vừa trông thấy hắn đến nơi liền tự động nhường đường.
Mặc Sĩ Hề đi vào, chỉ cần một cái liếc mắt đã thông tỏ.
Một gia nhân lên tiếng, “Hai người bọn họ đều bị một đao cắt đứt yết hầu, xác vẫn còn rất ấm, hẳn vừa bị sát hại không lâu”
Kẻ vừa rồi quả nhiên là vì chuyện này mà tới.
Đúng lúc này, trên lầu lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi…là Thẩm Hồ!
Mặc Sĩ Hề không chút suy nghĩ, hắn vỗ nhẹ chiếc quạt lên thanh lang lan can, cả người phi thân nhảy lên, trong nháy mắt đã tới lầu ba. Hắn phá cửa phòng Thẩm Hồ xông vào rồi chạy tới bên giường vén rèm lên, “Ngươi thế nào…”
Hắn chưa kịp nói hết lời. Một bàn tay tinh quái từ trong chăn vươn ra nhanh như chớp điểm trúng huyệt đạo của hắn. Miệng còn chưa nói hết câu thì thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống, hắn bị một người đón được rồi mang đặt trên giường.
Mà người kia…ánh mắt lóe sáng, cười đến miệng không khép nổi, chính là tiểu hồ ly đã thực hiện thành công âm mưu và đang thập phần thỏa mãn…Thẩm Hồ, cũng là kẻ vừa rồi đã lớn tiếng kêu la.
Mặc Sĩ Hề khẽ thở dài, tiếc cho hắn cả đời cẩn thận lại nhất thời sơ sẩy.
Thẩm Hồ liếc nhìn đôi mắt trừng trừng của Mặc Sĩ Hề mà nói, “Ta thật sự rất cảm động nha, Mặc Sĩ huynh quả nhiên quan tâm tới tiểu đệ, vừa nghe thấy tiếng kêu của đệ liền lập tức đến ứng cứu”, miệng còn đang phát âm năm chữ “lập tức đến ứng cứu” nhưng mắt hắn đã dạo một vòng lên thân thể của kẻ đang nằm trên giường, kẻ vì vội vã nên chỉ kịp phủ sơ sài một chiếc áo khoác đã chạy ra ngoài.
Mặc dù có y phục che chắn nhưng ánh mắt kia khiến kẻ bị “ngắm” vô cùng không thoải mái. Mặc Sĩ Hề trầm giọng nói, “Hai ả ca nữ kia đã chết, ngươi biết chưa?”
“A, ta đã đoán được!”, câu trả lời có phần tự hào.
“Đã xảy ra chuyện thế này ngươi vẫn còn tâm tư gây chuyện?”
Thẩm Hồ cười hì hì, “Tại sao lại không? Hai nàng kia cũng đã cung khai, nếu lời nói của họ là thật thì bọn họ đã phải bội Mật Duẫn Phong, không thể không chết a! Nếu bọn họ nói dối, vì phòng ngừa chân tướng tiết lộ, kẻ chân chính đứng sau màn cũng sẽ hạ độc thủ cho người tới giết người diệt khẩu. Vậy nên, vô luận thế nào bọn họ cũng không thể không chết. Nếu kẻ phải chết đã chết, sát thủ tự nhiên sẽ rút lui. Dù hiện tại ngươi phát động toàn lực đuổi theo cũng vô dụng, chi bằng an an ổn ổn ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì chờ ngày mai hãy tính”
Mặc Sĩ Hề thật sự dở khóc dở cười, người này quả nhiên da mặt quá dày, nói ra một hơi như vậy mà bộ dáng một chút thẹn thùng đều không có. Sau một lúc lâu, hắn kiềm chế tức giận rồi thấp giọng nói, “Buông ra! Gia Lam, nói thiếu gia của ngươi…”
Thẩm Hồ không để hắn nói hết câu đã xen ngang, “A, ngươi không nói ta thực quên mất còn có người thứ ba ở đây! Gia Lam, nơi này không còn chuyện của ngươi, khi nào ta gọi hãy tới”
Ngoài cửa sổ vốn tĩnh lặng đột nhiên truyền tới một âm thanh rất nhỏ, xem ra Thẩm Gia Lam thật sự đã nghe lời rời đi. Mặc Sĩ Hề thầm kêu không tốt, kẻ kia đã trơ mặt tiến đến gần hắn, “Trên thân thể của ngươi có mùi hương tựa như Cam Như Ý và Thiên Trúc Quỳ, là mùi hương mà ta rất thích, thơm quá…”, lời chưa dứt, mũi của hắn đã chạm sát tới thân thể đối phương mà hít lấy hít để.
Đồng tử của Mặc Sĩ Hề co rút đầy vẻ giận giữ, ngay cả thanh âm cũng không kiềm chế được mà nóng nảy kêu lên, “Không được quá đáng!”
Thẩm Hồ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh. Hắn làm ra vẻ thân tình mà thì thầm vào tai Mặc Sĩ Hề, “Nếu như ta cứ quá đáng…thì sao?”
Mặc Sĩ Hề lạnh lùng trả lời, “Như vậy ta cam đoan, trừ thủ đoạn mà ngươi đã nhìn thấy ta sử dụng trên người hai ả ca nữ kia, hãy còn chín mươi loại khổ hình có thể cho ngươi nếm thử”
“Oa! Ta rất sợ nha!”, Thẩm Hồ vừa nói vừa cọ tới cọ lui chiếc mũi đang hít ngửi trên cổ Mặc Sĩ Hề, hắn nén cười nói tiếp, “Ta thật sự rất…rất…rất sợ đó nha!”
Mặc Sĩ Hề khẽ thở dài, tên này là loại vô lại khuyên bảo không có hiệu quả, đe dọa cũng không xong. Thẩm tướng quân một đời anh hùng, như thế nào lại sinh ra một “bảo bối” như vậy?!
Thẩm Hồ thấy hắn không gì liền ngẩng đầu nhìn lên, sau khi tinh tế “nghiên cứu” gương mặt của Mặc Sĩ Hề hồi lâu, hắn đột nhiên nói, “Ta mới vừa phát hiện, đôi mắt ngươi không phải là màu đen hoàn toàn, tròng mắt có ánh vàng, tựa như màu hổ phách…”
“Thật không?”, Mặc Sĩ Hề thay đổi thái độ bình thường, hắn mở miệng cười nói, “Ngươi có muốn cẩn thận nhìn những nơi khác thêm một chút không? Nói không chừng sẽ có phát hiện mới”
Thẩm Hồ giật mình kinh ngạc, ánh mắt hắn thâm trầm, lại có điểm hưng phấn, hắn đưa tay cởi vạt áo Mặc Sĩ Hề, không ngờ tay lại run run.
So với sự khẩn trương của hắn, Mặc Sĩ Hề vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, ánh mắt trấn định, dường như kẻ bị điểm huyệt đạo, bị đối phương sỗ sàng căn bản không phải là hắn.
Thẩm Hồ cởi bỏ đai áo, hắn ngẩng đầu nhìn lại Mặc Sĩ Hề một cái, giọng nói của hắn có chút khàn khàn, “Ngươi thật lớn mật, ngươi không sợ ta thật sự…”, vừa mới nói đến đây, toàn thân hắn đã cứng đờ. Mặc Sĩ hề vẫn mỉm cười, thanh âm ôn nhu, “Sợ? Vì sao lại phải sợ, ngươi muốn làm gì ta? Ngươi…có năng lực…làm gì ta?”
“Ngươi…!”, Thẩm Hồ cười khổ, “Thảo Đường Xuân thuỵ noãn, song ngoại nhật trì trì…Hóa ra không chỉ có Cam Như Ý và Thiên Trúc Quỳ…vẫn còn Thảo Đường Xuân, trên người ngươi luôn cất giấu những thứ khiến người khác phải bất ngờ thế này sao?”
“Nếu không như vậy, gặp được kẻ vô liêm sỉ như ngươi ta phải làm thế nào đây?”
“Nhưng trừ ta ra thật không còn kẻ thứ hai dám đối xử với đại danh đỉnh đỉnh Tuyền Ki công tử như thế này a!”, Thẩm Hồ nói xong, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hắn đầu gục xuống hôn mê bất tỉnh.
Mặc Sĩ Hề khẽ thờ phào trút bỏ lo lắng. May mắn tiểu muội ngày thường rất thích dùng hắn thí nghiệm các loại thuốc nên trên người luôn có mê dược Thảo Đường Xuân. Kinh nghiệm lâu dần trở thành thói quen, nếu không…đúng là không biết nên làm thế nào!
Khi hắn đang cố gắng tự giải huyệt thì trước mặt chợt lóe ngân quang, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trên cổ hắn.
Đồng tử Mặc Sĩ Hề co rút lại, nguy rồi! Hắn chỉ lo đối phó với Thẩm Hồ, dụ hắn cởi vạt áo, lại không lưu ý bóng đen trước kia đi rồi nhưng quay trở lại chờ thời cơ ra tay. Mê dược Thảo Đường Xuân phải ngửi ở khoảng cách gần mới có tác dụng, giờ phút này kẻ kia ở tương đối xa, căn bản là không có cách nào, làm sao bây giờ?
Trong tích tắc vô số phương pháp tự cứu lướt qua đầu hắn.
Hắc y nhân mở miệng đắc ý, “Không ngờ Thẩm đại thiếu gia như vậy mà lại có loại “thị hiếu” này, nhưng đối với ta mà nói thật tiện lợi a! Tuyền Ki công tử, cứ thế này chết không rõ ràng, có phải ngươi thật sự không cam lòng?”
“Nếu như ta biết lý do đích xác khiến mình bị giết có lẽ sẽ không thể không cam lòng”
Hắc y nhân cười hắc hắc, “Ngươi muốn kéo dài thời gian sao? Tuyền Ki công tử?”
Tâm Mặc Sĩ Hề khẽ lo lắng.
“Nếu là người khác có lẽ ta còn có kiên nhẫn giải thích một chút để giúp bọn họ sảng khoái lên đường, nhưng đối tượng lại là ngươi…Tuyền Ki công tử, ta cũng không dám lãng phí thời gian. Bởi vì một khi cho ngươi thời gian và cơ hội thì…kẻ chết sẽ là ta! Vậy nên, xin thứ lỗi, ngươi hãy xuống âm tào địa phủ tìm Diêm Vương hỏi lý do đi!”, lời vừa nói xong, thanh trường kiếm lập tức chém xuống!
Mắt thấy Mặc Sĩ Hề sắp bỏ mạng đương trường thì bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay. Bàn tay này lại phi thường xảo diệu tung ra một đường cong hoàn mỹ tiếp được mũi kiếm…thân thủ như vậy…chính là cao thủ!
Chẳng qua, người bên cạnh Mặc Sĩ Hề hiện tại chỉ có một mà thôi.
Đó là cánh tay của Thẩm Hồ! Tay phải!
Mới vừa rồi cũng là bàn tay này điểm trúng huyệt đạo của Mặc Sĩ Hề, giờ phút này nó nhẹ nhàng giữ lấy mũi kiếm, kiếm kia cũng không thể động, vô luận hắc y nhân làm thế nào nó cũng không chút lay động.
Nhìn thấy kẻ vốn nên bất tỉnh nhân sự Thẩm đại thiếu gia thế đang nhìn mình mỉm cười, Mặc Sĩ Hề cảm giác đầu óc choáng váng nhưng đồng thời lại nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm…Cũng may hắn không bị hôn mê, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Thẩm Hồ cười tủm tỉm nhìn về phía hắc y nhân, “Bất ngờ sao? Kỳ thật khinh công của ngươi rất tốt, đáng tiếc đối thủ của ngươi chính là kẻ từ lúc năm tuổi đã bị một thân vệ theo sát như hình với bóng, mà ngươi so với Gia Lam còn kém một chút. Ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lẽ nào lại nhận ra sự tồn tại của ngươi?”
Hắc y nhân vội vàng buông kiếm, hắn xoay người muốn bỏ trốn. Thẩm Hồ so với hắn còn nhanh hơn, hắn dùng chuôi kiếm phi trúng huyệt đạo tại thắt lưng của hắc y nhân. Hắc y nhân lập tức ngã xuống.
Mặc Sĩ Hề trừng mắt nhìn Thầm Hổ, “Ta cũng không biết ngươi ngũ độc bất xâm”
Thẩm Hồ xoay người cười ha ha, “Chính là vị nhân huynh kia đã từng nói, nếu là người khác ta toàn toàn không có chỗ nào cố kỵ, nhưng đối với người dùng mưu trí mà dương danh thiên hạ như Tuyền Ki công tử, bất kể ngươi để cho ta làm gì, ta đều phải lưu tâm để tránh mắc mưu”
Mặc Sĩ Hề trừng mắt nhìn hắn nửa ngày mới hừ nhẹ một tiếng, hắn thản nhiên nói, “Ta không thể không thừa nhận, tên của ngươi đặt rất hay!”. Quả nhiên giảo hoạt đa nghi tiểu hồ ly.
“Quá khen quá khen!”, Thẩm Hồ đảo con ngươi lăn qua lộn lại, vẻ mặt quỷ dị tươi cười, “Nếu đã bắt được hung thủ, chúng ta liền có thể an tâm rồi, đúng không? Vậy…chúng ta nên tiếp tục làm nốt chuyện tốt dang dở vừa rồi thôi!”, hắn vừa nói xong, hai tay đã vồ tới, lúc này Mặc Sĩ hề rốt cuộc đã tự giải xong huyệt đạo liền xoay người chế trụ cánh tay hắn.
“Cốp!”, Thẩm đại công tử lần thứ tư “thân thiết” cùng vách tường chỉ trong một ngày, hơn nữa lần này là lần thảm nhất, ngay cả vách tường cũng muốn run rẩy theo.
Cùng lúc đó, Mặc Sĩ Hề ung dung đứng dậy chỉnh lại y phục, sau đó mở cửa phòng phân phó gia nhân Thẩm phủ vừa chạy tới, “Đốt đèn, báo với bà bà là ta muốn thẩm vấn tân thích khách”