"Nàng không phải." Cảnh Hàm U vội vã giải thích. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ nàng chưa từng xem Thần Nhứ là đồ chơi.
"Bây giờ ta đã biết, chí ít ta vẫn có chỗ trong lòng nàng." Thân thể Thần Nhứ ngửa về sau, ngã vào lồng ngực Cảnh Hàm U. "Trong lòng ta thật ra rất vui vẻ, thế nhưng ta sợ…"
"Không có gì phải sợ. Thần Nhứ, mặc dù không phải Trấn quốc công chúa nhưng ta có nắm binh quyền trong tay. Chỉ cần nàng không có ý đồ phục quốc, Cảnh Hàm U ta quyết không phụ nàng!" Cảnh Hàm U ôm chặt nàng.
Thần Nhứ cười. "Được, nếu một ngày Dịch Già Thần Nhứ ta thật sự có thể phục quốc thì hãy làm ta chết trong tay nàng, thế nào?"
Cảnh Hàm U cau mày, đây không phải lời thề tốt lành gì.
Một ngày sau, hoàng thượng Cảnh Đằng nhận được tấu chương kinh triệu doãn * trình lên, bên trong còn có một phong thư. Hắn mở ra nhìn qua, bỗng giận tím mặt. "Người đâu, lập tức truyền Phong Thành tới gặp trẫm!"
* Kinh triệu doãn: chức vụ giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô.
Trước đó Phong Thành công chúa đã nhận được tin tức, lúc này Diệu Nguyệt và Bảo Lộc bị phái ra ngoài đã bị người của Phi Vân Kỵ bắt giữ, giao cho kinh triệu doãn. Vừa nhắc tới Phi Vân Kỵ, nàng ta liền không kiềm được liên tưởng đến Cảnh Hàm U.
Cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U nhìn Phong Thành công chúa đột nhiên đến thăm, trong nụ cười lại ẩn chứa sự lạnh lẽo.
"Phong Thành ngươi thế nhưng là khách quý ít gặp, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến cung Vũ Yên của ta?"
Phong Thành công chúa kiềm chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt tươi cười. "Ngũ tỷ, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Phi Vân Kỵ của tỷ bắt người của ta đưa đến chỗ kinh triệu doãn, hôm nay Phong Thành tới là đòi một lời giải thích."
"Nói cũng không nên nói như thế." Cảnh Hàm U bưng chén trà trên bàn uống một ngụm. "Thần Nhứ tự tay pha trà, Phong Thành ngươi không uống một ngụm sao? Người khác không thể pha ra hương vị này đâu."
"Ngũ tỷ!"
"Được rồi được rồi, ta biết. Phong Thành, người của ngươi thế mà lại đi sòng bạc, còn cược ngàn lượng bạc trong chớp mắt, không nghĩ tới ngươi có tiền đến vậy!" Nụ cười trên mặt Cảnh Hàm U thật sự là muốn chướng mắt bao nhiêu thì chướng mắt bấy nhiêu.
"Đấy là chuyện của ta, không cần ngũ tỷ quan tâm." Phong Thành công chúa tức giận nói.
"Được. Vậy chúng ta nói chút chuyện cần ta quan tâm." Cảnh Hàm U đứng lên, "Phi Vân Kỵ trấn thủ kinh đô, bảo vệ trị an kinh thành cũng là một trong những chức trách. Người của ngươi gây chuyện ở sòng bạc, bị bắt đưa đi quan phủ, đến cùng có cái gì không đúng? Phong Thành ngươi là kim chi ngọc diệp, nhưng vương tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, huống chi là hai tên nô tài? Ngươi thân là công chúa mà không biết tự hối lỗi, ngược lại chạy tới chỗ ta hỏi lẽ? Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?" Giọng điệu Cảnh Hàm U bỗng nhiên nghiêm túc lên, tràn đầy khí thế của người chấp chưởng Phi Vân Kỵ.
Phong Thành công chúa chẳng qua là trong hoàng cung ngang ngược quen rồi, suy cho cùng vẫn là một đóa hoa trong nhà ấm. Ngày thường Cảnh Hàm U không chấp nhặt với nàng ta, đã bao giờ bày ra dáng vẻ nghiêm nghị thế này? Nàng ta bỗng ngây ngẩn trong tức thì.
"Ngươi… Ngươi đừng nói những đạo lý đường hoàng này! Chẳng qua là vì mẫu phi của ta bức bách Dịch Già Thần Nhứ chịu nhục nên ngươi ghi hận trong lòng, cố ý trả thù mà thôi!"
Ánh mắt Cảnh Hàm U sáng rực, cúi đầu nhìn nàng ta. "Nếu ngươi đã biết ta cố ý trả thù thì tại sao còn muốn đến tự rước lấy nhục?"
Mặt Phong Thành công chúa lúc đỏ lúc trắng một hồi, thật lâu mới phun ra một câu, "Ngươi thế mà làm hại ruột thịt của mình vì một công chúa mất nước? Nhu Gia, ngươi thật sự bị cô ta làm mụ mị đầu óc rồi!"
"Đó là chuyện của ta. Phụ hoàng mẫu hậu đều mặc kệ, ngươi dựa vào cái gì mà quản?"
Phong Thành công chúa khó thở, đứng lên đáp: "Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể đạt được trái tim của cô ta? Ngươi đừng quên, nếu không phải ngươi dâng thư cho phụ hoàng kiên trì tiến công nước Dịch thì nước Dịch sao lại mất? Nước Dịch không mất thì hoàng đế nước Dịch sao lại chết? Giữa ngươi và cô ta có thù nước hận nhà, sao cô ta có thể thực tình thích ngươi? Cô ta chỉ đang lợi dụng ngươi thôi!"
Lời này dĩ nhiên không phải nàng ta nói, là lúc bình thường Phùng quý phi rỗi chuyện nói, bây giờ nàng ta sốt ruột nên thốt ra cả.
Sắc mặt Cảnh Hàm U khó coi, không phải vì Phong Thành công chúa nói ra, mà là vì lời này đúng là thật, là sự thật nàng luôn gắng sức né tránh.
"Tùy ngươi nói thôi, Phong Thành, ta không tranh với ngươi. Bởi vì ta khinh thường, không phải không dám. Thần Nhứ là người của ta, chuyện này ta sẽ không tính như vậy. Thay vì lo lắng ta bị lợi dụng, không bằng lo chuyện ngươi đi. Trong lá thư này thế nhưng viết rất nhiều thứ đấy." Đôi mắt Cảnh Hàm U híp lại.
Gương mặt Phong Thành công chúa trắng bệch. "Ngươi xem rồi?"
"Đồ vật Phi Vân Kỵ lục soát, ta thân là thống lĩnh, có lý do gì mà không được nhìn đây?"
"Ngươi!" Ngón tay thon dài của Phong Thành công chúa chỉ vào Cảnh Hàm U, điệu bộ như muốn ăn thịt người.
"Ta không có hứng thú với việc của ngươi. Chỉ cần ngươi không động chạm ta thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ lá thư này chắc hẳn đã trình lên phụ hoàng rồi, Phong Thành này, ta khuyên ngươi nên mau chóng hồi cung thì hơn, không chừng ý chỉ của phụ hoàng đã đến rồi đấy."
Nét mặt Phong Thành công chúa lại thay đổi, "Nhu Gia, ta sẽ không dừng ở đây đâu!" Nói xong nổi giận đùng đùng rời đi.
Phong Thành công chúa tức tối rời đi, Cảnh Hàm U cũng chưa chắc vui vẻ hơn, nàng ngồi ở chỗ cũ, lại cầm chén trà lên.
"Lời nàng ta nói, nàng rốt cuộc vẫn nghe được." Giọng nói của Thần Nhứ truyền từ cửa đến.
"Nàng cũng nghe." Cảnh Hàm U buông lỏng thân thể, không ngại việc Thần Nhứ nghe lén.
"Vốn không muốn nghe lén, thế nhưng âm thanh của nàng ta thực sự quá lớn, ta lại đứng ngay ngoài cửa." Nàng đi tới ngồi đối diện Cảnh Hàm U, "Kỳ thật trong lòng nàng rõ ràng." Tay nàng vô thức vẽ trên mặt bàn. "Nàng không nên giữ ta trong cung. Xử trí theo cảm tính như thế, ngày khác tất nhiên khiến người lên án. Hàm U, ta không muốn hại nàng."
"Vậy nàng muốn ta làm thế nào? Thả nàng đi sao? Nàng cho rằng đến giờ này ngày này ta còn sẽ thả nàng đi? Thần Nhứ, ta mặc kệ nàng có lợi dụng ta không, tóm lại nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Thù nước cũng tốt, hận nhà cũng được, nàng muốn tìm ta báo thù lúc nào cũng có thể. Nhưng nếu nàng muốn rời khỏi thì có chết cũng không!" Nói ra những lời này, Cảnh Hàm U mới phát hiện chấp niệm của mình sâu như thế. Sư phụ từng nói, người có chấp niệm quá sâu thì sẽ như ếch ngồi đáy giếng, khó mà mở rộng tầm mắt. Nhưng nàng không tin, chấp niệm của sư phụ chấp niệm cũng rất sâu nhưng vẫn có thể phóng mắt khắp thiên hạ mà?
Thần Nhứ thở dài, "Nói thật, ta rất sợ rằng nàng sẽ gật đầu thả ta đi."
Con ngươi của Cảnh Hàm U lập tức sáng lên. Nàng không dám tin mà nhìn Thần Nhứ. Trong ánh mắt đều là sự mong đợi khát vọng đạt được khẳng định.
"Ta không muốn lợi dụng nàng. Chúng ta là đồng môn học nghệ, nàng phải biết, ta muốn lợi dụng một người có rất nhiều phương pháp, hoàn toàn không cần…" Gương mặt nàng đỏ lên.
Cảnh Hàm U biết ý của nàng. Người sư tỷ này rành nhất là đoán lòng người, thật sự muốn lợi dụng một người đúng là không cần đổi bằng thân thể của mình.
"Nàng rốt cục thừa nhận trong lòng nàng có ta!" Cảnh Hàm U vui vẻ kéo nàng vào ngực.
"Ai!" Thần Nhứ đưa tay ngăn nàng, cố gắng kéo ra chút khoảng cách. "Nàng chú ý một chút!"
Phong Thành công chúa vừa mới về cung của mình đã nhận được ý chỉ của hoàng thượng. Nàng ta không dám thất lễ, vội vàng đi đến điện Khánh Hoà. Sau khi hành lễ, hoàng thượng đuổi những người khác ra ngoài, để lại một mình Phong Thành.
"Phụ hoàng…" Phong Thành công chúa vừa mới mở miệng đã nhìn thấy một phong thư bị hoàng thượng ném xuống.
"Nhìn ngươi viết đi! Còn có dáng vẻ của một công chúa sao? Thế mà không biết liêm sỉ chủ động viết thư cầu hoan một con hát, mặt mũi hoàng gia mất hết vì ngươi rồi!" Hoàng thượng càng nói càng tức, tấu chương trên long án rơi đầy đất.
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi! Phụ hoàng người đừng tức giận, nhi thần không dám nữa!" Phong Thành công chúa khóc sướt mướt. Nàng ta là công chúa được hoàng thượng cưng chiều, nũng nịu trước mặt hoàng thượng không phải lần một lần hai. Lần này nàng ta đã làm sai trước, đương nhiên phải cố gắng giành lấy sự đồng tình của hoàng thượng. Nếu không một tội danh tư thông với con hát cũng đủ trừ bỏ phong hào của nàng ta, đưa đến nơi núi sâu xuất gia.
Hoàng thượng nhìn đứa con gái quỳ phía dưới, nỗi tức giận trong lòng tiên tan chút ít. Chuyện này hắn biết là Cảnh Hàm U giở trò quỷ, cũng biết vì sao Cảnh Hàm U làm như vậy. Thế nhưng nếu Phong Thành không viết lá thư này thì người ngoài cũng sẽ không có chỗ trống để chui. Đứa con gái này có chút lanh lợi, đáng tiếc vẫn là nữ tử thâm cung, không đảm đương nổi chuyện lớn. Trái lại Cảnh Hàm U hoàn toàn khác biệt, là người có thể xem như nam nhi mà ủy thác trách nhiệm. Nếu không có sự quấy nhiễu vì ở cạnh Dịch Già Thần Nhứ thì tốt hơn rồi.
"Việc này dừng ở đây. Trẫm đã phái người ban chết con hát kia. Còn có hai tên nô tài của con cũng đã bị giải quyết. Về phần con thì về điện Phương Âm của con ngẫm nghĩ đi. Trong vòng nửa năm không cho phép con bước khỏi điện Phương Âm nửa bước, nếu không trẫm sẽ đưa con đi Phong Lộ am, không được trở lại nữa." Hoàng thượng lạnh mặt bảo.
Phong Lộ am là am ni cô của hoàng gia, chuyên thu nhận những nữ quyến phạm sai lầm nhưng không tiện xử tử trong cung.
Phong Thành công chúa vừa nghe đến Phong Lộ am sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng dập đầu nói: "Nhi thần biết sai, tạ phụ hoàng khai ân. Nhi thần nhất định cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng ý chỉ, không dám vi phạm."
"Lui xuống đi."
Chuyện Phong Thành công chúa bị cấm túc rất nhanh đã truyền khắp hậu cung. Người đầu tiên đứng ngồi không yên đương nhiên là mẹ đẻ của nàng ta Phùng quý phi. Vì việc Thần Nhứ tự sát mà Phùng quý phi bị Hoàng Thượng trách cứ một trận, lúc này vốn không dám ra mặt. Thế nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, thấy nó bị cấm túc nửa năm lâu như vậy, người làm mẹ có ai không đau lòng?
Trong đêm thị tẩm, Phùng quý phi vô cùng quyến rũ, sau khi hầu hạ hoàng thượng thoải mái mới cẩn thận từng li từng tí cầu tình cho Phong Thành công chúa.
"Hoàng thượng, Phong Thành còn nhỏ không hiểu chuyện, người trách cứ nó một chút thì thôi đi, lập tức cấm túc nó nửa năm, không nói đến nó chưa từng chịu khổ như vậy, để người bên ngoài nhìn thấy cũng sẽ chê cười nó. Người biết Phong Thành từ nhỏ đã được người yêu thương, nếu bị kẻ khác cười nhạo thế kia thì làm sao nó chịu được?" Bà ta nói, nằm trên ngực hoàng thượng khóc đến lê hoa đái vũ.
Thổi gió bên tai bình thường đều rất dễ sử dụng. Giờ phút này đầu óc hoàng thượng không tỉnh táo như ban ngày. "Ái phi đã nói thế thì trẫm cũng nên cho nàng chút mặt mũi, vậy liền giảm một nửa, phạt cấm túc ba tháng đi."
Phùng quý phi tạ ân trên giường. Trong lòng bà ta biết đây đã là kết quả tốt nhất có thể tranh thủ được trước mắt. Dù sao còn nhiều thời gian, cũng không thể nhất thời vội vã. Qua một thời gian ngắn lại cầu tình, hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng.
Ngày thứ hai, Cảnh Hàm U liền nhận được tin tức Phong Thành công chúa được giảm phân nửa hình phạt. Nàng cười cười, chuyện Phùng quý phi sẽ cầu tình đương nhiên sớm nằm trong dự liệu của nàng, nàng không hề bất ngờ với điều này.